Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Vũ
"Vận Nhi, em trở về từ bao giờ?" Sau khi hôn lễ chấm dứt, Vu Nặc ân cần hỏi han Vận Nhi, lúc cô ấy rời khỏi Provence, Niệm Niệm chỉ mới hơn một tháng, bây giờ gặp lại đã lớn như thế này liền cảm thấy rất vui.
"Em mới về hôm qua thôi ạ!"
Vu Nặc ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay Vận Nhi, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé, người đầu tiên cô bé nhìn thấy sau khi chào đời không phải là Vận Nhi mà là Vu Nặc. Vu Nặc đau lòng ôm lấy cô bé, cảm thấy có chút khó tin, tình cảm của cô ấy đối với cô bé cũng rất sâu đậm, giống như Vận Nhi đối với Tâm Nhi vậy, không cần nói ra vẫn hiểu được nhau!
Cô ấy còn nhớ rõ lúc Niệm Niệm mới sinh ra thì vừa bé vừa nhẹ tênh, thậm chí cô ấy còn không dám chạm vào, sợ làm cô bé bị thương, nâng niu sinh mệnh nhỏ trong tay cứ như đang ôm kho báu, đối với Vận Nhi, Niệm Niệm quan trọng hơn hết thảy.
"Chị, chúc chị và anh hai đầu bạc răng long!" Ánh mắt Vận Nhi nhu hòa nhìn Vu Nặc, thật lòng chúc phúc, Vu Nặc và Hứa Minh Phong có thể đến được với nhau cũng không dễ dàng, cuối cùng giữa bọn họ cũng không còn chướng ngại, hai người còn có một đứa con gái vô cùng đáng yêu, có thể trở thành một gia đình hạnh phúc là điều đương nhiên.
"Vận Nhi, có lẽ Âu Thừa Duẫn đang đi tìm em đấy!" Hôm nay khi nhìn thấy Vận Nhi xuất hiện, Vu Nặc liền đoán được Âu Thừa Duẫn và cô lại bỏ lỡ nhau, có lẽ đây là duyên phận, bọn họ lại lướt qua nhau lần nữa, Vu Nặc có chút hối hận, nếu ngày đó cô ấy không nói cho Âu Thừa Duẫn biết rằng Vận Nhi ở Pháp, chắc hẳn hôm nay họ đã có thể gặp nhau.
"Cái gì?" Thật ra hôm nay Vận Nhi cũng không nhìn thấy Âu Thừa Duẫn, cô còn tưởng rằng anh chưa tới, không ngờ rằng...
"Chị, làm sao anh ấy biết..."
"Là chị nói, hôm nay cậu ấy không tới, chắc là đã sang Pháp, Vận Nhi, em có trách chị không, chị cảm thấy em nên cho cậu ấy một cơ hội, Niệm Niệm cũng cần có một người cha!" Vu Nặc có thể hiểu tâm tình Vận Nhi lúc này, cũng giống như cô ấy trước đây, tuy một mình cùng với đứa bé vẫn có thể sống tốt, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể coi như không tồn tại phần tình cảm nồng nhiệt từ tận đáy lòng kia. Cô ấy nhìn ra được hai người họ thật lòng yêu nhau, chỉ cần hai người yêu nhau, không có gì là không thể vượt qua được. diễn!đàn$lê@quý%đôn
"Sẽ không đâu, em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, em biết em cần gì, chị, chị không cần lo lắng cho em!" Vận Nhi an ủi Vu Nặc, hôm nay là hôn lễ của cô ấy, đáng lẽ ra cô ấy nên thể hiện là một cô dâu vui vẻ. Mà cô và Âu Thừa Duẫn, cho tới bây giờ điều ngăn cách họ không phải là tình yêu, trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Có một loại tình yêu, rõ ràng là yêu nhau, nhưng lại không thể không buông tay...
"Ừ, em biết là tốt, nhưng hiện tại em có thể tự lo liệu được không? Nếu không thì ở lại đây với chị đi!" Sau khi kết hôn, Vu Nặc và Hứa Minh Phong sẽ chuyển ra ngoài, mang theo Tâm Nhi. Tâm Nhi cũng cực kỳ nhớ Vận Nhi, bây giờ biết Vận Nhi đã có em bé, cứ nằng nặc đòi gặp em gái cho bằng được.
"Không cần, em sẽ về nhà, em muốn về thăm bố mẹ!" Vận Nhi uyển chuyển cự tuyệt, trong lòng cô vẫn nhớ đến Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như, còn có Tô Thượng Đông, cho dù như thế nào thì nhà họ Tô vĩnh viễn là nhà của cô, cô vẫn nhớ rõ người nhà họ Tô đã đối xử với cô như con ruột, cũng không thể bởi vì Tô An Huệ làm những chuyện như vậy mà giận lây sang họ.
"Ừ, vậy cũng được!" Vu Nặc một mực muốn nghĩ cách giữ Vận Nhi ở lại, hy vọng lúc Âu Thừa Duẫn trở về có thể nhìn thấy cô ngay, cô ấy không hy vọng bọn họ lại bỏ lỡ nhau lần nữa.
