Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lưu Luyến Ngàn Năm
  3. Chương 55: Hồi phục bức họa
Trước /100 Sau

Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 55: Hồi phục bức họa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nếu nói khi Salazar Slytherin và con ngài ấy còn sống cũng không có bất cứ liên hệ nào với người gia tộc Gaunts, vậy Voldemort lại càng không thể trở thành đời sau của ngài ấy. Còn về xà ngữ của ông ta, chỉ là vật nhận diện của người gia tộc Gaunts và gia tộc Slytherin, không nhất định là do Salazar slytherin lưu lại, dù sao, ở ngàn năm trước, đây chính là một gia tộc lớn.

“Ý cậu là, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rất có thể là đời sau Slytherin nhưng không chắc chắn là đời sau Salazar Slytherin?” Ron rốt cuộc hiểu ra.

“Đúng thế,” Hermione vẫn cúi đầu, cô vẫn nhìn sách, “Cậu có chú ý tới không?”

“Chú ý tới cái gì?”Ron tò mò hỏi.

“Chỉ là vì xà ngữ và những đồ vật trang sức đó, mọi người liền tin chắc gia tộc Gaunts và Salazar Slytherin có quan hệ. Nhưng, thật ra họ không hề chú ý tới cuộc đời của Salazar và con của ngài ấy.” Thậm chí không ai chú ý tới khi nào thì gia tộc Slytherin biến mất.

“Chính là vì không ai chú ý tới, nên gia tộc Gaunts tự xưng là gia tộc mình có dòng máu cao quý của gia tộc Slytherin mới có thể khiến mọi người tin tưởng không hề nghi ngờ?”

Bọn họ đều quên, Slytherin không chỉ có một người, mà là một gia tộc oai phong trong giới phù thủy tại ngàn năm trước.

Hermione hít sâu một hơi, hỏi, “Ron, cậu nói xem, nếu công bố chuyện này ra ngoài sẽ gây ra ảnh hưởng nào?”

“A, Hermione, đừng đùa.” Ron thở dài, “Không nói tới hiện tại giới phù thủy rất nhiều người đều từ chối thảo luận chuyện liên quan tới Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, mà với tình huống bây giờ, Bộ Pháp thuật không tin Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại, họ nhất định sẽ không cho “Nhật báo Tiên tri” đăng tin tức đó ở trong thời gian này đâu. Điều hiện tại họ muốn làm chính là bảo đảm dân chúng sẽ không biết bất cứ tin tức nào liên quan tới Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, tốt nhất là ngay cả đề tài có liên quan cũng không có người nhắc tới.”

“Rồi sẽ có biện pháp…” Hermione thề son sắt nhìn sách trước mắt, “Mình sẽ tìm ra chứng cớ đầy đủ, sau đó, tìm một cơ hội, nếu muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, cần phải có đủ giá trị.”

Ron nhìn dáng vẻ Hermione nghiêm túc nói, không tự giác run lên.

Mà Draco nấp sau giá sách, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp từ cổ họng nhảy thẳng ra ngoài rồi.

Nếu Granger nói là sự thật, vậy, nói cách khác, người kia luôn luôn mê hoặc giới phù thủy, thậm chí còn đùa bỡn các quý tộc.

Nói vậy, vinh dự gia tộc Malfoy…

Chết tiệt, cậu muốn viết thư cho ba ba, dù Granger nói là thật hay giả!

***

Biệt thự Prince, hành lang dài bức họa.

Bức họa không lâu trước đó bắt đầu chậm rãi sáng lên, sau khi không ngừng dao động pháp thuật, cùng giờ phút này, rốt cuộc hiện ra hình ảnh một người.

“Đây là…” Trong bức ảnh, các thành viên Prince, chỉ cần bức ảnh này còn duy trì dao động pháp thuật, những người bên trong còn có thể động, đều nhìn về bức ảnh kia.

Nơi đó hiện lên dáng vẻ một người trung niên, mặc áo chùng màu xanh lục vẻ mặt an tường, như đang ngủ vậy.

Nghe tiếng nói, ông chậm rãi mở mắt.

Nhìn một đống bức ảnh trước mắt, ông dường như ngẩn người, sau đó bình tĩnh như vại đối với các tầm mắt đánh giá.

