Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Đợi chờ
Chương 1: Đợi chờ
Kiều An ngồi bên bàn ăn lạnh lẽo, trong lòng không khỏi những xót xa.
Hôm nay cô đã chuẩn bị rất nhiều món anh thích nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô chỉ có tiếng kim đồng hô kêu tích tắc.
21h, anh về trong bộ dạng say khướt, hơi men nồng nặc.
Kiều An muốn chạy lại đỡ anh, bỗng bàn chân cô khựng lại như có người kéo giữ.
" Trần Kiều An, đồ xấu xa"
" Cô... cô... cô không biết cô đáng ghét đến thế nào đâu"
Nói rồi anh lảo đảo bước về phòng mặc cho cô vẫn ngây ngốc tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, cô chấn an lại bản thân, lau những giọt nước mắt còn vương trên má, đi thu dọn đồ ăn rồi trở về phòng ngủ.
Nằm trên giường cô không thể ngủ được. Nhắm mắt lại cô lại thấy hình dáng anh cùng những lời lẽ chói tai khi ấy. Bất giác nước mắt cô lại rơi, từng giọt, từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má.
Ngoài trời, một màu đen u ám, gió thổi rít từng cơn, cây cối nghiêng ngả từng đợt, mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa lạnh buốt như chính tâm hồn cô lúc này vậy.
Cô cảm thấy bản thân mình ngày càng nhu nhược. Mỗi lần anh chỉ trích cô, cô cũng chỉ biết im lặng. Ngay như lúc này, đến khóc cô cũng k dám khóc to, chỉ biết cắn chặt môi nuốt những tiếng nấc nghẹn vào trong lòng. Chỉ vì sợ anh tỉnh giấc.
Kiều An và Phương Minh Trung kết hôn đã 2 năm nay. Trong những ngày làm vợ anh, bản thân cô luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình.
Thế nhưng mọi cố gắng của cô chỉ đổi lại được sự thờ ơ, chán ghét của Phương Minh Trung.
Khi họ kết hôn, có lẽ chỉ mình cô thấy hạnh phúc, khi đó cô còn mơ mộng về một mái ấm gia đình với tiếng cười của anh của cô của lũ trẻ.
Cô không hay biết anh cưới cô chỉ vì gia đình thúc ép. Anh luôn coi cô như cục nợ, chỉ muốn đá cô ra khỏi cuộc đời mình.
Kiều An khóc rất nhiều rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Đánh thức cô là những tia nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ. Có lẽ sau 1 đêm mưa giữa mùa hè đầy oi ả hoa lá cũng tươi tốt hơn.
Thêm những tia nắng ban mai làm cho khung cảnh ngoài cửa sổ thêm phần cuốn hút.
Kiều An uể oải mở mắt, ánh mắt cô vươn theo từng tia nắng thưởng thức vẻ đẹp bên ngoài.
Như sực nhớ ra điều gì đó, cô lao vội vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân xong lại nhanh chân hướng về phía bếp.
Hôm qua anh đã uống nhiều như vậy, ngay cả khí chất anh tuấn hằng ngày cũng bị hơi men quật đổ. Cô muốn nấu cho anh chút đồ ăn nhẹ, dạ dày anh không được tốt, nếu không ăn gì hẳn sẽ rất khó chịu.
20 phút sau, mùi thơm từ bát súp toả ra khắp căn bếp, Kiều An hài lòng nở 1 nụ cười xinh đẹp. Cô tháo tạp dề rồi lên đánh thức anh dậy.
Người như Phương Minh trung không có khái niệm ngủ nướng nhưng bữa tiệc rượu tối qua đã đánh ngục anh thật sự.
Trong phòng ngủ, thái độ của người phụ nữ mềm mỏng, ân cần bao nhiêu thì người đàn ông lại cáu kỉnh bấy nhiêu, anh bực dọc phun ra 2 chữ " phiền phức".
Cuối cùng sau 15 phút, Phương Minh Trung cũng có mặt ở bàn ăn.
Không khí tràn đậy sự lạnh lẽo, 2 người cứ lặng lẽ ăn sáng, không ai nói câu nào.
Phương Minh Trung vẫn còn bực dọc không muốn nói câu gì. Kiều An vốn rụt rè lại thêm chuyện tối qua, cô sợ chọc giận anh nên cũng k dám nói chỉ lặng lẽ ăn thi thoảng lại nhìn trộm anh để đánh giá biểu cảm.
