Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
  3. Chương 90: – Nam bắc phân cách, quốc vương, giáo hoàng, kế hoạch
Trước /240 Sau

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 90: – Nam bắc phân cách, quốc vương, giáo hoàng, kế hoạch

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quang minh lịch ngày 30 tháng 10 năm 9719, Quang minh đại lục bị một trận động đất với sóng thần khủng khiếp khó có thể tưởng tượng được xâm nhập. Động đất bắt đầu tại khủng bố ma lâm trung tâm đại lục, đại lục bị xé ra, phân thành hai nữa, hình thành nên hai khối đại lục nam bắc. Những đợt sóng thần tàn bạo quét qua giải đất duyên hải cuốn đi vô số tính mạng con người và tài sản, nam bắc lưỡng khối đại lục bị nước biển ở hai bờ đông tây tràn qua, hình thành nên một nội hải ngăn cách sự qua lại của hai bờ nam bắc.

Một phần mười dân cư của đại lục, bị mất mạng bởi tai hoạ tự nhiên khủng khiếp này. Kinh tế các quốc gia bị tổn thất nghiêm trọng, trong đó Mạt La đế quốc ở phía tây nam và dực nhân vương quốc ở phía đông, tổn thất vô cùng thảm trọng, tình thế hết sức bất lợi. Bởi vì, lĩnh thổ vùng tây bắc của Mạt La đế quốc bị phân ra nằm tại nữa bắc đại lục, cả phần lãnh thổ phía nam của dực nhân vương quốc đều bị phân ra nằm ở nửa nam đại lục.

Lãnh thổ quốc gia bị ngăn cách bởi một biển lớn, dực nhân có năng lực phi hành có bay xuyên qua tuỳ ý, nhưng với kỹ thuật đóng tàu của Quang Minh đại lục đã bị mai một, tình hình của Mạt La đế quốc thì thập phần bất ổn, cả tỉnh tây bắc đều để lại cho nước có thái độ đối địch là Thiên Vũ đế quốc, quả thật chính là đưa dê vào miệng cọp!

Cả đại lục bị phân thành hai nửa nam bắc, lĩnh thổ của hai nước lớn đều chịu nhiều nguy cơ, thời đại mới đã đến!

Hắc Ám giáo đồ, thừa dịp sự hỗn loạn do tai hoạ tự nhiên gây ra, hoàn toàn thoát khỏi sự đuổi giết của Quang Minh giáo đình, tung tích tại Thiên Vũ đế quốc bị mất đi. Làm cho quốc vương của Thiên Vũ đế quốc cùng giáo hoàng của Quang Minh giáo đình, đều vô cùng lo lắng, phái nhân mã truy tìm Hắc Ám giáo đồ ở khắp nơi.

Đại họa vừa qua khỏi, bách phế đãi hưng, Vọng Triều sơn phía tây nam Mạt La đế quốc, nước biển vừa rút đi khỏi nơi cư trú bí mật, Diệp Phong dẫn theo Lộ Lộ cùng bốn vị giai nhân, và nhiều thành viên của Tư Lược đoàn, từ sa mạc trở về nơi này, đầu tiên là kiểm tra ma pháp trận của Truyện Tống chi môn, thấy không có vấn đề gì đáng lo, mới bắt đầu gọi mọi người trở về thu dọn lại mớ hỗn loạn trong sơn động.

Từ lúc động đất với sóng thần bắt đầu, Diệp Phong có thể nói đã chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra. Từ nơi trú địa bí mật ở Vọng Triều sơn bị nước biển tràn ngập, từ sa mạc trung ương đại lục, tận mắt thấy đất đai nứt vỡ, nước biển mãnh liệt dâng trào, trong lòng chỉ có thể nghĩ ra hai chữ: tráng lệ!

Cho nên tổn thất mà động đất mang lại cho hắn, đối với hắn căn bản không là gì, cái chính là sơn động không bị sụp đổ, đồ dùng sinh hoạt và một phần lương thảo với hạt giống bị nước biển cuốn trôi, tính ra tổn thất cũng không nhiều lắm. Đa số vật dụng của Tư Lược đoàn bình thường đều do hắn và những thành viên cấp bậc đội trưởng cất giữ trong không gian giới chỉ.

