Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vận Nhi bị anh ôm trong ngực, cơ thể ấm áp của anh làm tim cô nhảy dựng lên, Vận Nhi thuận thế ôm chặt eo anh, cọ đầu vào trong lòng anh, cảm giác đau rát trên cánh tay cũng giảm bớt. Cô kéo kéo áo anh: "Anh đừng nóng giận, vừa rồi em không cẩn thị bị ngã thôi, không đau đâu mà!"
Làm nũng là chiêu hiệu quả nhất trước mặt anh.
Nhưng lúc trước khác bây giờ khác, bây giờ điều anh khó có thể tha thứ nhất chính là nhìn thấy cô bị thương.
Những vết xước trên người cô rõ ràng là do bị va chạm mà ra, Âu Thừa Duẫn nhíu mắt lại, kéo cô lại gần hơn nữa, cô gái này đúng là tiểu yêu tinh mà, lúc này rồi còn không quên dùng mỹ nhân kế với anh.
"Em có thể đưa ra một lý do hợp lý không?" Âu Thừa Duẫn dịu dàng vuốt tóc cô, ngồi vào bàn làm việc rồi đặt cô lên chân mình, thành thạo xắn ống tay áo của cô lên, nhìn miệng vết thương đã được xử lý đâu vào đấy thì khóe mày càng nhíu chặt.
"Được rồi, vừa rồi em ra ngoài, không cẩn thận bị một cái xe đụng phải, nhưng mà em không sao cả, anh xem, miệng vết thương cũng đã được rửa sạch rồi!" Vận Nhi rút tay ra khỏi cánh tay anh, đưa lên vòng quanh cổ anh, cả người cũng co lại rúc vào trong lòng anh cọ cọ, cảm giác an lòng hơn rất nhiều.
"Tô Vận Nhi, về sau em còn lén anh chuồn ra ngoài như vậy nữa thì em chết chắc!" Âu Thừa Duẫn gõ vào đầu cô, lại đặt xuống một nụ hôn. Bây giờ anh thực sự không thể không có cô, càng không thể nhìn thấy cô bị thương ngay trước mắt mình.
"Bị xe gì đụng phải? Sao lại đụng phải em?" Âu Thừa Duẫn kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện trên chân cô cũng bị trầy da, không khỏi nghi ngờ trong lòng. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Không phải không phải, lúc qua đường em không nhìn rõ trước sau nên mới không cẩn thận bị đụng phải mà thôi!" Ánh mắt Vận Nhi đầy kiên định, cũng không nói chuyện Tô Thượng Đông cứu cô cho anh biết. Dù sao cô cũng không bị thương nặng lắm, cô không muốn anh nghĩ ngợi nhiều.
"Vận Nhi, sau này đừng làm anh sợ như vậy nữa, được không?" Âu Thừa Duẫn vẫn còn hơi lo lắng, ôm cô vào trong ngực, tựa cằm lên trán cô, giọng điệu lo được lo mất.
Vận Nhi biết anh đang lo lắng cho cô, càng ngày càng cảm nhận rõ tình cảm anh dành cho cô, hình như phần tình cảm này đã vượt ra ngoài tưởng tượng của cô.
Chỉ là cô muốn dùng hành động để nói cho anh biết rằng cô là của anh, cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Âu Thừa Duẫn bị nụ hôn trúc trắc của cô khiêu khích cho cả người nóng ran lên, mỗi lần làm sai chuyện gì đó thì cô mới chủ động như vậy, Âu Thừa Duẫn bất đắc dĩ, khóe mày giãn ra, biến bị động thành chủ động, lập tức ôm cô vào bên trong phòng nghỉ, thân hình cao lớn đè ép lên trên người cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận cởi quần áo của cô, lúc nhìn đến vết thương trên người cô thì vừa đau lòng lại vừa giận dữ. Khóe môi ấm áp của anh lướt qua những nơi có vết thương, Vận Nhi nhanh chóng bị lửa tình đốt cho nóng lên.
"Ngày kia là hôn lễ của chị Vu Nặc, nếu em không mặc được lễ phục thì làm sao đây?" Hơi thở của Vận Nhi trở nên dồn dập, dưới ngón tay của anh, thân thể của cô trở nên mẫn cảm, thế nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng.
"Dù sao cũng đâu phải là em kết hôn, xấu một chút cũng không sao!" Âu Thừa Duẫn nhìn một mảnh sưng đỏ trước ngực, nụ hôn ẩm ướt lập tức dán lên đó, phải làm sao bây giờ, hương vị của cô hấp dẫn như vậy, anh nếm thế nào cũng thấy không đủ. Anh say ngất ngây cái dáng vẻ thẹn thùng của cô, cho dù đã làm qua bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần nằm dưới người anh, cô vẫn cứ xấu hổ như vậy.
"Cái gì mà không sao chứ, anh chẳng thèm quan tâm đến người ta chút nào cả, nếu như người ta nhìn thấy mấy vết thương trên người em thế này thì còn tưởng là em bị anh ngược đãi đấy!" Giọng nói của Vận Nhi vì động tác của Âu Thừa Duẫn mà trở nên đứt quãng, thân thể ở dưới sự âu yếm của anh lại càng trở nên mẫn cảm.
