Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Molly bị câu hỏi của người phụ nữ trước mặt làm cho bất ngờ không thốt nên lời, bỗng chốc cảm thấy bối rối, lẽ nào cô ta biết được điều gì? Không thể như vậy, Chu Thần không biết, làm sao cô ta có thể biết được? Tưởng rằng khi đến đây, cô ta sẽ la khóc om sòm một trận cơ đấy.
Lúc này, Khúc Phương đang dò xét Molly, Molly cũng đang nhìn Khúc Phương đánh giá.
Chưa đầy một phút, Molly thầm đoán đối phương không phải là đối thủ của mình. Người phụ nữ này trông khá đơn giản, quần áo giản dị không phải hàng hiệu, thậm chí kiểu dáng cũ kỹ từ mấy năm trước, khuôn mặt không hề trang điểm, dáng người khá đẹp nhưng kiểu phụ nữ này gặp đầy đường. Với kiểu cách của cô ta nếu không bảo dưỡng tân trang sẽ bị thời gian làm cho mau già, chưa kể cả ngày chỉ biết chăm lo gia đình, cơ thể chẳng mấy chốc mà lão hóa, nếp nhăn xuất hiện đầy mặt. Hơn nữa mình và Chu Thần đã qua lại ba năm nay, vậy mà hôm nay cô ta mới xuất hiện, đúng là may mắn.
“ Chị chính là chị cả Khúc sao? Tôi có nghe Chu Thần kể về chị”. Molly ưu nhã cầm cốc nước trái cây uống một ngụm, điệu bộ giống như bà chủ đang nói chuyện với người giúp việc. Molly dĩ nhiên không ưa gì Khúc Phương, làm kẻ thứ ba không phải điều hay ho gì. Hơn nữa, với bản tính kiêu ngạo, nỗ lực ba năm nay cô ta mới khiến Chu Thần quyết định ly dị vợ. Nếu như đối thủ là người phụ nữ xinh đẹp hoặc năng lực vượt trội nhưng đây chỉ là người đàn bà làm nội trợ bình thường khiến cô ta thấy thật mất mặt.
“ Chị Khúc”! Khúc Phương bị gọi như vậy vô cùng khó chịu. Cô không nghĩ Chu Thần sẽ kể về mình với cô ta, với lại mình già như vậy sao? Cô ta sao có thể hiên ngang coi mình và kẻ thứ ba giống như nhau?
“ Cô đừng nói linh tinh, Chu Thần sao lại nói với cô về tôi?”. Khúc Phương nhận xét người phụ nữ này không phải loại người tử tế, mới đầu cô là người chủ động vậy mà câu nói đầu tiên của Molly đã làm cho cô thấy lúng túng.
Molly cười nói: “ Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là vài chuyện vớ vẩn, kiểu như chị rất thích ăn đồ béo nên da thịt hơi mỡ màng, khi làm chuyện ấy thì chỉ biết im lặng, nhạt nhẽo vô vị chẳng khác gì với gái già. Chị Khúc, tôi nói không sai chứ?”
Khúc Phương nghe vậy thoáng chốc mắt đỏ lên, toàn thân không khống chế được mà run. Chồng cô không thể nói như thế, cô biết anh ta không thích người béo, cô cũng cố gắng ăn ít rồi. Anh ta từng bảo cô: “ Anh thích em người có da có thịt, như vậy ôm mới có cảm giác, em nên ăn nhiều một chút”. Anh ta còn mua cho cô một đống quần lót hình chữ T bảo mặc nhưng cô không quen, không thoải mái nên vẫn quen mặc loại quần kiểu dáng bình thường. Không ngờ ngay cả chuyện riêng tư như vậy anh ta cũng mang ra kể với người khác.
Còn chuyện kia cô vốn là người bảo thủ, khi hành xử rất khó bắt cô phát ra tiếng kêu, ngay cả lúc cao trào cũng cố kìm nén chỉ dám hừ một tiếng. Nghĩ đến việc chồng kể với người phụ nữ kia làm cô thấy mất hết thể diện, tâm trạng vô cùng khổ sở. Tại sao có thể như vậy? Từ trước đến nay cô chỉ thân mật với mỗi chồng, toàn tâm toàn ý với anh ta, vậy mà trước mặt tình nhân lại bàn luận về cô như tên hề.
