Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ý muốn gặp cô nổi lên mãnh liệt, ngay cả chính anh cũng không quản được trái tim của mình.
“Nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?” Âu Thừa Duẫn cố gắng bình ổn rối loạn trong lòng, hỏi Thương Nhĩ Kì với giọng ra lệnh.
“Muốn biết, anh không biết tự mình điều tra sao?” Thương Nhĩ Kì nhìn Âu Thừa Duẫn với anh mắt phẫn nộ, anh sẽ không vì sự chuyển biến thái độ của anh ta mà thay đổi cái nhìn của mình.
Ngay sau đó, anh không quay đầu lại rời khỏi tập đoàn SK. Tín đi phía sau Âu Thừa Duẫn, vừa mới ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy anh nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe.
…
Vận Nhi biến mất, Thương Nhĩ Kì làm như thế nào cũng không tìm thấy, bèn gọi điện thoại cho Hứa Tâm Lam thì mới biết, Vận Nhi được Tô Thượng Đông đưa đi rồi.
Âu Thừa Duẫn đứng bên ngoài phòng bệnh của Vận Nhi, nhìn giường bệnh mà cô ấy đã từng nằm, thống khổ nhíu mày, dường như ở đó vẫn lưu lại độ ấm và mùi hương trên người cô. Anh có thể tưởng tượng sự sợ hãi và bất lực của cô lúc đứa bé rời khỏi cơ thể.
Bây giờ, chắc cô ấy hận anh lắm?
Như vậy cũng tốt, cô ấy sẽ hoàn toán hết hy vọng với anh!
“Mày là tên khốn nạn. Bây giờ nếu tìm được Vận Nhi, tao tuyệt đối sẽ không buông tay!” Thương Nhĩ Kì nói ngoan tuyệt trước mặt anh ta. Đáng lẽ yến tiệc ngày hôm đó, anh không nên để Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi đi. Nếu năng lực của anh lớn hơn một chút, có thể bảo hộ cho cô ấy rồi.
Âu Thừa Duẫn mặc kệ Thương Nhĩ Kì rít gào bên tai mình, anh mắt điếc tai ngơ. Anh từng tâm cao khí ngạo mà nói với Tô Thượng Đông, rằng anh ta phải nắm chặt lấy tay Vận Nhi nếu có cơ hội, còn anh, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Tô Vận Nhi, em thật sự rời khỏi cuộc sống của anh rồi sao?
…
Dường như biết trước là Thương Nhĩ Kì sẽ tìm cô, Vận Nhi không về biệt thự của Tô Thượng Đông, mà cùng với Tô Thượng Đông ở khách sạn, đợi đến ngày mai sẽ lên máy bay đi Mỹ. Trước khi đi, Hứa Tâm Lam khóc giữ cô lại, cô ấy đau lòng cho cô, Vận Nhi biết. Nhưng cô không hề khóc, dù sao cũng không khóc, đứa bé đã không còn, trong lòng cô lại càng bình tĩnh.
“Giúp tớ nói với Thương Nhĩ Kì, tớ xuất ngoại, đừng tìm tớ! Còn nữa, chúc hai người hạnh phúc!” Vận Nhi đi thẳng đến xe Tô Thượng và ngồi vào, không hề quay đầu lại. Ngay cả Hứa Tâm Lam luôn thân thiết với cô cũng cảm thấy dường như Vận Nhi không còn như xưa, có gì đó khang khác.
Tổn thương càng sâu, mới có thể có ý thức bảo hộ mình mãnh liệt.
Hứa Tâm Lam gửi một tin nhắn cho Thương Nhĩ Kì. Bây giờ, vì Tô Vận Nhi, cô nói dối anh ấy!
…
Vận Nhi đứng trước cửa sổ sát đất, trên người mặc áo lông thật dày. Vốn dĩ Tô Thương Đông muốn để cô nghỉ ngơi vài ngày mới đi. Cô mới làm phẫu thuật xong, người còn suy yếu, không thích hợp ngồi máy bay. Nhưng Vận Nhi từ chối, cô muốn rời khỏi đây, không muốn ở lại thêm phút giây nào.
Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại ngủ một giấc, cô sẽ hoàn toán tạm biệt với nơi đây. Nhưng cô không dám nhắm mắt, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, đứa bé còn chưa thành hình kia sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô, chỉ trích cô không phải người mẹ tốt. Thậm chí cô nghĩ, có phải tại cô ích kỉ nổi lên ý muốn không cần bé con, nên nó mới tức giận mà rời bỏ cô hay không.
Dù chỉ chỉ cảm nhận được sự tồn tại của bé con chỉ mới vài ngày, nó đến đột nhiên, đi cũng đột nhiên, Vận Nhi đều có phần không tiếp thụ được.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đây sao ngoài cửa sổ, ngón tay viết từng nét lại từng nét lên bức màn bằng lụa mỏng từ “xin lỗi!”
Một buổi tối đầy sao động lòng người như vậy, khiến Vận Nhi nhớ lại một buổi tối trước đó, Thương Nhĩ Kì nói muốn cưới cô, bây giờ nhớ đến, cô vẫn cảm thấy rất cảm động. Ít nhất khi cô rất cần người an ủi, anh ấy đã cho cô một bờ vai, thậm chí giúp cô hoàn thành ước mơ của mình. Anh ấy sẽ có một cô gái xinh đẹp tốt bụng đến yêu anh, còn cô không xứng với anh ấy.
