Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân thể Âu Thừa Duẫn nóng bỏng dán vào người Vận Nhi, bàn tay nóng rực giống như mang theo dòng điện khiến cô kinh hãi, cho đến khi bị anh hôn hít thở không thông, đại não Vận Nhi thiếu dưỡng khí, anh mới buông cô ra, dùng sức hô hấp.
“Vận Nhi. . . . . .” Âu Thừa Duẫn mê muội nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như hoa của cô điểm một rặng mây hồng, càng thêm làm động lòng người, ngón tay thon dài của anh từng chút một vuốt ve ngũ quan xinh đẹp của cô, khiến Vận Nhi thở gấp, cảm giác trong cơ thể chảy một dòng điện khác thường, loại cảm giác này khiến cô quên mất mình là ai.
Cô chưa từng quên anh đã từng khiến cô vui vẻ, cặp mắt Vận Nhi mê ly chăm chú nhìn cổ anh, môi anh đào màu hồng giống như quét mật, mang theo màu sắc mê người. Âu Thừa Duẫn không khống chế được nữa, đặt toàn bộ thân hình cô nằm ngang trên mặt thảm, sau đó then thể cao lớn đè lên thân thể mềm mại của cô.
Hô hấp nặng nè, liên tục thở gấp, mang theo dục vọng ẩn nhẫn đã lâu, Âu Thừa Duẫn tự thân động thủ cởi quần áo mỏng manh đáng thương trên người cô, xé một lần, thân thể hoàn mỹ của Vận Nhi liền hiện ra ở trước mắt anh, cặp mắt mê ly ngẩn ngơ, lại trào lên dục niệm mãnh liệt cuồng nhiệt, đánh tan một tia lý trí cuối cùng của anh.
“Không, không cần!” Vận Nhi cảm giác trên người chợt lạnh thì một tia lý trí còn sót lại nói cho cô biết. Không thể, cô không thể lần nữa lại trầm luân trong dịu dàng của anh.
Đôi mắt sóng sánh mang theo ý sợ hãi khiến Âu Thừa Duẫn chần chờ một chút, nhưng phần dưới của anh đã bành trướng, dục hỏa như muốn lao ra khỏi cơ thể, chỉ có cô mới có thể hạ hoả.
“Vận Nhi, em muốn hại chết anh sao? Lão bà, hai năm rồi, em liền thỏa mãn anh một!” Âu Thừa Duẫn không muốn ép cô, cũng không muốn cô dưới tình huống cô không muốn mà muốn cô, nhưng vừa chạm đến cô, anh luôn khó khăn kìm nén mình.
Nghe giọng nói khàn khàn của anh, thân thể nóng rực của Vận Nhi khó nhịn mà nghĩ muốn co rúm, nhưng cô biết phía dưới của anh, một động tác cũng sẽ nhóm lửa tự thiêu, thân thể của cô phơi bày sáng bóng, cơ thể Vận Nhi dưới bàn tay của anh vô cùng nhạy cảm, cuối cùng cô bỏ một tia kháng cự cuối cùng, tuyfys anh xâm lược…
Âu Thừa Duẫn nhanh chóng cởi sạch y phục trên người, lồng ngực nóng rực mà khêu gợi dính vào đôi gò bồng mềm mại của cô, làm anh càng ngày càng gấp rút hô hấp. Vận Nhi cảm giác xấu hổ không chịu nổi, tư thế của bọn họ thật sự có chút khó coi. Hơn nữa lại còn ngay trên sân thượng, Vận Nhi thậm chí có thể cảm giác được ánh trăng rơi trên thân thể hai người, làm cô bói rối.
Âu Thừa Duẫn đã không kịp nghĩ nhiều như vậy, lật người một cái, nặng nề đè lên cô, bắt đầu hôn mỗi một tấc da thịt của cô, lúc thân thể của cô có chút trở nên ướt át mà đói khát, anh đột nhiên buông ra, khóe môi nhếch thành nụ cười xấu xa, Vận Nhi đột nhiên có chút không thích ứng, lẩm bẩm một tiếng, cặp mắt nháy hơi nước, bất mãn nhìn anh.
“Vận Nhi, bây giờ có thể rồi sao? Em chuẩn bị xong chưa?” Phía dưới của Âu Thừa Duẫn nóng rực chống đỡ phần mềm mại của cô, Vận Nhi cắn môi dưới, quay mặt đi, rưng rưng nước mắt gật đầu một cái. Lúc này Âu Thừa Duẫn mới tiến phần dưới vào trong thân thể của cô, đợi đến khi cô hoàn toàn chứa sự hiện hữu của anh, anh mới được thỏa mãn bắt đầu ra vào.
Cảm giác mà cô mang lại, vẫn như hai năm trước tốt đẹp như vậy, khít chặt mà mềm mại, làm cho anh muốn ngừng cũng không thể, ra vào cơ thể cô, theo quy luật cứ thế ra vào, mãi cho đến khi hai người đều đạt tới cũng đỉnh của sự sung sướng, Âu Thừa Duẫn vẫn lưu luyến ôm chặt lấy cô.