Trước mặt Khúc Phương, ánh mắt Molly nhìn không giấu vẻ giễu cợt, môi thấp thoáng nụ cười mỉa mai, người phụ nữ này xứng đáng đấu với cô ta sao? Nếu không phải nể tình Chu Thần thì cô ta đã sớm đem Khúc Phương ra “ giải quyết” rồi.
“ Mạc tiểu thư, điều kiện của cô tốt như vậy, về mọi mặt tôi đều không bằng, cô biết Chu Thần đã có vợ, làm vậy cô không thấy hổ thẹn lương tâm sao?”. Khúc Phương bình thường vốn điềm đạm, hiếm khi mắng chửi người khác, khi quá tức giận chỉ nói vài câu gọi là. Câu nói vừa thốt ra không tính là trách mắng, Khúc Phương hơi khẩn trương nghĩ người phụ nữ kia nhất định sẽ nói những lời châm biếm. Thậm chí, cô ta không cần cất tiếng thì ánh mắt cũng lộ rõ sự khinh bỉ, khiến cô cảm thấy mình không có chỗ dung thân.
Thật không ngờ cô ta đứng lên, tay để trước bụng, vẻ mặt chân thành, ánh mặt không một chút khinh bỉ hay cười nhạo mà vô cùng điềm đạm: “ Chị Khúc, tôi và Thần Thần yêu nhau thật lòng, chị và anh ấy bây giờ không còn tình cảm, cớ gì còn bắt anh ấy chịu khổ? Chị có biết công việc của anh ấy như thế nào không? Từ một nhân viên bình thường trở thành phó tổng của công ty không phải chuyện dễ dàng. Chị không giúp được gì cho anh ấy. Trình độ chuyên môn không có tôi không nói làm gì. Quan trọng trong cuộc sống thường ngày, chị mua cho anh ấy mấy bộ quần áo rẻ tiền để đi xã giao. Chị xem có phải chị đã làm anh ấy rất mất thể diện không? Tôi không cố tình phá hoại hạnh phúc gia đình chị nhưng tôi không đành lòng để Thần Thần khổ cực như vậy. Huống chi vì đứa bé tôi bắt buộc phải ích kỷ. Chị chưa làm mẹ, chị không hiểu được đâu”.
Molly dù ở nhà cũng trang điểm khá kỹ, đi giày cao gót, vóc dáng cao ngang bằng Khúc Phương nhưng khí thế lại mạnh hơn hẳn. Khúc Phương không phản ứng, chỉ thấy trong lòng rất ủy khuất, lại bị câu nói của người phụ nữ này làm cho một câu phản bác cũng không bật ra nổi. Cô lấy Chu Thần đã được năm năm, hàng ngày tận tâm tận lực chăm sóc anh ta, vậy mà giờ đây cô khiến anh ta thấy vướng víu. Không còn tình cảm, vậy năm năm đã qua sống với nhau được gọi là gì? Đã thế người phụ nữ kia còn mang đứa bé ra làm lý do. Nếu như Khúc Phương không biết chuyện chồng mình không có khả năng sinh con, chắc chắn cô sẽ cực kỳ đau khổ. Bởi không thể sinh nở mà cô luôn bị mẹ chồng mắng nhiếc. Không có con, cô chịu không ít mặc cảm. Vậy mà hôm nay, kẻ thứ ba kia quang minh chính đại đưa ra lý do hợp tình hợp lý.
“ Cô thật là trơ trẽn”. Quá tức giận, Khúc Phương vừa nói vừa chỉ tay vào kẻ đứng trước mặt mình. Lời chưa dứt bỗng thấy người phụ nữ trước mặt mình ngã xuống. Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến: “ Khúc Phương, cô làm gì vậy?”.
