Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Vũ
Trong lòng Vận Nhi nóng như lửa đốt, lên một chiếc taxi đến SK, bởi vì lúc trước Âu Thừa Duẫn đã từng dặn dò, chỉ cần Tô Vận Nhi đến tìm anh thì không cần phải thông báo, có thể đi thẳng vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc để đi lên tầng 99.
Vu Nhuế cảm thấy rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Vận Nhi, trong lúc Vận Nhi đang muốn lao thẳng vào văn phòng Âu Thừa Duẫn thì Vu Nhuế gọi cô lại: "Cô Tô, hiện giờ tổng giám đốc đang họp!"
Vận Nhi nghe được giọng nói của Vu Nhuế thì mới bình tĩnh lại, vừa rồi trên đường đến đây trong đầu cô chỉ nghĩ đến những lời muốn nói cho anh nghe, Âu Thừa Duẫn là người khiến cô vừa yêu vừa hận, khiến cô luôn không quản được trái tim của mình!
Lúc cửa phòng họp bị đẩy ra, vẻ mặt kiêu căng lạnh nhạt của Âu Thừa Duẫn dẫn đầu đoàn người bước ra, ngay sau đó, một mùi hương quen thuộc ập đến trước mặt anh. Đây là lần đầu tiên Vận Nhi chịu kích thích đến như vậy, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh, cô gần như không hề do dự chạy thẳng vào trong lòng anh.
Lúc Âu Thừa Duẫn cảm giác được cơ thể ấm áp trong lòng mình thì trước mắt sáng lên, thấy rõ người vừa lao đến thì mừng như điên: "Vận Nhi?"
Mấy người quản lý đang đứng sau lưng Âu Thừa Duẫn nhìn thấy hai người ôm chặt nhau trước cửa thì tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
"Duẫn, anh là đồ tồi, hu hu hu..." Vận Nhi cọ cọ cơ thể mình trong lòng anh, hai bàn tay cũng không yên phận đấm đấm trước ngực anh, vốn dĩ cô đã quyết tâm rời khỏi anh, nhưng hiện giờ lại để cho cô biết anh đã từng vì cô mà làm nhiều việc như vậy, cô cũng không thể nào miễn cưỡng chính mình, tự nhủ bản thân không được yêu anh nữa. dienndaanleequyydonn
"Vận Nhi, rốt cuộc em cũng đồng ý gặp anh rồi, bảo bối à, anh yêu em!" Âu Thừa Duẫn nói thẳng ra như vậy khiến đám người phía sau thổn thức không thôi, chắc hẳn ngoài phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết thì không có người phụ nữ nào khác khiến tổng giám đốc của bọn họ ưu ái như vậy!
Âu Thừa Duẫn ôm ngang người Vận Nhi, xoải bước vào văn phòng.
Mặc dù không biết tại sao Vận Nhi lại đột nhiên chủ động tới tìm anh, nhưng hiện giờ Âu Thừa Duẫn đang rất kích động, giơ chân ra đá văng cửa văn phòng, đặt cả người cô giữa ván cửa và ngực mình.
Nụ hôn nóng bỏng khiến Vận Nhi bị cuốn theo, mang theo áp lực và nỗi mong nhớ suốt mấy ngày gần đây, sau khi được sự đồng ý của cô, Âu Thừa Duẫn vội vàng tiến vào trong miệng cô, lưỡi dài linh hoạt thăm dò đầu lưỡi mềm mại của cô, ra sức hấp thu hương thơm chỉ thuộc về cô.
Cả người Vận Nhi trở nên mềm nhũn, cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào trong lòng, sau đó hôn thẳng cho đến khi ngã xuống sofa, cả người Vận Nhi bị anh đè lên.
Anh muốn cô, điên cuồng muốn cô.
"Đợi một chút..." Lúc Âu Thừa Duẫn vươn tay ra muốn cởi bỏ quần áo cô, Vận Nhi thở hổn hển, lôi kéo bàn tay không chịu an phận của anh, kịp thời lên tiếng ngăn anh lại. Cô tìm đến đây không phải là dâng mình lên cho anh bắt nạt.
Âu Thừa Duẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ của Vận Nhi, cắn lên khóe môi xinh đẹp, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, lúc cô cự tuyệt, anh thật sự không tiến hành động tác tiếp theo nữa.
Không xâm phạm cô nhưng cũng không đứng dậy rời đi, Âu Thừa Duẫn cứ như vậy mà nhìn Vận Nhi ở dưới người mình, sự dịu dàng của cô, sự thẹn thùng của cô, sự xinh đẹp của cô, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều khiến anh yêu sâu sắc, yêu đến điên cuồng.