Khi Kiều An đang rửa chén bát thì Phương Minh Trung nhàn nhạt nói: " ông, bà gọi về ăn cơm"
Kiều An còn chưa kịp đáp lời thì anh nói tiếp: " cô có 30 phút chuẩn bị".
Nghe đến đây Kiều An bắt đầu nhanh tay nhanh chân thu dọn rồi về phòng thay đồ.
Cô không trang điểm, chỉ tô thêm chút son, chải lại mái tóc dài sau đó lựa 1 chiếc váy màu hồng phấn.
Lúc này nhìn cô gái có làn da trắng, ngũ quan tinh tế, thân hình mảnh mai tạo cho người ta 1 cảm giác thân thiện, thuần khiết.
Bíp...bíp...bíppppppppp
Tiếng còi xe chói tai vang lên, Kiều An giật mình vội cầm theo túi xách chạy xuống.
Cô biết chắc chắn Phương Minh Trung đang giục mình. Trước giờ anh luôn có tác phong nhanh nhen, dù là trong công việc hay sinh hoạt anh đều không muốn lãng phí thời gian. Để anh chờ đợi không khác gì mang trọng tội vào thân mà.
" Cô ngủ trên đó luôn sao"
" Hay đợi tôi phải lên rước xuống nữa"
Giọng Phương Minh Trung bực tức quát lên. Có lẽ từ tối qua đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy nóng mắt với cô.
" Em... em xin lỗi."
Vừa ngồi vào xe đã bị mắng, cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi rồi vội vàng cài dây an toàn vào.
Phương Minh Trung bực bội nhấn mạnh chân ga, chiếc xe đắt đỏ nhanh chóng hoà vào dòng người tấp nập trên đường phố.
Không khí lại trở lên lạnh lẽo. Một người chăm chú lái xe, 1 người lặng lẽ nhìn qua cửa kính.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người đi lại cũng nhộn nhịp hơn. Qua lớp kính xe, ánh mắt Kiều An chứa đựng 1 tia khao khát. Cô khao khát được yêu thương như những người phụ nữ khác.
Chương 2: Trở về biệt thự
Đúng 10 giờ trưa, chiếc xe đắt đỏ dừng lại trước cổng ngôi biệt thự rộng lớn.
Đây chính là nơi ở của ông bà Phương. Khi ông bà Phương muốn hưởng tuổi xế chiều đã đặc biệt cho xây dựng ngôi biệt thự rộng lớn này.
Ông bà muốn nó rộng lớn để cùng con cháu quây quần bên nhau. Cũng đặc biệt chọn vị trí xây dựng ở vùng ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố để tận hưởng sự yên tĩnh, không khí trong lành.
Một khoảng sân vườn rộng lớn mang đậm hương vị tự nhiên bao quanh ngôi biệt thự màu kem, chính những hoa cỏ ngát hương bên ngoài càng tôn lên vẻ đẹp của ngôi biệt thự, vừa nhìn vào đã cho người ta cảm giác thượng lưu sang trọng.
Tiếng động cơ xe dừng lại, 1 giọng nói nhẹ nhàng lễ phép: " cậu chủ và cô chủ đến rồi".
" Con chào dì Hà"_ Kiều An cúi đầu lễ phép chào dì giúp việc.
" 2 đứa nhóc này đến rồi sao? Thật làm ta nhớ quá mà" _ Bà nội Phương đi ra, trên gương mặt phúc hậu nở một nụ cười trìu mến cùng ánh mắt thương yêu.
" Con chào bà, con nhớ bà lắm ạ"_ Nói rồi Kiều An xà vào lòng bà như 1 đứa trẻ.
" Chỉ nhớ mỗi bà của con thôi sao?"_ Giọng nói trầm ấm truyền đến từ phòng sách.
Kiều An như con chim nhỏ, bay nhanh tới đỡ tay ông cụ đi ra, trên môi không quên nhở 1 nụ cười rạng rỡ: " con chào ông ạ".
"Hai cái đứa này, nếu ông không gọi thì không biết đường về thăm nhà luôn phải không?"
Ông nội Phương trách nhẹ rồi nhìn sang Phương Minh Trung.
" Sau này phải thường xuyên đưa con bé về nhà biết chưa?"
Thường lệ cuối tuần Phương Minh Trung và Kiều An sẽ về đây và ăn cơm với ông bà, nhưng không biết cả tháng nay anh ta bận rộn gì mà quên mất điều này.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt ông cụ nhìn sang, Phương Minh Trung có chút lúng túng.
