Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Vũ
"Trong lòng em không thoải mái!" Vận Nhi hít vào một hơi, có nén cảm giác mệt mỏi trong người, gượng dậy đi tắm, đợi cho nước nóng dần ngấm vào da thịt, cô mới cảm thấy cảm giác đau đớn dần mất đi. Âu Thừa Duẫn không biết cô không thoải mái ở đâu, có hỏi cô cũng không nói, anh lại hơi lo lắng, Vận Nhi vừa tắm xong đi ra, anh liền ôm lấy cô.
"Anh đừng có đụng đến em, em muốn đi ngủ!" Vận Nhi mặc áo ngủ, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, đi qua Âu Thừa Duẫn rồi mệt mỏi bò lên giường, cũng không để ý đến việc anh vẫn kiên nhẫn hỏi han tình hình của cô.
Sau khi xác nhận cô thật sự không có gì đáng ngại, Âu Thừa Duẫn cũng không miễn cưỡng cô nữa, từ phía sau ôm lấy cả người cô rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Suốt một tuần sau đó, Âu Thừa Duẫn không gặp mặt cô, rất sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vận Nhi không muốn cùng anh đến công ty, anh chỉ có thể dặn dò thuộc hạ, đảm bảo cô sẽ không xảy ra chuyện gì thì anh mới tạm yên tâm.
Vận Nhi càng trở nên ít nói, Âu Thừa Duẫn bảo cô ăn cơm thì cô ăn cơm, bảo cô ngủ thì cô liền đi ngủ, thậm chí anh đưa cô ra bờ biển giải sâu thì cô cũng chẳng có hơi sức đâu mà cự tuyệt, thấy cô càng ngày càng tiều tụy, Âu Thừa Duẫn hết sức đau lòng.
"Vận Nhi, rốt cuộc là em làm sao vậy hả? Anh đưa em đi gặp bác sĩ nhé?" Âu Thừa Duẫn ôm cô lên tầng năm ngắm cảnh, bây giờ đang là ban ngày, Vận Nhi hoàn toàn yên tâm rằng anh sẽ không làm ra chuyện xấu xa gì với cô.
"Em muốn ra ngoài, em muốn tự do, anh có thể cho em sao?" Vận Nhi đột nhiên giận dỗi đứng lên, mấy ngày nay cô chỉ có ăn với ngủ nhưng cũng không béo lên chút nào, Âu Thừa Duẫn nhìn thấy cũng sốt ruột.
Biết cô là mắc tâm bệnh, nhưng anh lại không thể làm gì cho cô.
Tối hôm trước Kiều Sa gọi điện thoại cho anh, Âu Thừa Duẫn đã cố né tránh Vận Nhi để nghe máy, nhưng cô vẫn nghe được bọn họ đang bàn bạc xem làm sao để dỗ cô trở về, mà cô lại ghét nhất là bị người ta lừa gạt như vậy!
Mặc dù Âu Thừa Duẫn không hứa hẹn gì với cô, nhưng sau khoảng thời gian anh đối xử vô cùng tốt với cô lúc trước, cô có thể cảm giác được, anh chắc chắn là có mục đích, nhưng cô không thể để mình phạm sai lầm như trước đây!
"Em muốn đi đâu, anh đưa em đi được không?" Âu Thừa Duẫn biết anh không thể quá cứng rắn với cô, anh hùa theo ý cô, nhưng Vận Nhi càng nghe lại càng thấy phiền, không thèm để ý đến anh, đi thẳng xuống cầu thang. diễnddànđlleequyuydoonn
Âu Thừa Duẫn vội bước lên ngăn cô lại, quan sát từ trên xuống dưới cô một lượt: "Sao anh lại phát hiện ra càng ngày em càng xấu tính nhỉ!"
"Chỉ cần anh đừng có lởn vởn trước mặt em, em sẽ không tức giận!" Vận Nhi nhìn anh với ánh mắt căm hận khiến anh giật mình, có phải cô đã biết chuyện gì không?
"Vận Nhi..." Âu Thừa Duẫn không cách nào giải thích được, anh không thể hoàn toàn bỏ mặc không để ý gì đến Kiều Sa, nhưng anh lại không thể nhắc tới chuyện này trước mặt cô, anh bị kẹp giữa hai đầu cũng rất khó xử!
"Em bị anh trói chặt bên người như thế này, không thấy vui vẻ chút nào cả, nếu còn tiếp tục như vậy thì em sẽ chết, anh nỡ lòng trơ mắt nhìn em chết đi sao?" Trong mắt Vận Nhi ngập nước, cô dựa sát vào người anh, ánh mắt yên lặng dò xét anh, nếu anh thật sự yêu cô, anh sẽ không điên cuồng như vậy đúng không?
"Cho dù chết thì em cũng phải chết ở bên cạnh anh!" Nụ hôn cuồng loạn của Âu Thừa Duẫn rơi xuống môi cô, anh không thể để cho cô cứ hành hạ anh như vậy được, cho dù phải dùng đến thủ đoạn cực đoan thì anh cũng phải giữ cô ở lại.
Tại sao anh cố gắng nhiều như vậy mà vẫn không lay động được cô?
Âu Thừa Duẫn ôm cô lên, cả người Vận Nhi đều đang run rẩy, nước mắt cũng không chảy xuống được. Anh chính là bá đạo và cuồng loạn như vậy, thà hủy hoại cô chứ tuyệt đối không muốn thả cho cô được tự do, cô đã nhìn thấu anh rồi...