“Nếu có ngày Âu Thừa Duẫn không cần em, em hãy nói cho anh biết, anh sẽ cưới em!”
“Vận Nhi, em nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tám giờ máy bay đi rồi!” Trên vai chợt ấm áp, Tô vận Nhi xoay người, một tay Tô Thượng Đông đang đặt trên vai cô, một tay cầm ly sữa nóng. Vận Nhi nhận lấy, cầm trong tay, độ ấm từ ly sữa truyền sang sưởi ấm cho cô, cũng làm lòng cô được an ủi rất nhiều.
“Anh cả, em muốn hỏi anh một vấn đề!” Vận Nhi cầm ly thủy tinh lên uống một ngụm, trong lòng cũng thấy ấm áp hơn.
“Ngôi sao sáu cánh có ý nghĩa gì?” Cô vẫn rất muốn biết, ngôi sao sáu cánh, đại biểu cho cái gì?
Tô Thượng Đông thấy hơi sửng sốt, nhìn thấy khát vọng trong mắt cô, bèn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô. Cảm giác này làm cho cô nhớ tới Âu Thừa Duẫn, động tác mà anh hay làm với cô nhất, chính là để đầu ngón tay xuyên qua tóc cô, anh nói anh thích cảm giác như vậy, sợi tóc quấn quanh ngón tay của anh, giống như là ở cùng một chỗ không thể phân ly vậy.
“Chẳng lẽ em chưa từng nghe qua sao? Từ đỉnh núi nhìn xuống, đông tuyết hòa tan, thành hình lục giác, mà đông tuyết hòa tan, là biểu hiện của mùa xuân về, là biểu trưng cho tình yêu!” Tô Thượng Đông nói rất chậm, như muốn dẫn dắt cho Vận Nhi điều gì, Vận Nhi nghe thật sự chuyên tâm.
Chờ Tô Thượng Đông nói xong, cô nâng đôi mắt ướt, trong đôi con người trong suốt phản chiếu ánh đèn, tản ra ánh sáng như của ngọc lưu ly. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, hơi mím đôi môi anh đào, lộ ra chút ý cười thản nhiên. Cô không nói gì, chỉ gật gật đầu với Tô Thượng Đông. Dường như, cô hơi hiểu rồi.
Tô Thượng Đông không cố tình nhắc đến chiếc vòng cổ kia, chỉ dặn dò cô vài câu, rồi đi sang phòng bên cạnh.
Tầm mắt Vận Nhi lại chuyển ra ngoài cửa sổ, sao hình như hơi ít, trăng cũng đã lên đỉnh đâu, đêm, dần trở nên tĩnh lặng.
Ngôi sao sáu cánh, đại biểu cho tình yêu!
Vận Nhi vân vê mặt dây chuyền đeo trên cô, khiến nó nóng lên mang theo nhiệt độ cơ thể cô, giờ đây, cô vì người đàn ông tên Tô Thượng Đông mà ưu thương.
Đêm này, nhất định là một đêm khó ngủ.
Xe Âu Thừa Duẫn vẫn dừng trước cổng biệt thự của Tô Thượng Đông, ngoài xe chồng chất tàn thuốc lá. Tầm mắt anh luôn không rời nhìn về một phía, đến khi nhìn thấy ánh đèn trong nhà tắt, anh cũng không có dũng khí đi vào gặp cô một lần.
Nhưng Âu Thừa Duẫn không biết rằng, ở trong biệt tự, không phải là Tô Vận Nhi, mà là Tô Ân Huệ đợi ở trong đó cả đêm.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Âu Dương, Âu Thừa Duẫn dựa lưng vào xe, điếu thuốc trong tay cũng rơi xuống.
“Anh, anh đến Đức một chuyến đi, bệnh tình của mẹ có tiến triển!”
Nghe được tin tức này, Âu Thừa Duẫn lập tức lái xe về Âu Viên, đặt vé sớm nhất ngày mai bay đi Đức.
Sân bay.
Vận Nhi mặc một chiếc áo gió màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh, chân đi đôi giày màu trắng. Tô Thượng Đông sợ cô lạnh, lại quàng thêm cho cô một chiếc khăn, một tay xách hành lý, một tay nắm tay Vận Nhi.
Ánh mắt Vận Nhi tùy ý nhìn xung quanh sân bay, ẩn chứa sự lưu luyến cuối cùng, sau đó theo Tô Thượng Đông đến quầy làm thủ tục. Vận Nhi đột nhiên bỏ tay khỏi tay Tô Thượng Đông, che trên bụng mình, nhỏ giọng nói, “Anh cả, em vào nhà vệ sinh một lát!”
“Được, đi nhanh về nhanh, còn đăng ký!” Tô Thượng Đông cũng không nghĩ gì, chỉ cho là thân thể cô khó chịu, nên không hỏi nhiều.
Có điều lúc cô xoay người, Tô Vận Nhi kéo mũ lưỡi trai trên đầu xuống thấp, khi đi qua khu làm thủ tục, lướt qua người đàn ông thân hình cao lớn, cô ngửi thấy một mùi hương nước hoa Cổ long quen thuộc.