Động đất vừa qua khỏi, Diệp Phong phân biệt nhìn Đế Na với Lạc Khắc. Người trước ôm hắn yêu kiều kể lể nỗi sợ hãi động đất cả nửa ngày, mới cho hắn rời khỏi. Người sau thấy hắn vô sự thì cảm thấy vui mừng, dặn dò hắn bên ngoài nhất định phải cẩn thận, đế quốc nhất định sẽ có biến động lớn trong thời gian gần đây.

Cuối cùng Lạc Khắc còn không quên nhắc nhở tôn tử nhanh chóng sanh cho ông một tằng tôn, để ông đưa về làm bầu bạn. Phu nhân nguyên phối của lão Kiệt Khắc, cũng chính là nãi nãi của Lôi Ân, đã qua đời, hôm nay trong phủ mặc dù cũng có nhiều thê thiếp, nhưng tuổi già sức yếu, hơn nữa đều là ham muốn vinh hoa phú quý, cho nên căn bản không quản đến các nàng. Trải qua thảm họa tự nhiên kinh hoàng, Lạc Khắc bắt đầu hi vọng có thể ở bên cạnh thân nhân của mình, cho dù là trẻ con cũng tốt.

Diệp Phong với vấn đề này không cảm thấy lo lắng, có ý tốt nói cho Lạc Khắc biết ông vốn sẽ có tằng tôn, bất quá ở giữa đường lại bị chết trong bụng mẹ. Cũng không biết vì sao, hắn ở phương diện này có thể nói rất cần mẫn, cũng không có làm Lộ Lộ cùng tứ nữ thụ thai, nhưng cho đến nay ngoại trừ U Nguyệt Nhi, còn lại tam nữ chưa từng nhận xuất hiện dấu hiệu.

"Ai, thật vất vả bố trí một nơi ở xinh đẹp, tự nhiên bị nước biển phá hủy, thật sự là xui xẻo!" Mộng Hinh kéo cánh tay trái của Diệp Phong, nhìn tình cảnh hỗn loạn ở chung quanh, cảm thấy có chút buồn bực.

"Thoải mái lên, cái cũ không đi, cái mới làm sao đến." Diệp Phong trong miệng ngậm Thanh sản tiêu hồn, nhìn Mạn Nộ Ai Nhĩ ở bên phải cách không xa, suy nghĩ hỏi: "Đại sư, ta nhớ kỹ người từng nói chỉ cần mười hai Truyện Tống Trận với truyện tống thủy tinh đều còn đủ, phóng hồi lại ma pháp truyện tống là có thể khởi động lại truyện tống chi môn, có thật sự làm được không?

Diệp Phong gần đây tự mình suy nghĩ, ra lệnh Lạc Tư với Mạn Nỗ Ai Nhĩ chế tạo một cái mộc chế luân y ( xe lăn bằng gỗ), làm Mạn Nỗ Ai Nhĩ thập phần vui mừng. Giờ phút này đang muốn làm luân y chuyển động, nghe Diệp Phong nói xong, liền bỏ qua ý nghĩ trong đầu, gật đầu nói:"Đúng vậy, không cần phải lo lắng truyện tống thuỷ tinh bị phân ra, năng lượng sẽ không yếu đi, chỉ cần phóng hồi lại ma pháp trận, là có thể khởi động lại Truyện Tống chi môn."

"Ân, vậy là tốt rồi!" Diệp Phong hài lòng gật đầu nói. Tĩnh Hương với Mộng Hinh trước sau nhíu mày hướng đến hắn hỏi: "Chàng không phải là muốn đến đại lục của địa tinh chứ?""

"Đúng vậy, bây giờ sáu trung đội chủ đều có khải giáp hạng nặng chế từ tinh thiết, hỏa thương hỏa pháo của địa tinh bắn thiết đạn không thể xuyên thấu, có thể đi xem thử có khả năng kiếm được gì hay không, tốt nhất là có thể bắt một ít địa tinh hoặc là một tá địa tinh hoả pháo trở về… hắc hắc … đến lúc đó xem ai không biết đầu, lão tử liền đánh con mẹ hắn…" Diệp Phong ngẩng đầu nhìn Tĩnh Hương cùng Mộng Hinh, cười hắc hắc trả lời, trong đầu đều nghĩ đến tình cảnh xâm lược địa tinh.

