Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Mặc sau cái đêm phản công, lại bị ăn kiền mạt tịch kia thì bắt đầu học được hai chữ từ bỏ, không bao giờ dám nói muốn nằm trên một lần nào nữa.
Bị Lăng Tiêu Hàn dằn vặt cả đêm, hại cậu mấy ngày không xuống giường được, không những vậy thắt lưng cùng xương sống cũng đau đến rụng rời.
Lâm Tử Mặc vừa ngồi ăn chút bánh hoa quế cao, vừa nghĩ tới sự tình đêm hôm đó.
Còn đang chìm đắm trong vòng suy nghĩ vẩn vơ, thì đột nhiên một người từ phía sau vỗ lên vai cậu, hại cậu giật mình mà xém tế xuống khỏi khế.
Vừa quay đầu lại, thì bắt gặp ngay khuôn mặt đang cười nham nhở của Lăng Tiêu Nghệ. Lâm Tử Mặc nhìn hắn một cái đầy khinh thường, sau đó quay đầu đi.
“Hừ! tất cả cũng đều do hắn hại cả, nếu không phải hắn xúi bậy, hại cậu làm liều, làm cho Hàn nổi hứng mà làm cả đêm sao? Hại cậu đau mấy ngày liền…”
Lăng Tiêu Nghệ không hề biết Lâm Tử Mặc đang oán hận mình, vẫn nở nụ cười như xuân phơi phới nói: “Tử Mặc, mấy ngày không gặp, xem ra ngươi càng ngày càng đẹp nha, da dẻ hồng hào, lại trơn mịn như thế này…”
Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, Lâm Tử Mặc cả hai má ửng hồng, cúi đầu thẹn thùng.
Lăng Tiêu Nghệ không để phí chút thời gian nào mà sán lại gần, nhỏ giọng bên tai Tử Mặc hỏi: “Này, chuyện lần trước ta nói với ngươi, ngươi đã thử chưa.”
Nhắc đến chuyện này, cả khuôn mặt cậu càng đỏ đến lợi hại, còn đang tính mở miệng chửi tên này vài câu vì dám xúi bậy, thì Lăng Tiêu Nghệ lại thở dài một cái nói: “Ai nha, thôi ngươi không cần nói nữa, xem thái độ này, thì chắc là Hàn đệ không chấp nhận đúng hay không?”.
Cái này thật sự là đụng chạm đến tự tôn của nam nhân nha…
Tử Mặc bị Lăng Tiêu Nghệ nói như vậy, không biết cái tự tôn của nam nhân từ đâu lại trỗi dậy trong lòng, lớn tiếng nói dối: “Ai nói không được hả, ta thật sự đã nằm trên…”
“Ân, đúng vậy, đêm đó cũng xem như là mình nằm trên”. Lâm Tử Mặc suy nghĩ thầm trong lòng.
Hai mắt Lăng Tiêu Hàn vì câu nói này mà phát sáng rực rỡ. Hắn nhanh chóng sáp lại gần cậu mà nói: “Ngươi nói thật sao? Hàn đệ thật sự cho ngươi ở trên…”
Lâm Tử Mặc có đôi chút chột dạ, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu…
Lăng Tiêu Nghệ lại hỏi tiếp: “Vậy những lần sau ngươi cũng có thể nằm trên được phải hay không?”.
Lâm Tử Mặc không sợ chết gật đầu một cái: “Ân”.
Cậu cũng không biết chỉ vì lời nói ngu ngốc này của cậu mà khiến cho cậu sau này vô cùng ân hận…
Lăng Tiêu Nghệ không nói gì, chỉ nở một nụ cười gian manh, khẽ thì thầm trong miệng: “Như vậy cũng được…”
Lâm Tử Mặc nhìn Lăng Tiêu Nghệ biểu tình như hồ ly đoạt được gà, không khỏi thầm chảy mồ hôi lạnh, cả người đều run đến lợi hại…
“A, không quấy rầy nhã hứng ngắm cảnh của ngươi nữa, ta đi tìm Hàn đệ nói chút chuyện đây.”
