Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suốt đêm Cao Thụy Thành đều không ngủ được một giấc ngon, sáng sớm đã tỉnh dậy. Trên giường, Lục Chùy Tử vẫn nhắm chặt mắt, khuôn mặt bình lặng trông hết sức nhu hòa, không khác gì thường ngày. Mặc dù đại phu nói vết thương của Lục Chùy Tử không tổn thương đến gân cốt, chỉ mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu mà thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi hẳn, nhưng Cao Thụy Thành vẫn buồn bực trong lòng.
Gọi tiểu nhị mang nước nóng tới, Cao Thụy Thành vắt khô khăn vải, lau tay và mặt cho Lục Chùy Tử. Bây giờ làm gì cậu cũng cảm thấy không có tinh thần, liền ngồi đờ đẫn ở bên cạnh, đến khi thấy đói bụng, mới ra ngoài ăn qua loa chút gì đó. Nghĩ Lục Chùy Tử cần bồi bổ, cậu liền tới quán ăn mua một phần canh cá quả trứng gà, và bốn cái bánh bao nhân thịt heo. Đi qua sạp hoa quả, Cao Thụy Thành ngẫm nghĩ, người bệnh hình như nên ăn nhiều hoa quả, vậy là lại tiện thể mua hai cân quýt mang về.
Về quán trọ, Cao Thụy Thành vừa mở cửa đã thấy Lục Chùy Tử mở mắt nằm đó, đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng. Cao Thụy Thành vui mừng cười: “Chùy Tử ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại.”
“Chắc ta chưa ngủ lâu đâu nhỉ?”
“Không lâu lắm. Ta vừa ra ngoài ăn cơm, mua canh cá với bánh bao về cho huynh đây, còn có quýt nữa. Huynh có muốn ăn chút không.”
“Mua nhiều như vậy làm gì, ta cũng không ăn hết.” Lục Chùy Tử thấy Cao Thụy Thành mua nhiều thứ như vậy, không nhịn được lại đau lòng.
Đã quá quen với tính tình của hắn, Cao Thùy Thành chẳng để ý, cười nói: “Huynh ăn không hết còn có ta. Lại uống chút canh cá quả đi, món này có lợi cho vết thương.”
Cao Thụy Thành bưng canh cá đi qua, động tác dùng thìa múc như thể định đút cho Lục Chùy Tử. Lục Chùy Tử chẳng qua bị thương một cánh tay, hắn không nỡ nhìn Cao Thụy Thành mệt mỏi, không nỡ nhìn Cao Thụy Thành săn sóc người khác, liền vội vàng vươn tay phải không bị thương ngăn lại, nói với Cao Thụy Thành: “Ta tự ăn được, ngươi để canh bên cạnh giường đi, ta tự ăn.”
“Vậy sao được, nghe lời nào.” Cao Thụy Thành nghiêm mặt, ra vẻ tức giận. Cậu đưa thìa đến bên miệng Lục Chùy Tử, Lục Chùy Tử đành phải há miệng uống canh cá.
Lục Chùy Tử bị Cao Thụy Thành ép uống hai chén canh cá, ăn thêm mấy miếng thịt cá, không kìm được cảm mất tự nhiên. Thấy Cao Thụy Thành sắp sửa đưa bánh bao cho hắn, hắn nhanh chóng vươn tay ra lấy, nói: “Cái này ta tự ăn được.”
“Ừ, vậy huynh cầm ăn đi, nếu muốn uống thêm canh cá thì bảo ta.”
Lục Chùy Tử cúi đầu ăn bánh bao, nhân là thịt heo hành lá, không biết bỏ thêm thứ gì vào, cảm thấy ăn ngon hơn nhà làm.
Cao Thụy Thành híp mắt cười hỏi: “Bánh bao ngon không?”