"Chàng có nắm chắc không? Cho dù tinh thiết khải giáp có khả năng ngăn cản lực xuyên thấu của hoả thương, nhưng đạn dược oanh tạc làm thế nào mà chống đỡ? Đừng quên ma sủng không có khải giáp, chúng bị hoả pháo oanh tạc khẳng định chịu không nổi. Hơn nữa chúng ta lại không biết đối phương có bao nhiêu binh lực đồn trú. Trong tình huống này mà mạo hiểm dịch chuyển tới, thật quá nguy hiểm, thiếp phản đối." Tĩnh Hương nhìn người trong lòng, biểu thị thái độ kiên quyết.

"Ai, ai, lão bà đại nhân, ở đây nhiều người như vậy, cho ta một chút mặt mũi được không. Ta làm sao lại đi làm việc mà mình không nắm chắc chứ?" Diệp Phong một tay ôm Tĩnh Hương vào lòng, bên tai nàng cười hì hì nói nhỏ, " Địa tinh có hoả thương hoả pháo, chúng ta cũng có tạc đạn đặc chế, đến lúc đó chúng ta lợi dụng sức phòng ngự của khải giáp, oanh tạc lại bọn họ, nàng nói ai có ưu thế hơn?"

"Chàng là đồ không có lương tâm, thiếp lo lắng cho chàng, vậy mà chàng nói thiếp không để cho chàng mặt mũi." Ngọc thủ của Tĩnh Hương ở sau lưng Diệp Phong hung hăng nhéo một cái, nhẹ giọng trách cứ, " chàng không biết là dùng tính mạng của thành viên Tư Lược đoàn, đem đi so sánh với tạc đạn của địa tinh là quá đáng sao?"

"Tốt tốt, nàng đã tin tưởng ta, vậy đoàn trưởng ta sẽ không dễ dàng buông tay chịu chết. Nếu không được ta sẽ bỏ qua." Diệp Phong hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng của Tĩnh Hương một cái, để an ủi nàng, quả thật là quyết tâm đi tới địa tinh đại lục.

"Xem ra chàng đã quyết định, thiếp vĩnh viễn không cách nào khuyên bảo chàng nữa. Chàng tùy ý mà làm không cần hỏi lại!" tâm trạng Tĩnh Hương khi thấy hắn không nghe lời khuyên bảo, lo lắng không vui.

Mộng Hinh vốn rất tinh minh, thấy tình nhân đã quyết tâm muốn đi, Tĩnh Hương khuyên bảo cũng chỉ vô dụng, liền không lãng phí nước bọt để khuyên bảo nữa. Tại hoàn cảnh không thể thay đổi này, quả không muốn cùng tình nhân sinh ra mâu thuẫn không tốt, ảnh hưởng đến tình cảm.

Phía bên phải Diệp Phong là Mạn Nỗ Ai Nhĩ, nghe xong trong lòng lão có ý nghĩ lo lắng cho bản thân. Bất quá Tư Lược đoàn lại có Diệp Phong, ác ôn độc tài, nắm giữ đại quyền, nói một chứ không hai lời, liền nghĩ tương lai mọi lời khuyên với hắn đều vô dụng. Hắn không phải lúc nào cũng từ chối nghe lời khuyên, bởi vì đoàn trưởng cũng là không phải không biết nhìn người. Với cá tính không chịu thua thiệt của hắn, tất sẽ không để cho Tư Lược đoàn bị tổn thất gì.

Lúc này, cự giải chiến sĩ Lạc Kì, ra biển để tắm biển, vừa từ Truyện Tống Trận trở về. Diệp Phong đã thấy gã, nghĩ nghĩ, lập tức uống hết, rồi cười nói: "Lạc Kì sắp tới ta chuẩn bị thám hiểm cả vùng thần bí của lục địa là địa tinh, ngươi có thể giúp ta tuyển lựa một ít cự giải chiến sĩ không? Ta có thể cam đoan sau này bọn họ đãi ngộ sẽ không kém!"

