Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Vũ
Tô Thượng Đông cởi áo vest ra choàng lên vai Vận Nhi: "Trở về rồi nói sau!"
Buổi tối, ngay cả lúc ngủ Vận Nhi cũng không dám buông Niệm Niệm ra, sợ rằng chỉ cần cô lơ là một chút lại sẽ không thấy con bé đâu nữa.
Loại cảm giác lo được lo mất này càng khiến Vận Nhi giữ vững quyết định của mình, cô nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu không sẽ không thể đảm bảo được Âu Thừa Duẫn sẽ dùng cách nào để cướp Niệm Niệm của cô.
"Anh cả, em đã nghĩ kĩ rồi, ngày mai em sẽ đi, anh không cần phải khuyên em đâu!" Vận Nhi biết Tô Thượng Đông muốn khuyên cô ở lại, nhưng cô không thể đồng ý, hơn nửa năm qua chỉ có cô và Niệm Niệm sống cùng nhau, không có Âu Thừa Duẫn, cuộc sống cũng rất vui vẻ, cô tuyệt đối không muốn anh quấy rầy cuộc sống yên bình của mẹ con cô.
"Vận Nhi, cho dù em có đưa Niệm Niệm rời đi thì Âu Thừa Duẫn cũng sẽ có biện pháp để tìm được em, em cảm thấy nhất định phải rời đi sao? Ở lại đây, anh sẽ bảo vệ cho em và Niệm Niệm!" Tô Thượng Đông không biết phải biểu đạt tình cảm trong lòng mình như thế nào, chỉ sợ Vận Nhi sẽ hiểu lầm, anh ta lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Anh là anh cả của em, bảo vệ em là chuyện nên làm!"
"Không phải, anh cả à, nếu còn tiếp tục ở lại đây, em sợ bản thân em sẽ không thể tiếp tục kiên trì..." Ngày hôm qua Âu Thừa Duẫn đã khiến cô kinh ngạc như vậy, cô biết anh sẽ vì đạt được thứ mình muốn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng nếu cô rời đi, thật sự sẽ giống như những gì anh cả nói, anh sẽ tiếp tục bám theo cô không rời sao?
Tại sao anh lại không thể cho cô một con đường sống, không phải là không có cô thì anh vẫn sống rất tốt sao?
"Vận Nhi, em hãy tin anh, anh sẽ không để anh ta cướp được Niệm Niệm từ trong tay em!" Tô Thượng Đông biết rõ mình không thể cùng cô làm bạn cả đời, nhưng chỉ cần cô ở nơi mà anh ta có thể nhìn thấy là anh ta đã mãn nguyện rồi, đối với cô, cho dù trong lòng anh ta không còn mang lòng ảo tưởng thì cũng nhịn không được muốn ở bên cạnh cô.
"Anh cả..." Vận Nhi khó xử nhìn Tô Thượng Đông, không biết là nên đi hay nên ở lại.
Sau khi Âu Thừa Duẫn biết Niệm Niệm đã bị đưa đi thì cũng không trách Âu Dương nhiều, bởi vì anh biết Vận Nhi cũng yêu Niệm Niệm giống như anh, anh cũng không muốn khiến Âu Dương áy náy, chỉ là anh chắc chắn sẽ không để cho Niệm Niệm phải chịu cảnh chỉ có mẹ mà không có cha quá ba ngày.
Lúc Hứa Tâm Lam hẹn gặp Vận Nhi, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Vận Nhi bảo Tâm Lam tới nhà, cô không dám đưa Niệm Niệm ra ngoài, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như ngày hôm qua, cô đã bị dọa đủ rồi.
"Vận Nhi, con gái nuôi của tớ đâu?" Hứa Tâm La mang theo mấy món đồ chơi đáng yêu muốn gặp Niệm Niệm, cô ấy vừa vào đến cửa đã thấy Vận Nhi với vẻ mặt dè dặt kéo cô ấy đi vào nhà.
"Còn đang ngủ, chúng ta lên tầng trên đi!" Trên người Vận Nhi vẫn mặc áo ngủ, hôm qua cô đi ngủ rất muộn, lại còn có Niệm Niệm nằm bên cạnh, đêm qua cô không ngủ nổi, bây giờ phải dỗ cho cô bé ngủ thiếp đi rồi cô mới chuẩn bị chợp mắt một chút.
"Con nhóc này thật xinh đẹp!" Hứa Tâm Lam nhìn hàng mày hơi nhíu của Niệm Niệm, cánh tay cô bé khua khua không ngừng, sau khi Vận Nhi vỗ nhẹ sau lưng một lúc thì cô bé bắt đầu ngủ.
Vận Nhi và Hứa Tâm Lam ra ban công, trên ban công rộng mấy chục mét vuông có đặt hai chiếc ghế dựa dài đan từ dây mây, Vận Nhi rót cho Hứa Tâm Lam một chén hồng trà, Hứa Tâm Lam vô ý hỏi: "Vận Nhi, cậu không định để Niệm Niệm quay về với cha con bé sao?"
"Tớ sẽ nuôi dưỡng con bé thật tốt!" Vận Nhi ngồi xuống đối diện với Hứa Tâm Lam, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được câu hỏi này. Vu Nặc cũng đã từng khuyên cô nên cho Niệm Niệm một người cha, hiện giờ cô bé còn nhỏ, có thể không cần cha, nhưng sau này cô bé lớn lên một chút thì không thể không có một gia đình hoàn chỉnh, giống như Tâm Nhi bây giờ bốn tuổi nhưng đã có hai người cha vô cùng yêu thương cô bé. d.đ.l.q.đ
"Vậy cậu có nghĩ tới chuyện sẽ tìm cho con bé một người cha khác không?" Hứa Tâm Lam đặt chén trà trong tay xuống, mở miệng thăm dò, cô ấy biết Thương Nhĩ Kỳ vẫn luôn thích Vận Nhi, bây giờ Vận Nhi không muốn trở về với Âu Thừa Duẫn, nếu như có thể, cô ấy thật sự hy vọng có thể thành toàn cho hai người kia.