Sau khi tạm biệt Lâm Tử Mặc, Lăng Tiêu Nghệ nhanh chóng đi tìm tứ hoàng tử đang đứng chờ ở phía bên ngoài, cùng nhau đi tìm Lăng Tiêu Hàn.
Vừa bước vào thư phòng, đã thấy Lăng Tiêu Hàn đang ngồi bên bàn đọc sách.
Lăng Tiêu Nghệ cùng tứ hoàng tử nở nụ cười sán lạng bước vào, nói: “Hàn đệ, thân thể của ngươi đã tốt hơn chưa.”
Lăng Tiêu Hàn nhìn vị huynh trưởng cùng đệ đệ của mình, cảm giác đau đầu càng mạnh, xoa xoa huyệt thái dương để cho tức giận không bùng phát…
Chuyện Tử Mặc đòi phản công lần trước cũng là do những người này phía sau bày trò đi, thật muốn chỉnh bọn hắn đến chết mà, nhưng lại nghĩ đến cái đêm tiêu hôn kia, nước miếng hắn không khỏi chảy dài…
Cạch…
Lăng Tiêu Nghệ sảng khoái đặt một chiếc lồng nhỏ đến trước mặt Lăng Tiêu Hàn, nói: “Hàn đệ, thân thể ngươi không tốt, lần trước tứ đệ từ bên Phiên về, có mang theo một số món rất quý cùng bổ dưỡng, lại nhớ đến Hàn đệ thân thể còn đang thụ thương cho nên sai người đem hâm cho ngươi chén canh này, ngươi mau uống đi a.”
Lăng Tiêu Hàn nghi ngờ mà nhìn đến chén canh kia, hừ! mấy huynh đệ hắn cũng có lúc tốt bụng như vậy sao?
Nhìn ra nghi ngờ của Lăng Tiêu Hàn, Lăng Tiêu Nghệ nói: “Ai nha, Hàn đệ ngươi là đang nghi ngờ vị huynh trưởng này của ngươi sao? Không tin ngươi cứ hỏi tứ đệ đi”
“Đệ nào dám nghi ngờ huynh.” Lăng Tiêu Hàn ngại ngùng nói. Trong lòng cũng không ngừng phỉ nhổ tên huynh trưởng kia: “Hừ! ngươi tưởng nói như vậy là ta tin sao? Nếu không thì làm sao khi xưa ta có thể bắt ngươi lên ngôi vị hoàng đế được chứ.”
“Ai nha, sư huynh, ta thật vất vả từ bên nước Phiên mang về thứ thuốc tốt này cho huynh, thuốc này lại rất quý hiếm, huynh không nên bỏ qua thành ý của ta như vậy nha.” Tứ hoàng tử cũng bồi thêm một câu.
Lăng Tiêu Hàn chưa uống chén thuốc ngay lập tức, kêu người bước vào dặn dò: “Đem chiếc lồng nhỏ này về phòng cho ta, lát nữa về phòng ta sẽ uống.”
Nha hoàn vâng lời cúi người hành lễ với ba người kia, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Lăng Tiêu Hàn trong lòng không ngừng tính toán: “Hừ! các ngươi nghĩ có thể làm ta tin tưởng sao? Chỉ có ngu mới tin lời các ngươi.”
Sau đó ba người lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
Lâm Tử Mặc từ bên ngoài đi dạo về phòng, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương thật thơm. Nhanh chóng vào phòng lại thấy trên bàn có một chiếc lồng nhỏ. Ngay lập tức liền mở ra, bên trong là một chén canh nhìn thật ngon miệng.
Cứ ngỡ là do Lăng Tiêu Hàn làm cho mình, Lâm Tử Mặc không chút đắn đo mà cầm chén canh kia uống hết, sau đó lại liếm liếm môi: “Ân, thật ngon”.
Cậu có chút thỏa mãn, nhanh chóng cởi ngoại bào leo lên giường nằm.
