Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng nghỉ không còn một tiếng động nào, một trận an tĩnh, không khí buồn bã mà xấu hổ.
Ai cũng nghĩ đêm nay tới để cười nhạo Thẩm Thần, thế nhưng trước mặt mọi người Thẩm Thần lại mắng đại tiểu thư Tô gia là kỹ nữ, còn nói Hoắc đại thiếu gia ghê tởm, Hoắc phu nhân cũng bị cậu chọc tức đến thiếu chút nữa thì bệnh tim tái phát.
Hoắc phu nhân che lại ngực, thở phì phò, tức giận mắng người phục vụ: "Các người còn ở nơi này làm gì, còn không mau đi ngăn cậu ta lại! Cái đồ hạ tiện này, dám nguyền rủa Hoắc gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn, nhất định phải đem cậu ta trở về, để ta dạy dỗ hắn. "
Phòng nghỉ có mười mấy khách khứa đều đồng tình với Hoắc phu nhân.
Bọn họ còn trước nay chưa thấy qua Hoắc phu nhân bị làm cho tức thành như vậy, phải biết rằng Hoắc phu nhân người trong mắt người ngoài luôn luôn đoan trang cao quý, làm sao giống như bây giờ thất thố, chữ "Hạ tiện" như vậy đều nói ra.
Người phục vụ khách sạn không dám đắc tội Hoắc gia, vội vàng cầm lấy bộ đàm trong tay: "Thông báo đóng hết cửa ra vào của khách sạn vào, đừng làm cho Thẩm tiên sinh đi ra ngoài, nhất định phải ngăn lại cậu ấy......"
" Để cho cậu ta đi!" Hoắc Nam Phong đột nhiên đoạt lấy bộ đàm, ngữ khí lại lãnh đạm, hoàn toàn không khiến cho người khác nghi ngờ.
Ở đây mọi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng khó hiểu, Tô Tiêu cũng sửng sốt một chút, nhưng nàng cũng rất thức thời, không có ra tiếng, còn Hoắc phu nhân rất tức giận bất bình.
"Vì cái gì không ngăn cản cậu ta lại?" Hoắc phu nhân sinh khí chất vấn Hoắc Nam Phong. " Con đừng nói với ta là con bị cậu ta mê hoặc! Cậu ta là lại loại người không biết xấu hổ, xách dép cho Hoắc gia đều không xứng! Cậu ta đêm nay chạy tới đây tham gia lễ của con cùng Tiêu Tiêu, rõ ràng là có ý xấu, muốn cho Hoắc gia chúng ta xấu mặt!"
Hoắc Nam Phong nhíu mày, bực bội mà nói: "Là con đưa cho cậu ta thư mời."
Một câu, chứng minh Thẩm Thần vừa rồi không có nói dối, dựa theo tính cách ngang ngược của Hoắc Nam Phong, thì rất khả năng là hắn ép buộc Thẩm Thần tới tham gia lễ đính hôn này.
Hoắc phu nhân lại lần nữa chán nản, trừng mắt con trai mình.
Hoắc Nam Phong không có tâm tình để ý tới Hoắc phu nhân, kéo Tô Tiêu đi ra ngoài, trên mặt không có vẻ tươi cười, ánh mắt càng lạnh băng như sương, quanh thân đều tản ra áp suất thấp.
Ai cũng đều nhìn ra được tâm tình hắn rất kém, khách khứa vội vàng dời bước tránh ra, bọn họ không nghĩ ở thời điểm này trêu chọc Hoắc Nam Phong độc ác như kẻ điên này.
Chỉ chốc lát sau, trong đại sảnh một lần nữa vang lên âm nhạc du dương, khôi phục sự náo nhiệt ban đầu, giống như chuyện gì cũng không phát sinh, cũng không ai dám trước mặt người nhà Hoắc gia bàn tán điều gì.
Bất quá những người này trước mặt không bàn tán, nhưng trong lòng lại cười nhạo.
Rốt cuộc lễ đính hôn sau một hồi cũng diễn ra êm đẹp, Hoắc đại thiếu gia cùng Tô đại tiểu thư thế nhưng lại bị Thẩm Thần mắng đến máu chó, truyền ra ngoài thể diện của Hoắc gia nhất định sẽ mất hết.
..........
Dưới lầu khách sạn, Thẩm Thần đi ra cửa, nhìn đến bên ngoài không biết khi nào đã mưa to tầm tã, cậu cau nhẹ mày, lấy ra di động click mở lên phần mềm gọi xe.
Cậu sớm đã quen A thành hay thay đổi thời tiết, giống hiện tại vừa mới qua mùa đông quý, mới đầu xuân, hạ lại mưa phùn, mùa xuân lại có mưa to.
Thẩm Thần một người đứng ở khách sạn cửa chờ xe, nhìn hạt mưa, không biết như thế nào, bỗng nhiên nhớ tới bốn năm trước Hoắc Nam Phong đội mưa to tới nhà mình ăn sinh nhật.
Khi đó cậu ở tại chung cư cũ, xe của Hoắc Nam Phong không tiến vào được, mỗi lần tới tìm cậu đều phải đi bộ mười mấy phút.
Đến nay Thẩm Thần đều còn nhớ buổi tối hôm đó, Hoắc Nam Phong xách theo bánh kem, cả người ướt đẫm mà đứng ở của nhà cậu, hướng cậu lộ ra nụ cười vui sướng: "Bảo bối nhỏ, sinh nhật vui vẻ."
Thẩm Thần tâm bị sự nhiệt tình của hắn làm mềm lòng.
Đó là từ sau khi cha mẹ qua đời, lần đầu tiên có người cho cậu ăn bánh sinh nhật, cũng chính là buổi tối hôm đó, cậu cùng Hoắc Nam Phong xác nhận quan hệ.