Cô nằm ở trong ngực anh, nhỏ bé như vậy, an tĩnh như vậy, trên gương mặt mang tầng mồ hôi mịn, Âu Thừa Duẫn đưa đầu lưỡi ra, thân mật liếm ngũ quan của cô, không khí ẩm ướt, lại đốt lên nhiệt tình đã lắng dịu.
“Vận Nhi. . . . . .” Âu Thừa Duẫn chưa thỏa mãn dục vọng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ trong ngực dường như đã cực kỳ mệt mỏi, bàn tay không an phận vuốt ve thân thể mềm mại đầy vết hôn của cô, xúc cảm nhẵn nhụi làm anh thêm thống khổ. Không thấy cô đáp lại, anh lật người, thân thể tiến thẳng vào, lại một lần nữa ra vào trong cơ thể cô, thân thể Vận Nhi đau xót, lập tức hé mở đôi mi thanh tú, uất ức nức nở, “Âu Thừa Duẫn, anh đi xuống!”
Lúc này anh thú tính đại phát nơi nào còn lắng nghe cô..., chẳng qua là nhìn gương mặt cô nhăn lại thì không khỏi thả chậm tốc độ, đợi đến khi sự nhiệt tình của cô bị anh kích thích thì lại dẫn cô tiến hành một vòng kịch chiến mới.
Lần đầu tiên thân mật kết hợp sau hai năm, lại dưới trường hợp như vậy, Vận Nhi vừa giận vừa tức đẩy anh, trong miệng không ngừng mắng, “Âu Thừa Duẫn, anh cầm thú!”
Ô ô ô, cả đêm làm tình vô độ, thể lực của anh đến cùng có bao nhiêu kinh người?
“Không thể trách anh, hai năm không chạm vào em, cả đêm mới có thể bồi thường cho anh, Vận Nhi, em phải thông cảm, không thể vứt bỏ người chồng tinh lực dồi dào như anh, hạnh phúc về sau của em liền để anh phụ trách!” Âu Thừa Duẫn rất không biết xấu hổ nói lời tâm tình ở bên tai Vận Nhi làm cô mặt đỏ tới mang tai.
“Anh cút ——” Vận Nhi tức giận không nguôi, nhìn mặt anh cười như ý, liền âm thầm áo não tự trách không kiên định, làm sao lại dễ dàng bị anh ăn như vậy, hình như cô còn chưa nói tha thứ cho anh!
Chịu đựng thân thể đau đớn, Vận Nhi nghĩ đứng dậy trở lại phòng ở tầng dưới, người này nhất định là sớm có dự mưu, nói mang cô tới tầng trên nhìn cảnh đêm, đều nhìn đến quên trời đất! ! Suy nghĩ một chút cô liền buồn bực!
“Em làm gì đấy?” Vận Nhi vừa định đứng dậy, một đôi ma trảo vươn tới bên hông cô, cô không chịu nổi sợ hãi kêu ra tiếng, rồi lại bị môi mỏng của Âu Thừa Duẫn chặn lại, “Lão bà, anh chỉ muốn ôm em trở về phòng, em cho rằng anh muốn làm gì?”
Cố ý, anh tuyệt đối là cố ý, Vận Nhi thề, về sau tuyệt đối phải cách anh một khoảng cách an toàn!
Lời này hình như trước kia cô cũng đã nói!
Sau khi được anh ôm trở lại phòng ngủ tầng hai, anh vẫn còn rất không biết xấu hổ hỏi cô muốn đi tắm hay không, Vận Nhi tức giận liền muốn dùng gối đập đầu anh, cô cũng không quên, lúc trước anh như thế nào lừa gạt cô cùng nhau tắm rửa sau đó lại nhân cơ hội đối với cô mưu đồ bất chính.
Vận Nhi đã không còn nhiều hơi sức cùng anh tranh cãi rồi, bị anh giằng co hồi lâu, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng anh cũng không tính toán thả cô, ngay cả khi ngủ tay đều không quy củ sờ loạn trên người cô.
Cho đến khi trời sắp sáng, Vận Nhi mới mơ hồ ngủ mất, nhưng cũng không biết cách bao lâu sau, bị một hồi tiếng hít thở dồn dập rối loạn đánh thức, trên mặt cảm giác ấm áp nhắc nhở cô, bên cạnh cô có một con sói đang nằm.
“Âu Thừa Duẫn, anh dừng tay cho em!” Ý thức được bàn tay của anh đang ở trước ngực cô, Vận Nhi không khách khí một chưởng vỗ lên gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, không nhìn anh tỉ mỉ thiết kế mỹ nam kế. Hiện tại cô vẫn có thể cảm giác được thân thể đau nhức, nhắc nhở tối hôm qua bọn họ điên cuồng như thế nào.
A, Tô Vận Nhi, cô càng ngày càng tà ác rồi, tối hôm qua rõ ràng cũng rất phối hợp, nghĩ đến đây, cô liền hận không được tìm một cái lỗ để chui xuống.
Âu Thừa Duẫn nhìn thấu tâm tư của cô, lấn người đè lên thân thể cô, sáng sớm ánh rạng đông thông qua màn che từ từ dâng lên, bên trong nhà cũng là một mảnh kiều diễm, Âu Thừa Duẫn thừa dịp làm loạn ở bên tai cô, dịu dàng dụ dỗ, “Vận Nhi, chúng ta tái hôn có được không?”