Lăng Tiêu Hàn sau khi tiễn Lăng Tiêu Nghệ cùng đệ đệ của mình về thì ngay lập tức quay về phòng: “giờ này Tử Mặc hẳn là đang ngủ trong phòng đi.”
Nhưng vừa đẩy cửa phòng, cảnh tượng trước mắt làm cho toàn thân Lăng Tiêu Hàn hoàn toàn bất động.
Trước mặt hắn là Lâm Tử Mặc đang mềm mại nằm trong bồn nước, cảnh tượng bốn bên xuân sắc vô hạn, phong tình vạn chủng…
Tử Mặc nằm trong bồn nước lớn, cả người đều ướt át, hơi thở gấp gáp…
Khuôn mặt của cậu đỏ ửng căng tròn như hai quả đào, đôi môi căng mọng ngập nước khẽ mở ra như mời gọi, làn da trắng nõn cũng nhiễm một tầng ửng hồng, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ mà mông lung nhìn hắn, ánh mắt quyến rũ đầy mê người…
Mái tóc ướt đẫm nước phủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn kia, mái tóc dài dán sát vào chiếc cổ trắng thon dài khêu gợi, những giọt nước theo sợi tóc mà chảy dài xuống bộ ngực trắng nõn nà như ẩn như hiện dưới bộ sa y mỏng manh bị ướt mà dán sát theo đường cong của cơ thể, một đầu vai tròn tròn cũng lộ ra hẳn bên ngoài, hai khỏa anh đào cũng vừa như che giấu vừa như lộ liễu mà hiện ra trước mắt ngươi khác…
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn cũng từ đôi môi mê người kia mà phát ra, làm cho lòng hắn nhịn không được mà vô cùng ngứa ngáy: “Hàn, ta khó chịu, ân…”
Cậu bây giờ quả thật vô cùng khó chịu, lúc nãy uống chén canh kia xong thì cậu lăn lên giường muốn ngủ một giấc, không ngờ cả ngươi lại bắt đầu nóng đến kì lạ, cảm giác nóng bức dâng trào hết cả người…
Vì không chịu được sức nóng cùng khó chịu kia, cậu nhanh chóng kêu người đem nước vào, nói cậu muốn tắm…
Còn chưa kịp cởi hết đồ, cậu toàn thân mềm nhũn mà ngã nhào vào bên trong dục dũng lớn kia, cũng vừa lúc Lăng Tiêu Hàn mở cửa bước vào…
Lăng Tiêu Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt mà có thể nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của mình…
Lăng Tiêu Hàn lúc này nhớ đến chén dược của hai huynh đệ kia đưa tới..
Cái đó hẳn là xuân dược đi…
Không suy nghĩ thêm điều gì, Lăng Tiêu Hàn nhanh chóng mà cởi sạch y phục trên người mình mà nhào đến, ôm lấy Tử Mặc trong lòng, sau đó tiến hành công cuộc ăn tươi con cừu lưu manh của mình…
Trong phòng lại diễn ra một màn xuân sắc vô hạn…
Trong khi đó tại ngự thư phòng trong hoàng cung.
“Ha ha, ta xem lần này Hàn đệ làm sao thoát, nhưng mà tứ đệ, ngươi có chắc dược đó công hiệu hay không hả?”
Tứ hoàng tử nhàn nhã nhấp một ngụm trà nói: “Cái này huynh có thể yên tâm, hiệu quả rất tốt, bên Phiên đã có vài người thử nghiệm mà đạt được kết quả rất tốt.”
“Ha ha…vậy thì tốt, ta thật muốn xem cảnh Hàn đệ mang thai, lúc đó ta sẽ tha hồ mà trả thù cho những ngày tháng hắn chén ép ta ha ha…”
“Nhưng huynh có chắc chắn rằng Hàn ca nằm dưới không đó?”
“Đệ an tâm, hôm nay ta đã hỏi Tử Mặc, cậu ta nói Hàn chịu nằm dưới rồi”.