Chưa kịp phản ứng, Khúc Phương đã thấy chồng cô vội vàng chạy tới dùng sức đẩy cô ra, hết sức cẩn thận đỡ người phụ nữ kia dậy, khuôn mặt lo lắng hỏi: “ Molly, em có sao không?”. Khúc Phương vì bị bất ngờ và không kịp đề phòng nên bị chồng đẩy ngã lăn xuống đất, đùi va vào tảng đá trong vườn đau không tả nổi. Cô không nghĩ anh ta sẽ xuất hiện ở đây nên tỏ ra lúng túng, cô cũng chưa từng thấy chồng cô nổi nóng như vậy.
Lúc này Chu Thần đang ôm Molly trong lòng, mải lo cô ta bị ngã mà động thai, từ đầu đến cuối không hề để ý đến bộ dạng của vợ. Đỡ Molly ngồi xuống, an ủi mấy câu rồi quay ra nhìn Khúc Phương, trên mặt anh ta không có chút gì gọi là áy náy khi bị bắt phải gian tình, ngược lại có ý cực kỳ thất vọng. Ở trong lòng anh ta, đại tiểu thư Molly cố tình nũng nịu, làm như mình bị oan ức lắm. Khúc Phương mặc dù không được xinh tươi như Molly nhưng cũng là người hiền lành, không ngờ sau lưng anh ta lại biến thành người đàn bà chanh chua to gan dám đánh người, nếu đến chậm một bước, Molly thân cô thế cô chắc không bị bỏ qua.
“ Khúc Phương, cô thật quá đáng, tôi không nghĩ cô cố tình đến đây gây sự. Cô xem mình có giống loại phụ nữ đánh đá chua ngoa không?”. Chu Thần ôm Molly, mặt mũi tức giận trách mắng Khúc Phương vẫn đang ngồi dưới đất. Khúc Phương bị chồng đẩy một phát, ngã lăn ra đất đau không đứng dậy nổi, quần bị rách một miếng, cúc áo bung ra, đúng là đồ rẻ tiền chất lượng kém.
Khúc Phương hết lần này đến lần khác tìm cách cứu vãn tình cảm gia đình nhưng tình yêu của cô giờ như một vết thương nghiêm trọng. Hàng ngày nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của chồng đòi ly hôn giống như hàng ngày dùng giũa mài cho vết thương đó chảy thêm nhiều máu. Cứ như vậy vết thương tuy không làm chết người nhưng khiến tâm can đau đớn vô tận.
“ Tôi cố tình gây sự?”. Khúc Phương chỉ vào bọn họ. Không thèm nghe cô giải thích, không cần biết phải trái trắng đen, cứ thế đẩy cô ngã, đã thế còn lớn tiếng trách mắng. Quả đúng trời sinh một đôi. Nếu như lúc trước Khúc Phương còn hi vọng thì giờ đây tâm can cô dường như chết hẳn. Cô từng tin vào tình yêu đích thực, năm năm kết hôn chấp nhận làm người vợ hết mình vì gia đình, tất cả thành ra giúp chồng mình tìm được tình yêu đích thực.
“ Chu Thần, chúng ta ly hôn đi?”. Khúc Phương khó khăn vịn đất đứng dậy nói với chồng. Khi Khúc Phương nói lời này, ánh mắt người phụ nữ kia lóe lên sự vui sướng, ngược lại Chu Thần không mấy cao hứng. Anh ta không thích mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát. Vốn tính toán hôm nay sẽ nói chuyện ly hôn với Khúc Phương. Như vậy anh ta sẽ là người chủ động, chứ không muốn Khúc Phương là người nói ra điều đó trước.
