Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Vũ
Chị Ngọc từ trên cầu thang đi xuống thì đã không thấy Vận Nhi ở trong phòng khách nữa, chị vội vàng đi lên phòng ngủ ở tầng hai, lúc nhìn thấy Vận Nhi đang nằm nghiêng trên chiếc giường lớn, dáng vẻ giống như đã ngủ thiếp đi, chị đi vào kéo chăn lên đắp cho cô, nghe tiếng hít thở đều đều của cô thì mới yên tâm đi xuống tầng một.
Sau khi tỉnh lại, Vận Nhi nhìn ra ngoài trời thấy đã chập choạng tối, ánh mắt trời cuối ngày chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào phòng, ánh mắt cô dường như cũng bị nhuộm một màu đỏ sẫm. Cô nhấc chân rời khỏi giường, mở cửa phòng ra, hơi lạnh ùa vào khiến cô co rụt người lại, cắn cắn môi, trong mắt hiện lên chút do dự, sau đó cô nhẹ nhàng bước chân lên tầng ba.
Nghe được tiếng động, Kiều Sa còn tưởng là Âu Dương, không ngờ rằng lại là Vận Nhi. Bà nghe chị Ngọc nói rằng cô bị người ta bắt có nên bị sẩy thai, cũng không hiểu rõ mọi chuyện, mấy hôm trước có nghe được tiếng động ở tầng dưới nhưng cũng chỉ nghĩ là do cô đau lòng quá dẫn đến kích động mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Vận Nhi, khóe mắt của Kiều Sa lập tức đỏ lên, ánh mắt hướng về phía bụng dưới của cô: "Đứa bé đáng thương này, mau đến đây với mẹ nào!"
"Mẹ?" Vận Nhi nghe được cái danh xưng châm chọc này, lại nhìn người phụ nữ với khuôn mặt hiền hậu đang vẫy tay với cô thì khẽ cười. Rõ ràng bà là người gây ra mọi chuyện, thế mà lại có thể giả bộ như không có gì mà đối diện với cô, chẳng lẽ bà không biết cái gì gọi là áy náy sao? diễn*đàn*lê*quý*đôn
"Vận Nhi, đứa bé đáng thương này, con và Thừa Duẫn đều còn trẻ, sau này còn có thể có đứa bé khác..." Kiều Sa vẫn cho rằng cô vì mất đi đứa bé nên mới trở nên trầm mặc ít nói như vậy, đến cả ánh mắt cô cũng trở nên sắc bén hơn.
Ngón tay Kiều Sa vừa muốn chạm vào gò má trắng nõn của Vận Nhi, cô đã ra sức gạt tay đẩy bà ra, xe lăn va vào bức tường, cả người Kiều Sa lảo đảo suýt ngã ra ngoài.
"Bà là người đàn bà ác độc, bà tưởng tôi không biết những chuyện xấu xa bà đã làm năm đó sao? Tại sao tôi lại còn phải sinh con cho nhà họ Âu các người? Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!" Vận Nhi nổi điên lên nắm lấy cổ áo của Kiều Sa, đôi mắt bà có màu xanh lam đẹp đẽ của huyết thống hoàng thất cao quý, Vận Nhi chưa từng nghĩ rằng cô sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy với bà!
"Con... Con biết hết rồi sao?" Kiều Sa kinh ngạc nhìn ánh mắt không khống chế được của Vận Nhi, trong đôi mắt của bà xẹt qua tia hổ thẹn, thảo nào sau khi xuất viện về cô không liếc mắt nhìn bà lấy một cái, thảo nào Thừa Duẫn và Âu Dương cũng đều không để cô xuất hiện trước mặt bà.
"Bà đã phá hủy cả cuộc đời tôi rồi, bà có biết không hả...?" Vận Nhi nắm lấy cổ Kiều Sa, cả người bà dần dần trượt xuống, toàn thân đã không thể động đậy, lúc Vận Nhi ra sức kéo bà xuống, cả người bà bị va vào bức tường, trán cũng đập vào tay vịn xe lăn, khắp người truyền đến cảm giác đau nhói.
"Con à, mẹ biết mẹ có lỗi với con, mẹ biết mẹ sai rồi, xin lỗi, mẹ xin lỗi..." Bà thật sự muốn bù đắp lại cho mẹ con cô, có lẽ đây chính là báo ứng ông trời dành cho bà, khiến cho bà trở thành cái dạng này, căn bản chỉ là một kẻ tàn phế!
Nhưng một quyết định sai lầm của bà năm đó đã suýt chút nữa hủy hoại đi hạnh phúc cả đời của con trai bà!
"Bà chết đi, đi chết đi!" Mỗi lần nhớ tới ánh mắt bỉ ổi của bốn người đàn ông kia khi nhìn cô, Vận Nhi lại không dám tưởng tượng đến năm đó Hướng Chỉ Lan đã thê thảm như thế nào, bọn họ đâu phải là người! diễn*đàn*lê*quý*đôn
Tất cả những chuyện này đều là do người phụ nữ trước mắt này gây ra, bà hại mẹ cô cả đời không ngẩng đầu lên nổi, chính bà mới là tội phạm cưỡng bức!