“Nhưng chưa chắc gì Tam ca lần này cho Tử Mặc nằm trên”
“Hừ! ngươi thật ngốc, có người nam nhân nào khi được hưởng tư vị nằm trên rồi thì lại chịu nằm dưới tiếp không hả? tuy không phải lần nào cũng được nhưng chắc chắn sẽ có a ha ha..”
Sau đó hai huynh đệ nhìn nhau lại nở một nụ cười xấu xa…
Lăng Tiêu Nghệ sau vài ngày lại chạy đến phủ vương gia nói chuyện. Nhìn Lăng Tiêu Hàn khuôn mặt đầy sảng khoái, tinh phần phấn chấn, nói: “Hàn đệ, chén canh lần trước ta nấu cho ngươi có tốt hay không.”
Lăng Tiêu Hàn nhìn Lăng Tiêu Nghệ, nghĩ đến chén canh xuân dược kia, thật muốn cho tên này vài đấm, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng xuân sắc hiếm có cùng cảm giác tiêu hồn thực cốt ngày hôm ấy, ai thật là mỹ vị nhân gian nha…
Lăng Tiêu Hàn quyết định tha cho Lăng Tiêu Nghệ một mạng…
“Chén canh đó rất ngon, lại rất tốt, lần đó ta cũng thực hưởng thụ cảm giác đó…”. Lăng Tiêu Hàn mờ ám nói, làm cho Lăng Tiêu Nghệ hiểu lầm.
Lăng Tiêu Nghệ vui sướng mà cáo biệt ra về…
Gần một tháng nay Lăng Tiêu Nghệ làm cho Lăng Tiêu Hàn thật phát điên, không hiểu hắn ăn nhầm cái gì, mà suốt gần một tháng nay luôn lẽo đẽo theo phía sau hỏi hắn cảm thấy trong người thế nào, có khỏe hay không, không những vậy còn lôi lôi léo kéo bắt thái y xem mạch…
Đã bực bội chuyện của Lăng Tiêu Nghệ, Lăng Tiêu Hàn lúc này cũng vô cùng lo lắng cho Lâm Tử Mặc, không hiểu vì chuyện gì mà mấy ngày nay Tử Mặc không chịu ăn uống gì hết, tính tình thì hay gắt gỏng, lại hay bị mệt mỏi, buồn nôn, Lăng Tiêu Hàn muốn gọi thái y, cậu lại cố chấp không chịu.
“Hàn đệ, ngươi cảm thấy trong người dạo này có chỗ nào không khỏe không…”. Lăng Tiêu Nghệ đến hẹn lại lên, bám theo Lăng Tiêu Hàn mà chỉ hỏi một vấn đề này.
Lăng Tiêu Hàn kìm nén cảm giác muốn cho người này một đấm, xoa xoa huyệt thái dương nói: “Ta đã nói ta rất khỏe, không có chỗ nào không tốt cả, nếu nói không tốt thì phải nói đến lão bà của ta kìa, không hiểu hắn làm sao mà mấy ngày nay không khỏe trong người, không chịu ăn uống gì hết.”
Nghe Lăng Tiêu Hàn nói, Lăng Tiêu Nghệ biết kế hoạch của hắn đã hoàn toàn thất bại…
Trong lòng không ngừng mắng: “Tử Mặc ngu ngốc, chén canh kia ta cho tên Hàn, sao ngươi lại uống chi hả? bây giờ thì ngươi phá hỏng kế hoạch của ta rồi.”
Lăng Tiêu Nghệ sau khi biết kế hoạch thất bại thì nhanh chóng cáo biệt Lăng Tiêu Hàn mà chạy một mạch.
“Thái y, tình trạng của tiểu Mặc thế nào rồi?”. Sau bao nhiêu cưỡng ép cùng hăm dọa, Lâm Tử Mặc cuối cùng cũng chịu cho hắn gọi thái y tới chuẩn bệnh.
Giờ đây hắn đang căng người mà chờ kết quả của thái y.