"Tiên sinh, bên ngoài mưa to, ngài hãy tiến vào bên trong đại sảnh ngồi trong chốc lát đi." Người phục vụ khách sạn có ý tốt nhắc nhở, đánh gãy hồi ức của Thẩm Thần.
Thẩm Thần mỉm cười: "Không có việc gì."
Hắn click mở di động nhìn nhìn, phát hiện đơn đặt hàng kêu xe của cậu bị hủy bỏ, tài xế gọi điện cho Thẩm Thần nói mưa to quá hắn không đi được, nói cậu kêu xe khác.
Nhưng mà Thẩm Thần liên tiếp kêu hai lần cũng chưa có người tiếp đơn.
Hạt mưa càng lớn, càng rơi xuống càng nhanh, A Lâm ở WeChat nhắn tin cho cậu lo lắng hỏi: "Cậu như thế nào còn không có trở về? Có phải Hoắc Nam Phong làm khó dễ cậu hay không?"
Hai ngày này A Lâm hết hạn thuê phòng ở, lại còn không có tìm được phòng ở ưng ý, liền tạm thời ở chung phòng với Thẩm Thần.
Mắt thấy đã 11 giờ tối, Thẩm Thần còn chưa trở về, A Lâm phản ứng đầu tiên chính là Hoắc Nam Phong đối với Thẩm Thần đã làm cái gì.
Thẩm Thần nói: "Mình ở cửa khách sạn, mưa quá lớn, mình không kêu được xe."
Khoảng cách khách sạn đến trạm tàu điện ngầm gần nhất phải mất đến hai mươi phút, Thẩm Thần không có ô, cứ như vậy đi qua đi khẳng định sẽ thành chuột lột, xe lại không đến, xem ra đêm nay cậu phải ngủ ở khách sạn.
Cậu đang định đặt phòng ở khách sạn, nghe thấy A Lâm vui vẻ mà nói: "Vậy cậu chờ một lát, mình qua đón cậu."
Sau đó không đợi Thẩm Thần trả lời, A Lâm liền tắt điện thoại.
Thẩm Thần đành phải làm theo, rời khỏi cuộc trò chuyện, phát hiện lúc trước A Lâm lấy di động của cậu thêm vị học trưởng qua Wechat trở thành bạn bè.
Thẩm Thần tạm thời không có tâm tư yêu đương, liền click nhìn qua đối phương, cứ như vậy làm vị học trưởng kia ở trong danh sách bạn bè.
Đợi được nửa giờ, một chiếc chiếc xe màu trắng ngừng ở khách sạn cửa, trong xe đi ra một thân nam nhân so với Hoắc Nam Phong không sai biệt lắm, cầm ô đi đến Thẩm Thần trước mặt.
"Xin chào anh là học trưởng của A Lâm, tên là Tần Mộ Bạch. Em là Thẩm Thần đi?" Nam nhân đem ô che trên đầu Thẩm Thần, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.
Đều là Alpha, khí thế của Tần Mộ Bạch không giống Hoắc Nam Phong, của hắn là sắc bén bức người, ngược lại là ôn hòa nho nhã, nhưng khí chất này cũng sẽ không làm người ta cảm thấy mềm yếu.
Tựa như gió êm sóng lặng thời điểm biển rộng, tràn ngập bao dung, làm người ta thực thoải mái, rất muốn thân cận.
Thẩm Thần nghĩ đến A Lâm lúc trước nhắc mãi phải giới thiệu cho cậu một nam nhân tốt, lại vừa thấy nam nhân trước mắt, trong lòng hiểu rõ, đối với Tần Mộ Bạch gật gật đầu.
Tần Mộ Bạch cười nói: "Vừa rồi A Lâm ở trong điện thoại nói có vị bằng hữu bị mắc mưa ở khách sạn này, muốn tìm người hỗ trợ đưa em về nhà, tôi vừa lúc tiện đường đi qua bên này."
Thẩm Thần vừa nghe liền biết A Lâm có ý đồ, có điểm dở khóc dở cười, lại không muốn vạch trần, khách khí mà đối Tần Mộ Bạch nói một tiếng cảm ơn.
"Đi thôi." Tần Mộ Bạch cười, đem ô hướng Thẩm Thần lên phía trước, ý bảo cậu đi vào trong xe.
Lên xe, Thẩm Thần mới phát hiện Tần Mộ Bạch bên phải thân mình ướt hơn phân nửa, lập tức có chút ngượng ngùng, nhắc nhở nói: "Tần tiên sinh, quần áo ướt của anh bị ướt rồi."
Tần Mộ Bạch dứt khoát lưu loát mà cởi âu phục áo khoác ra, bên trong mặc một áo sơ mi màu trắng áo sơ mi, vải dệt hơi mỏng căn bản không che được thân hình cường tráng của nam nhân
Anh đem tay áo vắn lên một nửa, lộ ra cánh tay rắn chắc, đôi tay nắm tay lái, khí chất ôn nhu lại để lộ ra một loại khí thế không thể khinh thường.
Thẩm Thần nhàn nhạt mà liếc mắt một cái, nghĩ thầm: "A Lâm thật là đề cao cậu".
Không phải cậu tự coi nhẹ mình, mà là Tần tiên sinh vừa thấy liền biết giá trị con người bất phàm, trên cổ tay kia đeo chiếc đồng hồ ít nhất giá trị trăm vạn, Thẩm Thần không cho rằng Alpha như vậy sẽ nhìn trúng một người đã từng ly hôn như mình.
A Lâm vắt hết óc muốn tác hợp cho cậu cùng Tần Mộ Bạch, thật là làm khó cậu.