“Ngài là…” Nói chuyện là ông ngoại của Snape, ông nhớ rõ khi ông còn sống cũng không thấy bất cứ ai trong bức ảnh này cả.

Ông nhớ rõ các gia chủ trước truyền đạt, nói đây là bức ảnh của gia chủ thứ hai, nhưng không biết vì sao vẫn luôn trống. Một ngàn năm qua các tộc nhân nghĩ mọi cách cũng không thể tìm ra một tia manh mối nào, hơn nữa dùng cách nào cũng không gỡ nó xuống dưới được.

Không ngờ, hôm nay lại có thể thấy được hình ảnh trong bức ảnh này, thật sự là làm người ta kinh ngạc.

“Alves Prince, tộc trưởng thứ hai của gia tộc Prince.” Alves nhìn bức ảnh trước mắt, ông chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu tiếng Anh hiện đại, ông vẫn nói tiếng Anh cổ.

May mắn là Thereis biết tiếng Anh cổ, giỏi hơn Snape xuyên qua ngàn năm trước nhiều.

“Tổ tiên của chúng tôi, chúng tôi rất vui vì ngài có thể thức tỉnh.” Thereis nói. Họ vẫn luôn cho rằng bức ảnh này vì thời gian quá lâu mà đã mất đi pháp lực.

Dù sao bức ảnh này đã hơn một ngàn năm rồi.

“A, thật sao?” Alves nhíu mày, “Nhưng, ta phải nói, ta không hề vui chút nào.”

Nhóm bức ảnh đều ngơ ngác, không biết vì sao tổ tiên lại nói vậy.

“Trước đó, ta phải hỏi các ông, hiện tại Eileen Prince mấy tuổi rồi?” Ông cần xác định thời gian mình thức tỉnh, “Hoặc là, các ông nói cho ta biết, hiện tại là năm nào?”

Các bức ảnh yên lặng một hồi, sau  đó bùng nổ tiếng nghị luận.

“Tổ tiên đang hỏi kẻ phản bội kia?”

“Quả nhiên Eileen cũng làm tổ tiên phải hổ thẹn sao?”

“A, đứa con gái dám can đảm yêu Muggle rồi vứt bỏ gia tộc.”

“Lúc trước chúng ta không nên nghe lời Thereis mà xóa tên cô ta đơn giản như vậy.”

“Đúng vậy đúng vậy…”

Thereis nghe các bức ảnh chung quanh thảo luận, vì đề cập tới đứa con gái mình cưng chiều nhất, dù hiện tại ông đã là bức ảnh, nhưng vẫn nhận ra được ông không vui.

“Yên lặng!” Alves uy nghiêm nói, hành lang dài bức ảnh yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Alves.

“Thưa tổ tiên,” Sắc mặt Thereis có chút ảm đạm, “Eileen là con gái út của tôi, rất nhiều năm trước, con bé đã mất rồi.”

“Con trai cô ta, Severus Snape, hiện đang ở đâu?”

Mặc dù giật mình tổ tiên lại biết tên cháu mình, nhưng Thereis vẫn đè lại.

“Vì Eileen bị xóa tên, nên chúng tôi chỉ biết đại khái đứa trẻ kia tốt nghiệp Hogwarts xong liền ở lại trường.”

Đợi Alves xác định thời gian mình thức tỉnh không có sai sót gì, khi còn sống ông vì khiếp sợ nhóm “người bảo thủ” này mà đặt một trận pháp riêng rốt cuộc khởi động ý thức chủ nhân bức họa.

Áp suất phát ra từ trên bức ảnh, như người bên trong rõ ràng đứng trước mặt họ phóng áp suất ra vậy.

Các bức ảnh vì chút áp suất này mà cảm thấy hoàn cảnh mình đang ở trở nên khó chịu, họ ngạc  nhiên nhìn tổ tiên mình.

Trong thoáng chốc, họ như nghe đến tiếng Alves tức giận, “Vì cái gọi là lý luận máu trong, mấy tên ngu dung lượng não không có đến một đám cỏ khô lại đuổi đời sau giỏi như vậy ra ngoài, các ngươi thật sự là khiến ta cảm thấy mất mặt!”