Chỉ thấy vị thái y lớn tuổi kia bắt mạch tới bắt lui, sau đó khuôn mặt từ trắng chuyển sang xanh, sau đó lại nhìn Lâm Tử Mặc hồi lâu mới dám run rẩy bẩm báo: “Vương gia, chúc mừng ngài, tuy chuyện này hơi khó tin nhưng mà Lâm công tử đây đang mang thai.”
Nghe thái y nói, Lăng Tiêu Hàn cùng Lâm Tử Mặc nhìn nhau sau đó phá ra cười. “Ha ha… thái y không ngờ ông già như vậy mà còn biết nói đùa nha, ông xem Tiểu Mặc là nam thì làm sao mà sinh hài tử được.”
“Chuyện này lão nô không dám nói dối, nếu vương gia không tin thì xin thỉnh vị thái y khác đến chuẩn bệnh.” vị thái y già kia cúi người cung kính nói.
Lăng Tiêu Hàn cùng Tử Mặc không tin cho gọi thêm vài thái y khác. Sau khi đều cho một đáp án hoàn toàn giống nhau, Lăng Tiêu Hàn thì đứng cười phát ngốc tại một chỗ, còn Lâm Tử Mặc thì mặt lúc trắng, lúc xanh…
“Tiểu Mặc, chúng ta sẽ có hài tử, chuyện này cũng thật kì diệu.” Lăng Tiêu Hàn cười ngốc nói.
“Ngươi điên à, ta là nam nhân thì làm sao mà có thai được.” Lâm Tử Mặc rống vào mặt Lăng Tiêu Hàn.
Chỉ sau vài canh giờ từ khi nhận được tin tức mình sắp làm cha. Lăng Tiêu Hàn nhanh chóng cho người lôi cái tên Lăng Tiêu Nghệ kia về vương phủ mà trị tội.
Sau khi gặp Tử Mặc, Lăng Tiêu Nghệ bày ra biểu tình ủy khuất nói muốn tốt cho hai người nên mới làm vậy, bla…bla…
Lâm Tử Mặc mềm lòng mà tha cho hắn, Lăng Tiêu Hàn thì cũng nhắm mắt làm ngơ, dù sao chuyện có hài tử hắn cũng rất mong chờ, đó chính là kết tinh tình yêu giữa hắn và Tử Mặc…
Từ đó, Lăng Tiêu Hàn sủng Tử Mặc lên tới trời, cậu muốn gì hắn đều làm cho cậu, luôn cho cậu ăn những thứ bồi bổ cơ thể nhất, luôn canh chừng bên cạnh không cho cậu chạy nhảy lung tung sợ làm động thai nhi…
Nhìn Lăng Tiêu Hàn hạnh phúc như vậy, Lâm Tử Mặc cũng cảm thấy thật ngọt ngào, đưa tay xoa xoa cái bụng đã có vẻ căng tròn kia nói: “Hàn, ngươi nghĩ nó là nam hay nữ, nó giống ngươi hay giống ta…”
“Nam hay nữ ta đều thích, giống ai cũng được nhưng tốt nhất là giống ngươi đi, thật đáng yêu.” Lăng Tiêu Hàn yêu thương xoa xoa cái bụng tròn tròn của cậu nói.
Lăng Tiêu Hàn cảm thấy thật hạnh phúc, có tình yêu bên cạnh, lại sắp có một hài tử của mình cùng ngươi mình yêu thương nhất, mà chuyện này lúc đầu hắn nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra…
Chỉ có điều khi tới ban đêm, Lăng Tiêu Hàn lại oán hận vô cùng, từ khi Tử Mặc mang thai hắn chưa từng được ăn cậu lần nào.
Bởi vì sao, bởi vì một lý do đơn giản vô cùng: “Hàn, nếu như chúng ta làm chuyện đó, em bé sẽ rớt ra mất thì phải làm sao.”