"Khụ khụ..." Kiều Sa đau đến chảy cả nước mắt, thế nhưng bà vẫn không ngăn cản hành động điên cuồng của Vận Nhi, miệng vẫn không ngừng tỏ ra áy náy: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Em đang làm cái gì thế?" Âu Thừa Duẫn vừa bước chân lên cầu thang thì nghe được tiếng động từ tầng ba truyền xuống, anh vội vàng chạy lên thì nhìn thấy một màn chấn động lòng người như thế này. Hai tay Vận Nhi bóp chặt cổ Kiều Sa, hai người đều đang quỳ trên đất, trán của Kiều Sa còn lưu lại vết máu do va đập, Âu Thừa Duẫn gần như chẳng cần suy nghĩ, vội vàng đưa tay kéo Vận Nhi ra, hét to với cô: "Tô Vận Nhi, em điên rồi sao?"
Chị Ngọc và chú Chung nghe được động tĩnh, chạy lên đến nơi cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ, vội vàng đỡ Kiều Sa lên giường, tìm thuốc bôi cho bà, thế nhưng Kiều Sa lại không chịu hợp tác, ánh mắt áy náy nhìn về phía Vận Nhi đang bị Âu Thừa Duẫn giam chặt trong ngực.
Vận Nhi nhìn anh chằm chằm, nắm tay lại đấm vào ngực anh: "Anh cút đi cho em, em muốn báo thù cho mẹ em!"
Âu Thừa Duẫn nghe được lời này của cô thì lại càng đau lòng, anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ vẫn không đủ để cô tha thứ cho Kiều Sa hay sao?
"Âu Thừa Duẫn, anh là đồ khốn, mau thả em ra!" Âu Thừa Duẫn đột nhiên ngồi xuống ôm cả người cô lên, bây giờ mới phát hiện ra cô đã nhẹ hơn trước rất nhiều, trong lòng anh lại đau nhói, không biết mình nên làm gì bây giờ, một bên là cô gái anh yêu nhất, một bên lại là người mẹ đã sinh ra anh...
"Về sau không cho phép em rời khỏi căn phòng này nửa bước!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn đỏ bừng, mạnh tay thả Vận Nhi xuống chiếc giường lớn, trong mắt anh đầy lửa giận nhưng lại không thể phát tác với cô.
Nếu như vừa rồi anh không kịp ngăn cản, cô phải cô đã... diễn*đàn*lê^quý*đôn
Hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề, trước giờ Âu Thừa Duẫn chưa từng nghĩ rằng Vận Nhi sẽ cực đoan như vậy, cô vẫn luôn lương thiện như một đứa trẻ, tại sao cô lại có thể xuống tay tàn nhẫn với Kiều Sa như thế!
"Em đâu phải là phạm nhân, anh dựa vào đâu mà đòi quản em! Âu Thừa Duẫn, đồ khốn nhà anh, anh mau đi chết đi, em hận anh đến chết rồi!" Vận Nhi thẹn quá thành giận, nắm lấy chiếc gối ném về phía Âu Thừa Duẫn, anh không trốn không tránh, tiếp lấy từng thứ cô ném tới, cái gối, cái cốc, điện thoại, đèn bàn, thậm chí nếu trước mặt cô có một con dao, có lẽ cô cũng sẽ vơ lấy mà ném vào người anh. Bây giờ Âu Thừa Duẫn hết sức tin tưởng rằng, lòng cô đối với anh đã thật sự nguội lạnh rồi!
"Vận Nhi, Vận Nhi à, em có thể nói cho anh biết nên làm thế nào không, em đừng như vậy nữa có được không?" Trán Âu Thừa Duẫn nổi gân xanh, thở dài một tiếng, ôm chặt lấy Vận Nhi đang nổi điên vào lòng, anh không còn dịu dàng với cô như lúc trước nữa, lúc này anh chỉ nghĩ muốn cô, muốn cô đến điên rồi, anh nhớ cô lương thiện đáng yêu, động một chút liền đỏ mặt của trước kia, nhớ cô ngoan ngoãn đón nhận dục vọng của anh, càng nhớ cô, người đã khiến anh yêu đến tận xương tủy.
"Được, nếu như anh đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, em sẽ tha thứ cho anh!" Vận Nhi không vùng vẫy nữa mà hết sức bình tĩnh nhìn anh, Âu Thừa Duẫn đột nhiên cảm giác cả người cô cũng trở nên lạnh buốt, Vận Nhi lạnh lùng nở nụ cười, là anh cứ muốn giữ lấy cô ở bên người, vậy mà tại sao lúc cô bắt anh lựa chọn giữa Kiều Sa và cô thì anh lại còn khó xử.
Nếu cô không nhìn thấy anh thì sẽ không thấy căm hận như vậy, cô cũng sẽ không giống như con rối bị anh giam cầm, điều khiển.
"Em cứ phải hành hạ anh như vậy sao? Bà ấy là mẹ anh!" Âu Thừa Duẫn vô cùng hoảng sợ, anh không thể mất Vận Nhi, nhưng anh cũng không thể bỏ được Kiều Sa, cho dù bà có làm sai cái gì thì bà cũng là người đã sinh ra anh!
"Là em đang hành hạ anh hay là anh đang hành hạ em hả?" Ngón tay thon dài của Vận Nhi chạm lên gò má của anh, phát hiện ra anh đã gầy đi rất nhiều, trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng thu tay về, nước mắt chảy dọc theo đôi má.