Vận Nhi nhìn thấy bóng dáng mình ở trong đáy mắt anh, lại nghĩ đến những lời Âu Dương mới nói với cô, không nhịn được mà rưng rưng nước mắt, cầm lấy bàn tay của Âu Thừa Duẫn đang xoa bên má cô, giọng điệu chỉ trích: "Âu Thừa Duẫn, sau này mà anh còn dùng tính mạng ra để đùa giỡn thì cả đời này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa!" diễn!đàn#lê$quý@đôn
Vận Nhi nói xong liền kéo bàn tay của anh đến mà cắn một phát, cô còn nhớ rõ cô đã từng lưu lại một vết tích trên mu bàn tay anh, lúc đó anh cũng thế này, cứ ôm chặt lấy cô không rời, cho dù bản thân rất đau nhưng anh cũng không quan tâm!
Âu Thừa Duẫn cưng chiều kéo cô ngồi dậy, lúc nhìn thấy trên tay mình đầy dấu răng của cô thì cười rất thoải mái: "Vận Nhi, anh có thể cho rằng em đang ám chỉ điều gì đó với anh không?"
Âu Thừa Duẫn biết, chắc chắn là cô đã nghe ai nói gì đó, nếu không thì sao cô có thể chủ động chạy tới tìm anh?
Nhưng cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì thì anh cũng không để ý, chỉ cần cô sẵn lòng ở lại bên cạnh anh...
"Thân thể anh ổn cả chứ? Có đau chỗ nào không? Thật xin lỗi, Duẫn, ngày đó em không biết anh bị thương nặng..." Vận Nhi vùi mặt trong vạt áo anh, nước mắt nóng hổi dán vào da thịt Âu Thừa Duẫn, anh suýt chút nữa đã bị nhiệt độ nóng bỏng này làm cho tổn thương, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cô có yêu anh rồi.
Hóa ra là cô biết rồi! Chắc là do Âu Dương nói với cô!
"Nếu như em biết, vậy em có chọn rời khỏi anh không?" Âu Thừa Duẫn dịu dàng vuốt ve cằm cô, hôn lên nước mắt trên gò má cô, hôn lên tai cô, lên tóc mai, rồi ngậm chặt đôi môi anh đào của cô, từ từ gặm cắn cánh môi cô, dùng cách này để trừng phạt sự tuyệt tình của cô ngày đó.
Ngày đó là ngày tận thế của anh, thế giới của anh vào khoảnh khắc kia cũng sụp đổ, những ngày không có cô, thế giới của anh hoàn toàn đen tối.
Anh không cảm giác được nỗi đau thể xác, chỉ biết trong lòng rất đau, trái tim cũng đau nhức nhối.
"Anh thật là ngốc, sao lại trả giá vì em nhiều như vậy chứ, sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa, Duẫn, em xin lỗi..." Vận Nhi vòng chặt lấy cổ anh, cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh, trong lòng cô như trút được gánh nặng, không còn băn khoăn và áp lực nữa, cô cũng yêu anh, không thể rời khỏi anh!
Nghe được lời hứa hẹn của Vận Nhi, khóe miệng Âu Thừa Duẫn vẽ lên một đường cong hạnh phúc, nếu như việc anh bị thương có thể đổi lấy sự thương tiếc của cô, anh không ngại để cho mình phải chịu khổ vài lần, bởi vì anh đã yêu cô hơn cả sinh mạng mình. Đó là một loại tình yêu khắc sâu vào tận xương tủy. d.đ.l.q.đ
"Duẫn, là em không ngoan, em khiến cho anh bị thương, lại còn nổi giận với anh, còn khiến anh đau lòng, bây giờ anh còn cần em nữa không?" Vận Nhi bật khóc, đặt trán mình chạm lên trán anh, hơi thở ấm áp phun lên gò má Âu Thừa Duẫn, anh nghe được lời nói đáng yêu của cô, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên chóp mũi cô: "Cần, vẫn luôn cần, cho dù không cần cả thế giới thì cũng không thể không cần em, anh yêu em!"
Bây giờ là Vận Nhi dừng bước muốn ở cùng với anh, Âu Thừa Duẫn không cần phải nghĩ xem nên dùng cách nào để khiến cô hồi tâm chuyển ý nữa, đến bước này, rốt cuộc hai người cũng hạnh phúc!
Âu Thừa Duẫn thâm tình miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt xinh xắn của cô, dưới không khí tình ý triền miên như vậy, Vận Nhi cũng dần đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
"Em cũng yêu anh, thật xin lỗi, em yêu anh..." Vận Nhi nói ra ba chữ quý giá nhất trong lòng mình, câu nói "Em yêu anh" muộn màng này của cô chính là sự bồi thường tốt nhất dành cho Âu Thừa Duẫn.
Trong lòng Âu Thừa Duẫn đã kích động như sóng biển không ngừng cuộn trào, lúc nghe đến ba chữ kia từ trong miệng Vận Nhi, tất cả tình yêu đều đã chuyển hóa thành hành động!