Lạc Kì vốn là con đại bàng giải ( cua lớn) ở vùng biển rất thích thú về những sự vật mới lạ. Gã thấy đoàn trưởng muốn đi tới nơi thần bí đại lục của địa tinh hiếm thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt tò mò, nghe đoàn trưởng nói xong, nghĩ một lúc rồi đáp: "Theo lý thuyết, nếu đoàn trưởng cấp đãi ngộ như vập, thì bình thường cự giải chiến sĩ sẽ không cự tuyệt. Ta cũng có không ít đồng tộc bằng hữu. Có điều cự giải chiến sỹ chúng ta không có lãnh địa cố định, có thể sẽ hao phí không ít thời gian. Với tốc độ của ta, muốn liên hệ nhiều cự giải chiến sĩ đại khái cũng phải mất hơn một tháng."

"A, được vài chục trong một tháng hơn? Không có vấn đề, ngươi tận lực mà đi tìm, ta trước khi đi địa tinh đại lục cũng muốn chuẩn bị một chút, có thể chờ ngưới kiếm được trở về rồi mới đi thám hiểm. Có hơn vài chục cự giải chiến sĩ gia nhập, ta có thể nắm chắc thành công." Diệp Phong nghe vậy cao hứng mỉm cười.

"Đoàn trưởng nếu muốn thu thêm nhân mã? Ta có thể trở về bộ lạc của tại cự nhân vương quốc, giúp người chiêu lãm một vài Kỳ Lạp Tư cự nhân!" Lôi Nặc đang trong hình dạng của ải nhân, tay gãi đầu đi tới gần Diệp Phong.

"Chiêu lãm Kì Lạp Tư cự nhân? Ngươi có nắm chắc không??" Diệp Phong nghe Lôi Nặc nói xong, hai mắt sáng bừng lên, trên miệng như có chảy cả nước miếng, chỉnh sắc hỏi. Nếu đồng thời có nhiều cự giải chiến sĩ cùng Kì Lạp Tư cự nhân, vậy thực lực của Tư Lược đoàn không phải lại tăng cường sao, hắn không cao hứng thì không được.

"Điều này có thể, chỉ cần nói có hương ki ải nhân chế biến mĩ thực và rượu ngon, Kì Lạp Tư cự nhân đều sẽ ưa thích. Ta tuyệt đối nắm chắc đầu tiên có thể thuyết phục mấy người bằng hữu tại bộ lạc!" Lôi Nặc cười cười, mục đích lớn nhất trong lòng cuối cùng có thể nói ra. Kỳ thực y thấy đoàn trưởng đãi ngộ rất tốt, nên muốn đi tìm mấy bằng hữu lại vì đoàn trưởng mà xuất lực, cùng hưởng thụ mĩ thực cùng hảo tửu.

"Ha ha ha, tốt, chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được mấy bằng hữu của ngươi, thì điều đó sẽ mang đến cho Tư Lược đoàn sự trợ giúp rất lớn!" Diệp Phong nghe vậy thì trong lòng thấy sảng khoái, lớn tiếng cười ha hả rất cao hứng, rồi ra lệnh cho hương kỳ ải nhân buổi tối chiêu đãi Lạc Kỳ và Lôi Nặc.

"Hừ hừ, lão đại thật là, Lạc Kỳ và Lôi Nặc tích cực chiêu mộ nhân thủ, lại cấp cho bọn hắn buổi tối, mà không cấp cho chúng ta, thật là bất công mà." Khải Đặc và Ai Đức hai tên bại hoại đứng một bên thầm thì phàn nàn với nhau, khiến cho những kẻ thuộc hạ đứng gần đó nghe được đều cười trộm.

***

Bàng Kì - Cách Nhĩ Cáp Đặc, quốc vương Thiên Vũ đế quốc, tóc xanh râu ngắn, dáng người anh tuấn tiêu sái, đang trong tuổi tráng niên, bề ngoài trầm ổn, nhưng bên trong thì bừng bừng dã tâm, lại cực kỳ háo sắc. Từ sau khi đăng cơ thì đã sớm có ý đồ thống nhất tam đại đế quốc của nhân tộc và thu gom tất cả những trang tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ vào tay.