“Ừm, thơm lắm, mua ở quán Trần gia phải không? Bánh này phải năm đồng một cái ấy, một cái cũng đủ mua năm cái bánh nướng rồi, tối ta ăn bánh nướng cũng được.” Bánh nướng có lẽ là món chính rẻ nhất, chỉ xếp sau màn thầu, nhưng hơn màn thầu ở chỗ ăn bánh nướng có thể không cần ăn thức ăn, vì vậy đã trở thành món yêu thích nhất của Lục Chùy Tử, cũng là đơn vị quy đổi của hắn, chuyên lấy ra để so sánh loại thức ăn nào đó đắt bao nhiêu, có thể đổi ra bao nhiêu cái bánh nướng.
Cao Thụy Thành quen với tính cách của hắn, tránh không trả lời, cười nói: “Biết rồi. Nhưng huynh bị thương, phải ăn uống đầy đủ, giờ đừng tính toán chuyện tiền nong nữa. Chùy Tử ca mau khỏe, chúng ta mới về nhà được.”
“Không sao, ta nghỉ ngơi một chút, chiều nay về luôn.”
“Thế sao được.” Cao Thụy Thành không đồng ý, “Đại phu nói, nếu cử động mạnh để lại di chứng thì không tốt. Lát ta viết thư về nhà, Chùy Tử ca cứ yên tâm dưỡng thương, những chuyện khác huynh không phải lo.”
Cao Thụy Thành đã quyết định như vậy, Lục Chùy Tử cũng đành phải nghe theo. Hắn nghĩ, nếu mình cẩn thận hơn thì tốt rồi, nếu không cũng không phải nán lại đây. Ở bên ngoài ngày nào tốn thêm tiền ngày ấy, Cao Thụy Thành luôn không để ý chuyện tiền bạc, vì vậy hắn phải quản lý sát sao. Mặc dù nhiều khi cũng không kiểm soát được. Cao Thụy Thành muốn thứ gì đó, hắn luôn luôn không thể nào từ chối.
Ví dụ như Cao Thụy Thành khăng khăng muốn chăm sóc hắn, Lục Chùy Tử làm sao cũng không từ chối được. Buổi trưa ăn cơm xong, Cao Thụy Thành định tự mình bôi thuốc cho hắn, chưa hết, sau đó cậu còn muốn đi giặt vải trắng để băng vết thương, đúng là khiến Lục Chùy Tử đứng ngồi không yên. Trước đây toàn là Lục Chùy Tử cơm bưng nước rót, không phiền hà đến tiểu nhị của quán, chính vì không muốn phí tiền boa cho bọn họ, nhưng Cao Thụy Thành làm sao làm việc đó được.
Lục Chùy Tử thấy Cao Thụy Thành cầm vải trắng vừa thay ra định đem đi giặt, nóng lòng muốn xuống giường, nói: “Thôi gọi tiểu nhị làm cho, thứ này bẩn lắm, ngươi đừng động vào.”
“Huynh ngồi yên đó! Thứ này mà không giặt sạch, băng vào vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, để bọn họ làm ta không yên tâm. Phải rồi, lát còn phải luộc qua nước sôi, ta đi bảo tiểu nhị mua giúp một cái nồi sạch.” Trước khi đi ra, Cao Thụy Thành còn để mấy quả quýt đã lột sẵn vỏ bên cạnh giường, bảo Lục Chùy Tử: “Phải ăn hết chỗ này, chờ ta về rồi dìu huynh ra ngoài đi bộ.”
“Ta chỉ bị thương vai, chân có sao đâu…” Lục Chùy Tử vừa lẩm bẩm mấy câu, Cao Thụy Thành liền liếc hắn, hắn vội vàng ngậm chặt miệng. Lục Chùy Tử không hiểu “nhiễm trùng” là gì, nhưng Cao Thụy Thành nói thì không thể sai được, cứ làm theo cậu ấy đi.
Cao Thụy Thành xuống sảnh quán trọ, nhờ tiểu nhị ra ngoài mua hộ một cái nồi sắt. Cậu ra hậu viện giặt sạch băng vải, rồi bảo tiểu nhị bắc bếp, đưa nồi lên, cho băng vải vào luộc, coi như là khử độc một cách đơn giản. Đun một lúc, mới lấy vải ra phơi trên dây. Làm xong tất cả, Cao Thụy Thành tới dịch quán gần đó, viết một bức thư nhờ người ta gửi về nhà.
