Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự xuất hiện của Hồng Nương và cách nàng ta xử lý t.h.i t.h.ể của Hàn Vị Trung đã khiến Khương Thục vô cùng chấn động.
Nàng ta chậm rãi đưa tay nhận lấy cao dán, tháo băng gạc ra, dán lên sống mũi bị thương nặng nhất.
Ta nhìn nàng ta không chớp mắt.
Quả nhiên là đồ của yêu quái, hiệu quả thật phi thường, miếng cao dán da chó vừa chạm vào da, liền hóa thành ánh sáng trắng rồi tan vào trong.
Vết thương trên mặt Khương Thục trong nháy mắt liền khép miệng, đóng vảy, rồi vảy bong ra để lộ lớp da non hồng hào, lớp da non này lại dần dần trở về màu sắc giống hệt với vùng da xung quanh.
"Không đau nữa a..." Khương Thục khẽ nói với ta.
Ta tinh ý nhận ra, giọng nói nghèn nghẹn của nàng ta do sống mũi bị thương lúc trước cũng đã trở lại bình thường.
Khương Thục cũng tự mình phát hiện ra điều này, lấy một chiếc gương cầm tay, soi mình, "Sống mũi cũng đã khỏi hẳn rồi. Thật thần kỳ, chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao?"
Phần lớn nữ tử đều trân trọng dung mạo của mình.
Hàn Vị Trung ra tay với Khương Thục rất tàn nhẫn, vừa rồi ta còn đang nghĩ cách chữa khỏi mặt cho nàng ta.
Giờ Khương Thục đã khôi phục như lúc ban đầu, coi như cũng giải quyết được một mối lo trong lòng ta.
Đang định kiểm tra hai món đồ còn lại mà Hồng Nương đưa cho, bên ngoài liền truyền đến tiếng hỏi han có chút sợ hãi của nha hoàn: "Phu nhân, người không sao chứ?"
Khương Thục nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Nhưng sau khi trải qua biến cố lớn như vậy, lại khóc lóc một trận trước mặt ta, nàng ta cũng trở nên bình tĩnh hơn vài phần.
Chỉ đôi ba câu nói, ta đã đuổi nha hoàn về.
"Tuy rằng không thấy t.h.i t.h.ể của tên súc sinh Hàn Vị Trung đâu, nhưng việc hắn mất tích, sớm muộn cũng sẽ bại lộ thôi."
Ta nhìn cảnh tượng tan hoang và những vết m.á.u loang lổ trong phòng ngủ, rồi hỏi ý kiến Khương Thục: "Tỷ có muốn đi cùng ta không? Chỉ là một khi đã đi, phủ Quốc công và Khương gia sẽ không còn Khương Thục này nữa, tỷ hãy suy nghĩ cho kỹ."
Khương Thục nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại ta: "Nhưng nếu ta c.h.ế.t dưới nắm đ.ấ.m của Hàn Vị Trung, chẳng phải phủ Quốc công và Khương gia cũng sẽ không còn ta hay sao?"
Những ngón tay hơi lạnh đưa tới.
Khương Thục nắm chặt lấy cổ tay ta qua lớp áo, giọng nói kiên định: "Ta đi cùng muội. Sau này, xin muội hãy chiếu cố ta nhiều hơn."
Ta thu dọn tất cả vàng bạc châu báu, đeo trên lưng một gói hành lý lớn, cuộn tranh mở ra, mang theo Khương Thục, cùng nhau nhảy qua bức tường cao của phủ Định Quốc Công.
Đêm đã rất khuya.
Trên trời không một bóng sao trăng.
Bởi thế, trong bóng tối mịt mùng, ta không thể nhìn rõ nét mặt Khương Thục.
Nhưng ta đoán, khi làn gió đông se lạnh khẽ lướt qua gò má nàng, hẳn là nàng cũng thấy trong lòng vui vẻ.
Hai người hai yêu nấp mình trong bóng tối nơi ngõ nhỏ sâu thẳm, tránh mặt người canh gác đi tuần.
"Canh ba giờ Tý, bốn bề yên ổn." Tiếng người canh gác vừa dõng dạc hô lên, vừa gõ mấy tiếng mõ cho có lệ.
Giờ Tý ư?
Ta vô thức đưa tay lên xoa xoa bụng dưới.
Trước khi nhả nội đan cho ta, Tử Diệu đã dặn, tốt nhất nên trả lại cho nàng trong vòng mười hai canh giờ.
Khi ta rời khỏi phủ đại khái là giờ Dậu, đến khi tới chùa đã là giờ Tuất, giờ đây lại là canh ba giờ Tý.
Nghĩa là, từ lúc ta ra khỏi phủ Xương Bình Hầu đến giờ, mới chỉ qua bốn canh giờ mà thôi.
Vẫn còn dư dả tới tám canh giờ.
Tám canh giờ, thời gian đủ để ta mang theo nội đan của Tử Diệu làm rất nhiều việc mà mình hằng mong muốn.
"Khương tỷ tỷ, tỷ có biết hài cốt của Khương Viện được chôn cất ở nơi nào không?"
Chờ cho người canh gác đi khuất, ta mới bất chợt lên tiếng hỏi Khương Thục.
Khương Thục im lặng hồi lâu, rồi mới nghẹn ngào đáp: "Cha cho rằng ngũ muội đã làm ô uế thanh danh của gia tộc, xem muội ấy là nỗi nhục nhã, nên không muốn an táng tử tế. Thi thể của muội ấy, t.h.i t.h.ể của muội ấy, đến nay vẫn còn nằm dưới ao sen trong trang viên..."
Trước những giọt nước mắt xót xa của Khương Thục, ta đứng lặng người, không nhúc nhích.
Mãi một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của chính mình, hướng về phía Khương Thục mà trịnh trọng hứa hẹn: “Khương gia không muốn an táng cho nàng ấy, ta sẽ làm. Đi thôi, Hồng Nương, chúng ta cùng đi tìm Khương Viện."
Bức tranh khẽ lay động, giọng nói có phần do dự của Hồng Nương cất lên: "Ngay lúc này ư?"
"Phải," ta bình tĩnh đáp lời: "Chính là lúc này."
"Chỉ có hai chúng ta thôi sao?" Tiếng nức nở của Khương Thục dần dần ngưng bặt.
"Đúng vậy," ta tiếp tục đáp: "Chỉ hai chúng ta mà thôi."
Mùa hạ sen nở rộ, cuối thu thu hoạch củ sen.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");