Sau trận động đất kinh hoàng, Quang Minh đại lục bị chia ra làm nam bắc hai phần, Bàng Kì đã có chủ ý với lãnh thổ phía tây bắc của Mạt La đế quốc, nên đã âm thầm điều động binh lực, chuẩn bị nhất cử chinh phạt lãnh thổ phía tây bắc của Mạt La đế quốc, quy vào bản đồ của quốc gia của mình.

Màn đêm phủ xuống, bầu trời không trăng không sao, một dãy đen nhánh. Lúc này, Bàng Kì vừa cùng với mấy vị trọng thần thương nghị sự vụ triều chính, sau đó thì trở về hậu cung. Y được sủng phi xinh đẹp Du Lỵ cùng với cung nữ hầu hạ tắm rửa bằng nước nóng, sau đó thì trở lại tẩm cung có tường làm bằng vàng trông rất lộng lẫy và xa xỉ của mình. Y ôm lấy Du Lỵ lúc này đang mặc bộ xiêm y màu đen mỏng manh trong suốt mà áp tới bên giường, dáng vẻ ham muốn được giao hoan.

"Bệ hạ, làm sao hôm nay ngài lại gấp như thế? Hãy để thần thiếp hầu hạ ngài trước nha!" Du Lỵ là một mỹ phụ, năm nay ba mươi tuổi, có mái tóc đỏ và dài, lúc này đang nằm bên dưới Bàng Kì, chỉ yêu kiều kêu lên như thế rồi đỡ y ngồi dậy trên giường. Sau đó ả giúp y cởi bỏ áo ngủ, rồi quỳ xuống giữa hai chân của y, cúi đầu ngậm lấy nam căn của Bàng Kì, dùng đôi môi anh đào và chiếc lưỡi thơm tho tận tình hý lộng một hồi, khiến cho dục hỏa của y đại thịnh.

Mười năm trước, Du Lỵ - Khẳng Địch Ni từng được xem là Thiên Vũ đế quốc đệ nhất mỹ nhân, luận về tư sắc và tài nghệ đều có thể nói là cực phẩm. Sau khi được Bàng Kì thu nạp vào cung, vì muốn lấy lòng Bàng Kì mà nàng đã cố gắng học rất nhiều kỹ xảo về thuật phòng trung, tuyệt đối có thể xưng là một vưu vật phong tao nóng bỏng. Từ khi Bàng Kì có nàng, y đã không còn đoái hoài đến những phi tử khác nữa.

Vào thời khắc này, Du Lỵ mặc xiêm y màu đen mỏng manh trong suốt, có thể thấy rõ đồi ngực cao vút, chiếc eo nhỏ mềm mại, cùng với ngọc đồn và đôi đùi ngọc xinh đẹp. Những chi tiết đó đều được Bàng Kì thấy rõ, thậm chí cả vùng cấm địa tiêu hồn của ả cũng phơi bày rõ ràng.

"A…..ái phi, kỹ thuật miệng của nàng thật sự càng ngày càng cao a……" Bàng Kì bị kỹ thuật miệng thuần thục của Du Lỵ khiêu khích dục hỏa, không thể nhẫn nại được nữa, liền xoay người ôm lấy ả đặt lên giường trong tư thế mà y thích nhất, rồi xé toạc bộ xiêm y màu đen mỏng manh của ả. Y đưa tay nắm lấy bàn chân nhỏ rồi kéo chiếc đùi ngọc thon dài đặt lên vai mình, nam căn dựng thẳng, rồi thô bạo tiến nhập vào ả.

"A…..bệ hạ…..đừng như vậy…a….ô….mạnh nữa…"

"Ha ha ha, ả lẳng lơ này, vừa không muốn như thế này lại vừa muốn mạnh thêm, có phải là rất sảng khoái không?"