Khi cậu trở về, rất hài lòng khi thấy Lục Chùy Tử đã ăn hết hoa quả, liền cười hà hà nói với Lục Chùy Tử: “Ta vừa viết thư về nhà, kể chuyện của chúng ta rồi, hai ngày nữa chắc thư đã về đến nơi, Chùy Tử ca cứ yên tâm ở đây đi.”
Lục Chùy Tử gật gật đầu, thấy Cao Thụy Thành ra ngoài cũng lâu rồi, vội nói: “Ngươi cũng nghỉ một lúc đi, chạy tới chạy lui chắc mệt rồi.”
“Sau này ta phải vận động nhiều hơn mới được, tố chất thân thể này kém quá.” Cao Thụy Thành đi đến trước mặt Lục Chùy Tử, lại hỏi: “Ta dìu huynh dậy ra ngoài đi loanh quanh nhé?” Lục Chùy Tử cũng chán nằm trên giường rồi, gật đầu đồng ý ngay tức thì. Mặc dù Lục Chùy Tử nói chỉ bị thương ở vai, nhưng hễ khom người, động tác mạnh một chút là sẽ khó chịu, Cao Thụy Thành liền giúp một tay, đỡ Lục Chùy Tử xuống giường, ra ngoài đường đi dạo một vòng.
Từ hôm đó trở đi, Cao Thụy Thành luôn đích thân rửa vết thương cho hắn, thay thuốc, xử lý xong xuôi mới đi làm việc khác. Thuốc cậu mua cho Lục Chùy Tử cũng là loại tốt nhất. Từ lúc Lục Chùy Tử thuận miệng hỏi giá, liền cảm thấy áp lực lại hơn hơn, thấy điệu bộ dốc thuốc như không cần tiền của Cao Thụy Thành, bật dậy run rẩy nói: “Đủ rồi đủ rồi, nhiều lắm rồi, dốc ít thôi, thế là được rồi!”, làm Cao Thụy Thành cười mãi, nói: “Cho nhiều mới chóng lành!”
Thuốc dùng loại tốt nhất, còn ăn đủ thứ đồ bổ, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ như vậy Lục Chùy Tử có thể không bình phục nhanh sao, mới năm sáu ngày vết thương cơ bản đã kết vảy toàn bộ. Sức khỏe khá hơn, Lục Chùy Tử không thể ngồi yên được nữa, kiên quyết đòi về thôn. Do hắn nhiều lần đề nghị, Cao Thụy Thành thấy quả thực không có vấn đề gì lớn, cuối cùng mới gật đầu đồng ý đi về.
Bọn họ chưa lên đường, Cao Ân Thành đã tới. Thì ra gia đình nhận được thư, nghe bọn họ kể gặp hổ trong núi, đều vừa lo vừa sợ, vội vàng bảo Cao Ân Thành đi tìm. Cao Ân Thành đến quán trọ, thấy Lục Chùy Tử bị thương nhẹ, Cao Thụy Thành không làm sao, mới yên tâm, cười nói: “Đệ không biết ở nhà lo thế nào đâu! Vừa nhận được tin mừng, biết đệ trúng cử nhân, thế mà chưa vui được hai ngày, lại thấy đệ gửi thư nói gặp phải hổ, mẹ và bà đều lo đến mức mất ngủ, suýt nữa thì theo ta đến thăm đệ.”
Cao Thụy Thành áy náy nói: “Làm mọi người lo lắng rồi, đệ cũng đang chuẩn bị về nhà đây.”
“Vết thương của Chùy Tử ổn chưa, về được không?” Cao Ân Thành hỏi.
Lục Chùy Tử vội đáp: “Tạ ơn đại thiếu gia quan tâm, gần như khỏi hẳn rồi, đi đường làm việc không thành vấn đề.”
“Được, vậy chúng ta mau về thôi.”