Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoắc, Nam, Phong!
Thẩm Thần phẫn hận mà nhấm nuốt ba chữ này, hận không thể một ngụm cắn chết đối phương, cắn chết nam nhân trước mắt này đã từng nói sẽ quý trọng cậu, yêu quý cậu cả đời!
Rõ ràng là hỗn đản này uy hiếp cậu tới tham gia lễ đính hôn lễ này, hiện tại lại làm trò mọi người mặt nói hắn không mời tự đến, làm khách khứa đều cho rằng cậu không biết xấu hổ, chưa từ bỏ ý định, đối Hoắc Nam Phong lì lợm la liếm.
Không còn có người nào so với hắn ta vô sỉ hơn.
Nhìn Hoắc Nam Phong gương mặt lạnh lùng, Thẩm Thần lại không có phản kháng, nuốt phẫn uất xuống trong lòng, thẳng lưng từng bước một đi lên trên lầu.
Liền tính tất cả mọi người đều xem thường cậu, Hoắc Nam Phong ở trước mặt mọi người nhục nhã cậu, cậu cũng muốn bảo trì tôn nghiêm chính mình, tuyệt đối không thể ở trước mặt hắn lộ ra một điểm yếu đuối nào.
Trong đại sảnh khách khứa còn tưởng lại được chê cười Thẩm Thần thêm một chút nữa, xem cậu là một Omega trang nhã, thanh cao này lại giống như mụ đàn bà đanh đá ầm ĩ, khóc lóc thảm thiết quỳ xuống van nài.
Ở đây mọi người đều ghen tị với cậu, Thẩm Thần có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lại tốt tất cả mọi thứ đều hoàn hảo. Bọn họ muốn nhìn Thẩm Thần lộ ra vẻ mặt đê tiện, làm cho bọn họ thoả mãn mà nhìn cậu chịu nhục.
Nhưng mà Thẩm Thần không có khóc, cũng không có nháo, chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua, khuôn mặt trừ bỏ có chút tái nhợt, không có một chút ít chật vật, hai tròng mắt càng bình tĩnh như nước.
Có người bĩu môi: "Thật không thú vị."
Trong đại sảnh rất mau khôi phục nguyên bản náo nhiệt, các khách mời lại lần nữa tam tam hai hai đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, Tô Tiêu làm vẻ mặt ngọt ngào mà kéo cánh tay Hoắc Nam Phong nơi nơi kính rượu.
Uống lên vài chén rượu, hai má Tô Tiêu ửng đỏ, nhìn Hoắc Nam Phong động tình mà nói: "Nam Phong ca ca, không nghĩ tới anh vì lễ đính hôn của chúng ta hôn lễ mà lo lắng như vậy, chỉ là em sợ Thẩm Thần ca ca sẽ oán hận anh. Ân...... Anh đừng hiểu lầm, em không phải nói Thẩm Thần ca ca nhỏ mọn, chỉ là sợ trong lòng anh ấy sẽ rất buồn."
"Mặc kệ cậu ta." Hoắc Nam Phong ôm sát Tô Tiêu, không chút nào để ý Thẩm Thần. "Cậu ta từ trước đến nay như vậy, lòng dạ hẹp hòi, một chút việc nhỏ cũng nắm không bỏ."
"Có thể là bởi vì Thẩm Thần ca ca từ nhỏ khuyết thiếu cha mẹ không có ai quản giáo đi" Tô Tiêu rũ mi mắt, nhíu lại hai hàng lông mày, thoạt nhìn thực vì Thẩm Thần lo lắng.
Đương nhiên, lời này nếu là người khác nghe, tương đương nói Thẩm Thần không có gia giáo.
Hoắc Nam Phong lại cười cười, ôn nhu nói: - "Em nha, chính là quá đơn thuần. Đừng để cậu ta làm mất tâm trạng, đêm nay là tiệc của chúng ta, không cần bởi vì điểm này mà nhiễu hứng thú."
"Vâng." Tô Tiêu ngoan ngoãn gật gật đầu, giống tiểu miêu nhi dựa sát vào Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong tuy rằng thực thích nàng như vậy, trong đầu lại luôn là hiện lên Thẩm Thần.
Hắn từ đáy lòng dâng lên một tia bực bội, bỗng nhiên nhớ tới bốn năm trước, hắn cùng Thẩm Thần lần đầu tương ngộ, Thẩm Thần nhìn hắn chính ánh mắt xa cách như vậy.
Là thật, không phải bình tĩnh, là xa cách, là đem một người ra xa khỏi mình, không còn có quan hệ.
Ý thức được điểm này, bước chân Hoắc Nam Phong đột nhiên dừng lại, giữa mày cũng có vết hằn sâu, hận không thể hiện tại liền xông lên đi chất vấn Thẩm Thần rốt cuộc là có ý tứ gì.
Tô Tiêu nhạy bén mà nhận thấy được Hoắc Nam Phong đột nhiên ôm chặt lấy thân mình, lập tức quan tâm hỏi: "Nam Phong ca ca, anh làm sao vậy?"
"Không có gì." Hoắc Nam Phong lấy lại ý thức, cười sờ tóc nàng, trong lòng lại càng thêm bực bội, đặc biệt là nghĩ đến ly hôn xong Thẩm Thần lại được rất nhiều Alpha vây quanh, trong lòng liền rất không thoải mái.
Chờ hôn lễ xong rồi, nhất định phải hung hăng "giáo huấn" tao hoá kia, xem cậu ta còn có sức lực đi tìm người khác hay không!
Như vậy nghĩ, Hoắc Nam Phong tâm tình đỡ bực bội đi một ít, lại nhịn không được quay đầu lại, nhìn lên phòng nghỉ trên lầu, chưa thấy được Alpha đi lên, lúc này mới bình tĩnh xuống dưới.
Giờ này khắc này, Thẩm Thần đang ngồi ở trên sofa phòng nghỉ, ngoài cửa có hai người phục vụ đang đứng đấy, người khác vào không được, hắn cũng ra không được, cũng không biết khi nào buổi lễ này mới kết thúc.
Đại khái là bởi vì mang thai, còn không đến 9 giờ tối, buồn ngủ liền thật mạnh đánh úp cậu, trên người cũng có chút bủn rủn, Thẩm Thần nhịn không được ở trên sô pha nằm xuống.
Không biết qua đi bao lâu, đột nhiên miệng lưỡi trở nên khô rát, thân mình cũng càng ngày càng mềm, một loại quen thuộc, cảm giác khô nóng ập đến.
Không xong!
Thẩm Thần trong lòng trầm xuống, đột nhiên mở mắt ra, vội vàng mà thở phì phò.
Cậu không dự liệu được trước là kỳ động dục của cậu đến nhanh như vậy.
Nếu không nhanh uống thuốc ức chế vào hoặc là tiêm thuốc ức chế vào, tin tức tố của cậu khẳng định sẽ thu hút các Alpha trong đi lên... Đang nghĩ ngợi tới, "Phanh!" Một tiếng, phòng nghỉ bị người hung hăng mở ra.