Đây chính là cái lý do mà Tử Mặc cấm hắn tuyệt đối không được đụng đến cậu trong thời gian này, chỉ được ôm lấy cậu trong lòng mà nhẫn nhịn.
Tuy biết cái lý do vớ vẩn này hoàn toàn không đúng sự thật, nhưng vì Tử Mặc hắn đành phải nhẫn nhịn, hỏi cậu là ai nói cho cậu lý do này, thì cậu nói là do Lăng Tiêu Nghệ nói.
Lúc này Lăng Tiêu Hàn chỉ biết ngửa đầu lên trời mà hét: “Lăng Tiêu Nghệ, ta hận ngươi”.
Đủ chín tháng mười ngày thì cũng đến ngày Lâm Tử Mặc sinh, Lăng Tiêu Hàn sốt ruột cùng lo lắng ở bên ngoài đi qua đi lại, luôn nghe ngóng tình hình bên trong xem như thế nào.
Mà bên trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, bên cạnh đó còn có một câu nói luôn được vang lên: “Lăng Tiêu Hàn, Lăng Tiêu Nghệ, ta hận các ngươi.”
“Được, được, ngươi hận bao nhiêu cũng được, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi…”. trong lòng Lăng Tiêu Hàn không ngừng cầu nguyện.
Oa…oa…oa…
Từ phía bên trong truyền ra tiếng khóc của trẻ con, Lăng Tiêu Hàn không chút cố kỵ đạp cửa chạy thẳng vào trong phòng, ôm lấy ái nhân mà xem xét. Hài tử mới sinh cũng bị hắn gạt qua một bên.
Đại phu ôm lấy hài tử nói với Lăng Tiêu Hàn: “Chúc mừng vương gia, là nam hài nha.”
“Ta đã biết, ta chỉ muốn biết tình trạng của Tử Mặc như thế nào thôi.” Lăng Tiêu Hàn sốt ruột hỏi.
“Lâm công tử không sao, tình trạng rất tốt, chỉ là có chút mệt mỏi do vừa mới sinh thôi, tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ ổn.”
Lăng Tiêu Hàn vuốt ve khuôn mặt của ái nhân nói.
“Tiểu Mặc, ngươi không sao chứ, ta yêu ngươi lắm.”
Lâm Tử Mặc mệt mỏi, mở mắt nhìn Lăng Tiêu Hàn thì thào nói: “Hài tử của chúng ta, ngươi thích chứ”
Lăng Tiêu Hàn gật đầu liên tục nói: “Hài tử của chúng ta rất khỏe, ta rất thích, ngươi có muốn nhìn hài tử không?”
Lâm Tử Mặc gật đầu. Lăng Tiêu Hàn đỡ lấy hài tử vừa được tắm rửa bọc trong chăn đặt bên cạnh LÂm Tử Mặc, nói: “Ngươi nhìn xem,nó rất giống ta và ngươi.”
Lâm Tử Mặc phì cười, mệt mỏi nói: “Ngươi toàn nói bậy, chẳng lẽ ta và ngươi đều nhăn nhúm giống hầu tử như vậy sao?”
“Không sao cho dù nó giống hầu tử ta cũng thích nó, miễn cho nó xinh đẹp mà làm hại tới nhiều người giống như ngươi vậy.” Nói xong Lăng Tiêu Hàn lấy tay điểm nhẹ lên mũi cậu một cái.
Lâm Tử Mặc buồn cười, cũng không thể cãi lại cái người ngang ngược này, vươn tay ôm lấy hài tử, sau đó rúc sâu vào ngực Lăng Tiêu Hàn.
Yêu thương mà che chở cho cậu cùng hài tử, Lăng Tiêu Hàn cũng khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút an bình mà hạnh phúc của bản thân.
Có lẽ hạnh phúc cũng không phải điều gì quá lớn lao, hạnh phúc có thể chỉ cần nằm bên cạnh ái nhân mà mình yêu thương nhất đến suốt cuộc đời…
(anh nghệ, anh thật lưu manh a…)
———–Hoàn————