Âu Thừa Duẫn thô lỗ ném cô lên giường, Vận Nhi vùng vẫy ngồi dậy, anh đã cởi áo khoác, tháo cà vạt ra, hai mắt đẫm dục vọng đã lâu không xuất hiện, chậm rãi đi về phía cô, sau khi ý thức được hành động của anh, Vận Nhi cũng không vùng vẫy nữa, cơ thể để mặc cho anh áp chế. Cô mềm nhũn nằm trên giường, Âu Thừa Duẫn dịu dàng hôn khắp người cô.
"Em là của anh, chỉ có thể là của anh, Vận Nhi, Vận Nhi..." Động tác của anh ngày càng kịch liệt, cho dù Vận Nhi không chịu nổi nữa nhưng cô vẫn cắn chặt môi, hai tay bấu khăn trải giường, để cho anh tùy ý chà đạp bên trong cơ thể cô. dienndannleeequyydonnn
Sau đó, đêm nào Âu Thừa Duẫn cũng dùng phương thức này để đối xử với cô, phóng túng dục vọng trên người cô, mỗi lần xong xuôi Vận Nhi đều lập tức lết cơ thể đau đớn kịch liệt vào phòng tắm để tẩy sạch mùi vị của anh ở trên người mình, càng như vậy thì Âu Thừa Duẫn lại càng tàn nhẫn tàn sát bừa bãi trên cơ thể cô, ai bảo ngay cả lúc đối diện với anh mà cô cũng không tập trung!
Âu Thừa Duẫn thật sự không còn cách nào với cô, trừng phạt không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể nhìn thấy cô ở dưới thân anh, ngay cả đau đến mấy cũng không hề kêu một tiếng, chẳng lẽ cứ tiếp tục ở bên cạnh anh thì cô thật sự sẽ chết sao?
Anh có chút sợ hãi rồi...
Mãi một tháng sau đó
"Cái gì? Té xỉu sao? Mấy người lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện đi, tôi sẽ đến ngay đây!" Lúc Âu Thừa Duẫn nhận được tin cô bị té xỉu thì vội vàng bỏ hết công việc, vơ lấy chìa khóa rồi đi tới bãi đậu xe.
Sáng nay lúc anh ra khỏi nhà thì cô vẫn còn ổn, tại sao bây giờ lại té xỉu rồi?
Trong lòng Âu Thừa Duẫn hoảng hốt, lại có chút vui sướng, có thể nào là...
Vận Nhi vừa mở mắt ra đã thấy trước mắt là một màn trắng xóa, cô biết mình đang nằm trong bệnh viện, mí mắt giật mạnh mấy cái, lúc nhìn thấy bác sĩ chủ trị đang kiểm tra thân thể cho cô thì Vận Nhi đột nhiên ngồi dậy: "Bác sĩ, đây là bệnh viện nào?" diễn$đà[email protected]^quys!đôn
"Sao thế?" Vừa mới kiểm tra cho cô xong, vị bác sĩ kia không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại là chuyện này.
Lúc Vận Nhi nghe đến hai chữ Phạm thị, trong lòng cô lập tức dấy lên hy vọng, cô nắm lấy tay bác sĩ nài nỉ: "Tôi và tổng giám đốc Phạm thị là bạn bè, có thể nhờ bác sĩ giúp tôi một việc không?"
"Cô biết rõ tình hình sức khỏe hiện giờ của mình chứ?" Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn cô với vẻ nghi hoặc, cô gái trước mặt này không giống những bệnh nhân khác, mà người đàn ông đứng ngoài kia lại có thân phận cao quý cỡ nào.
Vận Nhi gật đầu, hai mắt đẫm lệ, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên bụng dưới, lần này cô có cảm giác rồi...
Cuối cùng, dưới sự cầu xin thành khẩn của Vận Nhi và sức ép từ cổ đông của bệnh viện là Phạm Tu Vũ, bác sĩ mới đồng ý giấu diếm chuyện này giúp cô.
Âu Thừa Duẫn vừa nhìn thấy bác sĩ đi ra thì vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Tình hình cô ấy thế nào rồi?"
"Thân thể cô ấy rất yếu, tôi đề nghị tạm thời cứ ở lại theo dõi vài ngày đã, còn nữa, trước đây cô ấy đã từng sẩy thai, trong thời gian ngắn không thích hợp để mang thai, cho nên... phải quan tâm đến tình hình sức khỏe của cô ấy một chút, cô ấy là vì mệt mỏi quá độ nên mới té xỉu!"
"Không thích hợp? Vậy bao giờ thì mới thích hợp?" Âu Thừa Duẫn cảm thấy hy vọng trong lòng mìn lại bị vỡ vụn, chẳng lẽ đây chính là ý trời sao? Anh cố gắng như vậy, thậm chí còn chẳng để ý đến nguyện vọng của cô, chỉ là vì muốn giữa hai người xuất hiện một kết tinh của tình yêu.
Bây giờ lại thành ra anh làm cô bị thương sao?
Thực ra điều mà Âu Thừa Duẫn thật sự để ý không phải là đứa bé kia, mà là quan hệ giữa hai người có thể nhờ đó mà được cải thiện hay không, sau khi nhận được cái thở dài của bác sĩ, Âu Thừa Duẫn chần chừ đứng bên ngoài phòng bệnh, không dám tiến lên một bước.