Kết hôn năm năm, Chu Thần thấy Khúc Phương là người không có chí tiến thủ, cuộc sống hay lệ thuộc vào chồng, chuyện lớn nhỏ đều do anh ta quyết định, tính tình lại nhu nhược. Chu Thần tạm hài lòng với cuộc sống vợ chồng như thế nhưng đàn ông ra ngoài không tránh được việc gặp gỡ xã giao. Khi anh ta gặp Molly, vừa trẻ trung xinh đẹp lại nhiều tiền, chuyện gì đến đã đến. Dĩ nhiên để đi tới ngày hôm nay, anh ta rất thông minh hành xử, khôn khéo trong việc giở thủ đoạn. Có như vậy anh ta mới yên ổn cùng Molly qua lại. Đồng thời vẫn khiến cho vợ toàn tâm toàn lực hầu hạ.
Đây đúng là hai loại cảm giác bất đồng, một lửa nóng, một bình thản. Với Chu Thần xem ra kiếm được một người vợ như Khúc Phương hoàn toàn không phải tồi, đỡ lo lắng việc tranh giành cướp đoạt. Nếu không vì Molly có thai ngoài ý muốn, không vì công ty phải mở rộng hoạt động thì Chu Thần sẽ không đòi ly hôn. Anh ta vừa muốn có con, vừa muốn có quyền lực. Có Molly ủng hộ, sự nghiệp sẽ tiến thêm một bước. Molly cũng là người ứng cử Chu Thần lên chức tổng giám đốc, điều này Khúc Phương không thể giúp được. Suy tính thiệt hơn, cuối cùng Chu Thần chọn giải pháp ly hôn với Khúc Phương.
“ Cô muốn ly hôn?”. Chu Thần lớn tiếng hỏi lại lần nữa.
Khúc Phương không chần chừ gật đầu. Dù sao đây cũng không phải lần đầu, mỗi ngày ly hôn một lần, giờ khắc này cô không muốn tranh giành, chỉ hi vọng đôi gian phu dâm phụ này sớm biến mất khỏi mắt mình.
“ Được thôi, hiện tại căn nhà mà tôi mua trước khi kết hôn, nếu bây giờ ly hôn, cô phải dọn ra ngoài ở rồi”. Chu Thần nói giọng rất bình tĩnh.
Molly kéo tay áo Chu Thần giở giọng khuyên nhủ: “ Thần Thần, anh đừng như vậy. Căn nhà cứ để cô ấy ở. Làm nhân viên tiếp thị, một tháng tiền lương làm sao đủ cho cô ấy thuê nhà?”.
Nhà, lại là nhà. Khúc Phương hận mình sao ngay từ đầu ngu xuẩn, anh ta coi mình như quan hệ một chút không có. Căn nhà là do một tay cô sửa sang, là nơi cô sống hàng ngày, còn chồng cô thì mải vui với tình nhân ở nơi khác. Kêt quả giờ muốn cô dọn ra bên ngoài. Cảm giác này thật đáng sợ. Ai cũng có một nơi quen thuộc để sống. Nếu phải rời khỏi nơi quen thuộc đó có khác gì trời sập.
“ Chu Thần, nhiều năm như vậy mà lương tâm của anh không nỡ nói được một lời xin lỗi với tôi? Còn cô nữa, tôi nhẫn nhịn đến giờ phút này cũng vì tôi không có con, còn cô tưởng rằng mình có con là có tất cả sao?” Khúc Phương nói xong cười lớn.
Bàn tay vừa chống trên mặt đất bị xước chảy máu nhưng cô không quan tâm. Cô lấy từ trong túi ra tờ giấy kết quả kiểm tra sức khỏe, vứt cho đôi “ cẩu nam nữ” trước mặt.
Mẹ nó chứ, tình yêu đích thực, vì con cái, muốn sống chung với nhau ư?
“ Mạc tiểu thư, cô yên tâm, mặc dù chồng tôi không thể sinh con nhưng mẹ chồng tôi lại rất thích trẻ con. Cho dù phải nuôi con người khác thì bà ấy cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Lúc ấy mẹ chồng tôi sẽ chiếu cố cô, yêu thương cô giống như yêu thương đứa bé, hãy cố gắng mà hưởng thụ”. Khúc Phương nói xong từng câu từng chữ liền bỏ đi không thèm quay đầu nhìn.
Trong vườn hoa chỉ còn lại đôi nam nữ với tình yêu đích thực.