Tiếng rên rỉ thô tục của Du Lỵ bị công kích thô bạo, làm cho dục hỏa của Bàng Kì dâng cao thêm, rồi cười to ha ha đầy tự tin của nam nhân, gia tăng thêm công kích lên người ả. Hai tay cùng lúc đang tiến hành xâm phạm mĩ nhũ trước ngực. Lại không biết trên đỉnh của tẩm cung rộng lớn, có một nam đọa lạc thiên sứ đang giương đôi cánh màu đen nhìn bọn họ mà cười lạnh.

"Ác…..bệ hạ…..thỉnh ngài mạnh thêm nữa…nhanh nữa….nhanh nữa…"

Du Lỵ bất mãn còn muốn Bàng Kì tiếp tục công kích, trong miệng là tiếng rên rỉ mê người không ngừng. Bàng Kì nghe thấy trong lòng rất hứng phấn, nhưng mà xương cốt đã rả rời, thế là bị đánh bại không còn một manh giáp.

Ai, đã xong rồi, không biết khi nào lão mới cho ta một lần thỏa mãn thật sự…Du Lỵ biết rằng Bằng Kì đã ngừng, trong lòng nghĩ thất vọng, trên miệng vẫn mỉm cười quyến rũ làm nũng: "Bệ hạ, ngài hôm nay thật dũng mãnh nha, thần thiếp bị ngài làm khiến cho thật sảng khoái, làm tim đập nhanh. Tối mai ngài tiếp tục sủng hạnh thần thiếp nha, không được tìm nữ nhân khác đó."

"Ha ha, bảo bối, sẽ không tìm nữ nhân khác." Bàng Kì căn bản không hiểu rõ ý nghĩ trong nội tâm của Du Ly6, nghe giọng làm nũng của mỹ nhân được thỏa mãn, lập tức cười to cao hứng: "Đến đây, ái phi, mau dùng tuyệt chiêu của nàng làm nó khôi phục lại hùng phong nào, để còn tiếp tục cho nàng ngây ngất."

Ai, xem ra tối nay phải tự bí mật giải quyết rồi. Du Lỵ nghe Bàng Kì nói xong, trong lòng thầm than, buổi tối lại phải tự sướng một mình nữa, rồi đang định phục vụ Bàng Kì lần nữa, thì bên ngoài lại đột nhiên có một âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Quốc vương bệ hạ, cái việc này không cần quá sức. Hay là hãy tập trung tính toán để thực hiện hùng tâm của ngài."

"Ai?!" Bàng Kì và Du Lỵ vừa nghe âm thanh vang lên, liền ngồi dậy xuống giường kinh hô dò xét, sau đó lại co rút trên giường. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http:// mTruyen.net

"Ta đang ở phía trên" Đọa lạc thiên sứ từ trên cao bay xuống với thần thái ung dung tiêu sái, rồi đứng đối diện Bàng Kì.

"Đọa lạc thiên sứ? Đến….."

Bàng Kì chỉ có thực lực lục giai cuồng sa kiếm sĩ, khi thấy đối diện là đọa lạc thiên sứ của Ma tộc, nhất thời kinh hãi thất sắc. Y muốn mở miệng gọi vệ binh bên ngoài, nhưng chỉ nháy mắt một cái, đọa lạc thiên sứ đã chụp được cổ của lão, ý bảo lão vào Du Lị không được lên tiếng.

"Ngươi là Ma tộc? Ngươi muốn thế nào?" Trong hoàng cung được canh phòng nghiêm mật, nhưng đọa lạc thiên sứ này lại có thể vào đây mà không bị phát hiện, chúng tỏ thực lực cao cường, cổ của Bàng Kì bị khống chết, trong lòng khẩn trương, không dám phản kháng, nhưng miệng vẫn lên tiếng hỏi.

"Quốc vương bệ hạ không cần khẩn trương, ta là Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư – Lỗ Đức Nại. Hôm nay đến tìm ngài là muốn thương thảo một kế hoạch chinh phục thế giới…" Đọa lạc thiên sứ, cũng chính là Hắc Ám giáo hoàng, nhìn Bàng Kì rồi nói ra mục đích của mình.

Quảng cáo
Trước /240 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiếm Hữu Cực Độ

Copyright © 2022 - MTruyện.net