"Tâm Lam, Niệm Niệm chính là con gái nuôi của Nhĩ Kỳ, con bé có cha!" Vận Nhi có thể nhìn thấu tâm tư của Hứa Tâm Lam, cô ấy và Thương Nhĩ Kỳ đã quen nhau lâu như vậy mà vẫn chưa có kết quả, mà cô và Thương Nhĩ Kỳ thì lại càng không có khả năng.
"Cậu có biết, anh ấy vẫn luôn yêu cậu..." Lúc nói ra những lời này, Hứa Tâm Lam vô cùng hâm mộ Vận Nhi, tình yêu sâu nặng như vậy, một người đàn ông ưu tú như vậy, đổi lại là bất kỳ cô gái nào khác gặp được cũng sẽ rất cảm động phải không?
Chỉ là Vận Nhi yêu Âu Thừa Duẫn, cô không thể đón nhận một người mà cô không yêu.
"Tâm Lam, không phải cậu vẫn luôn yêu anh ấy sao?" Vận Nhi cực kỳ may mắn, có thể có một người bạn tri âm tri kỷ như Hứa Tâm Lam, cho dù biết người trong lòng mình thích người bạn thân nhất của mình thì cô ấy cũng có thể suy nghĩ cho cô.
Đó cũng chẳng phải là giống như những gì cô đang nghĩ hay sao? Vì thành toàn cho họ, có thể không suy nghĩ cho mình!
"Anh ấy đã nói với tớ, nếu sau này không thể kết hôn với người mình yêu thì anh ấy sẽ lấy tớ!" Hứa Tâm Lam chua xót nói hết câu, tình yêu của cô ấy cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cho dù anh ta hứa hẹn như vậy thì cô ấy cũng không cách nào vui nổi. djenđanlequydonnn
Thương Nhĩ Kỳ chưa từng nghĩ tới chuyện anh ta và Hứa Tâm Lam sẽ có kết quả gì, chỉ là chừa một đường lùi cho mình, nếu cưới một cô gái anh ta không yêu, vậy chi bằng cưới cô ấy, bởi vì anh ta phải có trách nhiệm với cô ấy, bởi vì cô ấy là bạn của Vận Nhi...
Vận Nhi nghe Hứa Tâm Lam nói vậy thì khóe mắt cũng đỏ lên, cho dù là cô gái nào nghe được lời hứa hẹn như vậy thì cũng sẽ không vui nổi, huống hồ là một người vẫn luôn kiêu ngạo như Hứa Tâm Lam, nhưng cô cũng tin rằng, ít nhất Thương Nhĩ Kỳ đã từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới Hứa Tâm Lam.
Cho dù không phải là tình yêu thì giữa hai người họ cũng có cảm tình...
Hứa Tâm Lam còn chưa đợi Niệm Niệm dậy thì đã ra về, vốn là muốn ôm cô bé một chút, nhưng thấy cô bé đang ngủ ngon lành như vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa, sau khi biết Vận Nhi có ý định rời khỏi đây thì cô ấy ra vẻ uy hiếp, nói rằng nếu Vận Nhi lại không từ mà biệt lần nữa thì cô ấy nhất định sẽ tuyệt giao với Vận Nhi.
Lúc Vận Nhi ra khỏi phòng thì cảm thấy hơi kỳ lạ, bình thường giờ này Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như đều ở nhà, thế mà hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu, cô cũng không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong nhà trông Niệm Niệm.
Sau khi Niệm Niệm tỉnh lại, Vận Nhi đút cho cô bé ăn no, thấy Hạ Uyển Nhu cầm một bức ảnh mỉm cười đi tới bên cạnh cô.
"Anh cả đồng ý sao?" Vận Nhi nghe nói Tô Thượng Đông đã đồng ý cho cha mẹ sắp xếp chuyện kết hôn của anh thì có phần không dám tin tưởng vào tai mình, Tô Viễn Hàng không dám ép buộc anh quá mức, nếu như Tô Thượng Đông không đồng ý thì bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng suông, bây giờ họ đã hiểu rõ ý nguyện của Vận Nhi nên lại càng không ép buộc cô, sẽ không vì tham vọng riêng của mình mà đánh mất cô con gái nuôi này. diễn~đàn`lê^quý"đôn
Nhưng nói như thế nào đi nữa thì Vận Nhi cũng cảm thấy rất khó tin, chẳng lẽ anh cả đột nhiên nghĩ thông rồi sao?
Trên ảnh chụp là một cô gái nhìn rất được, nghe Hạ Uyển Nhu nói là con gái của một đối tác làm ăn thường xuyên qua lại, nhỏ hơn Tô Thượng Đông ba tuổi, năng lực quản lý rất tốt, là mẫu phụ nữ đảm đang hiếm có.
Vận Nhi có thể khẳng định rằng Tô Thượng Đông không phải vì nhất kiến chúng tình mà quyết định cưới cô ấy, hơn nữa Âu Dương vẫn luôn thích anh cả, bây giờ anh muốn kết hôn với người khác, vậy Âu Dương phải làm sao đây?