Tiệc cưới còn chưa kết thúc, Niệm Niệm đã khóc loạn cả lên, Vận Nhi dỗ thế nào cũng không được, chỉ đành tạm biệt Vu Nặc mà đi trước, đêm nay Niệm Niệm khóc rất nhiều, không biết vì sao, ngay cả Vận Nhi cũng đột nhiên rất muốn khóc. Ở nơi này, cô chợt cảm thấy rất cô đơn... djenđanlequydon
"Vận Nhi, em ở đâu? Anh đưa em đi!" Thương Nhĩ Kỳ từ phía sau đi đến, thấy Vận Nhi ôm Niệm Niệm thì muốn giúp cô chia sẻ một chút, nhưng Niệm Niệm sợ người lạ, chỉ cần người lạ ôm một hồi sẽ khóc.
"Sao anh lại ra đây rồi? Không cần đâu, em ngồi taxi là được!" Vận Nhi xoay người nhìn đôi mắt sáng như thạch lam trong màn đêm, ánh mắt lóe ra.
"Sao lại không cần, anh đưa em đi, chờ anh một lát!" Thương Nhĩ Kỳ liền cởi tây trang trên người, che cho Niệm Niệm, Vận Nhi cảm kích nhìn anh ta, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cửa xe, mặc dù hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống.
Trong xe mở điều hoà, chỉ chốc lát, Niệm Niệm đã ngủ thiếp đi, không biết có phải sợ đánh thức nó hay không mà Vận Nhi không mở miệng nói chuyện, Thương Nhĩ Kỳ cũng trầm mặc, mãi đến khi tiễn Vận Nhi về khách sạn, Vận Nhi lấy áo trên người Niệm Niệm xuống: "Nhĩ Kỳ, hãy đối xử tốt với Tâm Lam, bỏ lỡ rồi thì sẽ vĩnh viễn mất đi, đừng để bản thân phải hối hận!"
Vận Nhi nhanh chóng mở cửa xe ra ngoài, Thương Nhĩ Kỳ nhìn bóng dáng cô rời đi, thậm chí anh ta còn không kịp mở miệng giữ cô lại, anh ta chưa từng hối hận vì đã bỏ lỡ Tâm Lam, đơn giản vì anh ta chưa từng nghĩ sẽ có được cô ấy, mà mất đi Vận Nhi, anh ta mới thật sự thấy hối hận!
Cô vĩnh viễn không hiểu được lòng anh, không biết rằng trước giờ anh đều chỉ vì cô mà dừng lại...
Hứa Tâm Lam thấy Thương Nhĩ Kỳ vì theo đuổi Vận Nhi bỏ mình lại, ngay lúc hai người họ một trước một sau rời đi, cô ấy tự nhủ bản thân nên tỉnh mộng đi!
Ánh mắt anh ta chưa từng vì cô ấy mà dừng lại, dù cho không có Vận Nhi, anh ta cũng không bao giờ liếc mắt nhìn cô ấy một cái...
Giữa bọn họ chỉ có một đêm sai lầm kia!
Sau khi Âu Thừa Duẫn đuổi tới Provence mới biết được Vận Nhi đã rời đi hai ngày, anh đến chỗ cô đã ở, nơi đó còn dì giúp việc vẫn ở lại trông biệt thự, Âu Thừa Duẫn liền mua lại căn biệt thự đó, lúc biết cô đã trở về, anh đột nhiên cảm thấy đau đớn, anh và Vận Nhi, từ trước tới giờ đều là anh đuổi cô chạy, biết đến bao giờ cô mới dừng lại chờ anh một lần, cho dù cô không quay lại, chỉ cần đứng yên một chỗ chờ anh, anh nhất định sẽ đuổi theo, vì yêu cô, anh đã vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ quyền vị, thậm chí vứt bỏ cả linh hồn... d.đ.l.q.đ
Không ở lại lâu, Âu Thừa Duẫn lập tức trở về nước, ba ngày không ngủ không nghỉ đi máy bay, cả người tiều tụy không chịu nổi, nhưng nghĩ đến chuyện sắp được gặp cô rồi, anh liền trở nên mong đợi. Vận Nhi, bây giờ chúng ta không cần lại xa nhau nữa!
Hạ Uyển Như từ trong thẩm mỹ viện đi ra, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngay trước mắt mình thì kích động tiến lên ôm lấy cô: "Vận Nhi, là con sao? Rốt cuộc con đã về rồi!"
Trước giờ vẫn luôn là một câu này, không hề có ý trách cứ. Vận Nhi nhìn dung nhan Hạ Uyển Như càng ngày càng già nua, trong lòng cảm thấy cực kỳ áy náy, cô không phải là người tốt, ngoại trừ việc khiến cho bọn họ phải lo lắng, cái gì cô cũng không thể cho họ, cho dù là Tô Viễn Hàng từng dùng cô như món đồ trao đổi lợi ích, Vận Nhi cũng không oán hận, bởi vì bọn họ đều là người thân của cô.
"Mẹ, có thể nói cho con biết bà ấy được an táng ở đâu không?" Vận Nhi run rẩy hỏi, người đó rất quan trọng với cô, cho dù cô muốn quên đi, nhưng đó vẫn là người mẹ đã sinh ra cô.
Trừ bỏ cái tên kia, toàn bộ những thứ khác đều khiến cô thấy xa lạ, Vận Nhi nghĩ đến Hướng Chỉ Lan, trong lòng cảm thấy đau đớn...