"Bảo bối à, lúc làm việc thì tập trung một chút, có được không hả? Anh đảm bảo cho em đến hôm đó sẽ xuất hiện vô cùng lộng lẫy!" Âu Thừa Duẫn dùng lực thẳng tiến, câu nói của Vận Nhi bị chìm trong sự nhiệt tình của anh.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Âu Thừa Duẫn dịu dàng ôm cô vào lòng, mặc dù anh đã cố gắng để động tác của mình nhẹ nhàng chậm rãi hơn một chút, thế nhưng anh vẫn sợ sẽ làm cô đau. Thấy mồ hôi đã ngấm đến miệng vết thương, Âu Thừa Duẫn khoác tạm chiếc áo ngủ rồi ôm Vận Nhi vào phòng tắm, cẩn thận giúp cô lau sạch người, lại lấy hòm thuốc ra giúp cô xử lý miệng vết thương lần nữa.
"Đồ sắc lang, anh nhìn đủ chưa hả?" Vận Nhi ngồi trên giường, vạt áo tắm trước ngực bị anh mở ra, lúc ngón tay anh đi xuống thì cô vội vàng nắm chặt áo tắm, che kín cả người lại.
"Không đủ, nhìn cả đời cũng không đủ!" Âu Thừa Duẫn nhìn cô với ánh mắt mập mờ, lại đưa tay kéo cô ngồi yên, sau đó giúp cô xử lý vết thương trên chân. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Âu Thừa Duẫn, có phải trước đây anh thường xuyên làm chuyện xấu trong phòng làm việc hay không?" Vận Nhi nhìn quanh phòng với ánh mắt đầy ý tứ, trước kia cô cũng đã đến đây, nơi này vẫn đơn điệu như lúc trước, những thứ nên có đều có, khiến cho cô có phần hoài nghi, không biết có phải anh thường xuyên tàng kiều ở nơi này không.
"Ngoại trừ em ra, anh chưa từng làm với bất kỳ ai cả!" Âu Thừa Duẫn cất hòm thuốc, thấy trên mặt Vận Nhi cười thỏa mãn, lại xoay người ôm cô, phát hiện ra hình như cô đã mập hơn.
"Anh đừng có nịnh em, em không thèm tin đâu!" Vận Nhi lơ đãng hừ lạnh một tiếng, đối với chuyện yêu đương trước đây của anh, mặc dù Vận Nhi không phiền lòng như vẫn lấy nó làm đề tài nói chuyện.
"Anh nói thật, ngoại trừ em thì chưa có người phụ nữ nào khác vào đây!" Phòng làm việc này chưa từng để cho người phụ nữ nào đi vào, ngoại trừ Mễ Na cố chấp xông vào, trước giờ anh chưa từng mang phụ nữ tới đây.
Nơi này chỉ có Tô Vận Nhi mới có tư cách đi vào, giống như trái tim của anh vậy, cũng chỉ có cô gái nhỏ này mới có thể khiến anh động lòng.
Nghe Âu Thừa Duẫn nói ra rằng cô là duy nhất, trong lòng Vận Nhi cảm thấy cực kỳ được an ủi, mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh nói ra câu này, thế nhưng mỗi một lần nghe anh nói, cô lại đều không tự chủ được mà dâng lên toàn bộ tất cả của mình cho anh.
Kể cả một câu nói muộn màng: em yêu anh! di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Không biết Âu Thừa Duẫn đã tra thuốc gì cho cô mà hai ngày sau đó, Vận Nhi phát hiện ra vết xước trước ngực mình đã thật sự biến mất, mặc dù trên tay vẫn còn chút dấu vết, thế nhưng Âu Thừa Duẫn đã chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục dạ hội bằng ren màu trắng, vừa vặn che khuất toàn bộ những nơi bị thương, một tấm lụa trắng khoác lên cánh tay, ở bên ngoài lại khoác một chiếc áo mỏng, chờ đến khi cô thay đồ xong, ánh mắt Âu Thừa Duẫn dường như sáng lên, lại tưởng tượng ra dáng vẻ cô mặc áo cưới, chắc chắn là sẽ đẹp hơn cả bây giờ.
"Mặc thế này có phải là rất kỳ lạ không?" Vận Nhi chu miệng lên, cảm giác không được ổn, kéo kéo chiếc áo choàng trên vai, tóc rũ xuống dán vào cổ, trên mặt lại xuất hiện nụ cười khẽ.
Dáng vẻ này của cô nào có chỗ nào giống một người phụ nữ đã ly hôn? Âu Thừa Duẫn đau lòng phát hiện ra cô thật sự còn rất trẻ, dường như anh già hơn cô rất nhiều.
"Vợ à, không bằng chúng ta cũng phục hôn đi, anh thấy dáng vẻ của em bây giờ rất giống cô dâu!"
Âu Thừa Duẫn càng xác định rõ lòng mình, không thể kéo dài nữa, cô đã nhiều lần cự tuyệt anh, anh cũng không ngại cầu hôn thêm mấy lần, không cảm thấy như vậy có gì mà phải mất mặt.