***

Ngàn năm trước.

Harry đi theo Snape đến gia tộc Prince làm khách.

Alves tự mình kiểm tra cơ thể cho Harry, cho đến khi xác định Harry không sao chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, những ký ức mất đi đó sẽ trở về, nhưng vì phòng sự cố, Alves vẫn đi điều chế cho Harry một ít độc dược.

“Cám ơn… ngài…” Vì sự dạy dỗ mấy ngày nay của Snape, Harry đã có thể nói được tiếng Anh cổ.

Vốn cậu cũng nói được, chẳng qua vì hiện tại ký ức hỗn loạn nên không phân biệt nổi hai loại ngôn ngữ mà thôi.

“Ngoan.” Dù hiện tại Harry có chút xa lạ với họ, nhưng điều này cũng không làm họ giảm yêu thích Harry, “Đừng quá để ý chuyện này, rồi con sẽ nhớ được.”

“Dạ.” Rất nhiều người đều khuyên cậu không cần để ý, Harry biết, vì họ đều cho rằng dù mất trí nhớ hay không, cậu vẫn là cậu, vẫn là đứa trẻ mà họ cưng chiều trước đó, là Harry là được rồi.

Nhưng đối với Harry mà nói lại không thể, vì cậu không biết mình đã làm gì nên cậu cảm thấy mình không thể nào yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự cưng chiều của những người này.

Vẫn cảm thấy, những cái đó không thuộc về mình.

Chỉ khi ký ức cậu dần dần khôi phục, chuyện cậu nhớ cũng nhiều lên cậu mới có thể từ từ chấp nhận những người này quan tâm cậu.

“Vậy, Severus, chúng ta đã nói rồi, chờ hai người trở lại ngàn năm sau, cậu sẽ kế thừa gia tộc Prince.” Harry hốt hoảng, Alves đã nhận được đáp án vừa lòng, “Prince ngay ở đây, tôi liền giao cho cậu.”

Snape gật gật đầu, không nói gì thêm.

Harry nhìn nhìn Snape, lại nhìn nhìn Alves, cuối cùng xác định mình không hiểu gì.

Cậu chỉ biết là, Snape hóa ra là một đời sau của một gia tộc độc dược, nhưng ngàn năm sau vì thầy là máu lai hơn nữa mẹ thầy bị gia tộc xóa tên mà không thể được gia tộc chấp nhận.

Nhưng hiện tại tổ tiên gia tộc Prince lại chỉ tên để Snape trở lại ngàn năm sau liền đi tiếp nhận chức vụ gia tộc Prince.

“Ngài làm thế nào… có thể khiến biệt thự Prince thừa nhận giáo sư Snape ạ?” Harry có chút khôgn hiểu hỏi, vì cậu nghe nói một số tộc trưởng gia tộc lớn không chỉ cần thành viên gia tộc thừa nhận mà còn cần biệt thự gia tộc thừa nhận, vậy, họ mới có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa gia tộc.

“Haha, ông nghĩ, tộc trưởng là ông vẫn có một chút quyền lực khi nói chuyện.” Alves trong sáng nở nụ cười.

Harry chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ mình không hiểu.

“Con biết không, sau khi chết phù thủy cũng đều có bức ảnh lưu lại, nhất là gia tộc lớn như chúng ta. Sau khi ông chết, đương nhiên sẽ có bức ảnh lưu lại, ngàn năm sau, ở thời gian cố định, pháp thuật giam cầm sẽ giải trừ, bức ảnh kia mới có thể xuất hiện ông. Có ông, ai cũng không thể ngăn cản Severus trở lại gia tộc Prince.”

Harry có chút tán thưởng kế hoạch của Alves, Alves vẫn mỉm cười như trước.

Nghĩ nghĩ, Alves còn nói, “Thật ra, Severus vốn không muốn có bất cứ liên quan nào với gia tộc Prince, con biết không, với cậu ấy mà nói, gia tộc không hề là cái gì.”

“Vì sao ạ?” Harry không hiểu nhìn Alves.

Alves có ý cười, nhìn Harry nói, “Vì, con đó.”

Quảng cáo
Trước /100 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tương Thác Tựu Thác

Copyright © 2022 - MTruyện.net