Nãy giờ nhìn màn chào hỏi này anh đang nghĩ không biết ai mới là cháu ruột của ông bà, vừa vào nhà anh đã bị bỏ quên.
Mà cũng chính cái dáng vẻ hoạt bát chân thành này của Kiều An làm cho Phương Minh Trung nổi da gà, anh hận bản thân không thể nôn ngay ra được.
Trong mắt anh, đó chính là sự giả tạo của cô, là sự nịnh nọt để bấu víu vào nhà họ Phương. Nhìn đã thấy ngứa mắt.
Sau một hồi nói chuyện, tiếng của dì Hà giục mọi người ra ăn cơm.
Để đón khách quý, dì Hà đã chuẩn bị rất nhiều món ngon theo sở thích của mọi người.
Bữa trưa diễn ra trong vui vẻ, ông bà Phương hôm nay cũng ăn được nhiều hơn.
Ăn xong, bà Phương về phòng nghỉ ngơi do sức khoẻ của bà không được tốt.
Ông nội và Phương Minh Trung trở lại phòng sách.
Kiều An giúp dì Hà pha trà cho họ, tay cô đưa ra định mở cửa thì chợt run rẩy dừng lại.
" Minh Trung, ta thấy thái độ của cháu với Kiều An không tốt, 2 năm kết hôn rồi, cứ mãi như vậy sao?"
Trả lời giọng nói trầm ấm ấy là một giọng nói lạnh lùng, thờ ơ."
" Cưới cô ta đã là 1 ân huệ rồi"
Giọng nói lạnh lùng ấy tiếp tục vang lên, lần này xen cả chút bực bội:
" Kết hôn với người phụ nữ mình không yêu còn bảo cháu phải tỏ ra ân ái thì đúng là làm khó cháu rồi."
" Con bé có điểm nào không tốt chứ." _Giọng nói trầm ấm ấy đã pha thêm phần giận dữ.
Phương Minh Trung dường như mất kiên nhẫn gằn từng chữ:
" Loại đỉa bám chân hạc như cô ta thì có điểm nào tốt ạ."
" Cháu..." _Đúng là chọc ông cụ tức chết mà.
Không đợi ông cụ nói hết câu, Phương Minh Trung đã vội xin phép ra ngoài.
Lúc này Kiều An đang đứng như trời trồng, sắc mặt tái mét, 2 mắt cô ngấn nước, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nghe có tiếng bước chân lại gần cô theo phản xạ muốn xoay người bỏ chạy nhưng Phương Minh Trung đã nhanh hơn cô một bước.
Anh túm chắt cổ tay Kiều An, hung dữ lôi cô về phòng.
Vừa mở cửa anh đã hất mạnh Kiều An vào. Sự phẫn nộ và lực đẩy của người đàn ông đã khiến Kiều An ngã vật ra nền nhà.
Tiếng chén trà rơi vỡ chói tai trên nền gạch trắng.
Lúc này Kiều An không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, mái tóc dài rối tung, ngay cả chiếc váy lúc sáng đẹp là vậy mà bây giờ cũng trở lên nhăn nhúm khó coi.
Trong hoảng loạn, cô mơ màng nhận thấy cơ thể truyền đến những cơn đau dữ dội.
Trên nền gạch trắng xoá, những gọt máu đỏ tươi như hoa nở làm người ta loá mắt.
Ngay cả Phương Minh Trung cũng giật mình nhìn những giọt máu đang nhỏ ra từ cánh tay Kiều An.
Ngay sau khi anh xác định được vết thương này do những mảnh thủy tinh vỡ của chén trà đâm vào thì ngay lập tức ánh mắt lại trở lên lạnh lẽo.
Phương Minh Trung lúc này như một con hổ khát mồi lâu ngày.
Anh ta lao vào túm Kiều An đứng dậy, hai mắt như bốc hoả nhìn cô hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Kiều An tránh né ánh mắt này nhưng ngay khi cô còn chưa kịp định thần lại, Phương Minh Trung lại bất ngờ bóp chặt cằm cô ghì vào tường.
Chương 3: Tức giận
Sắc mặt Kiều An thay đổi tiên tục theo lực cổ tay của Phương Minh Trung từ trắng bệch đến đỏ bừng rồi giờ đây là tái mét, hô hấp của cô có phần khó khăn.
Ngay lúc cô tưởng như không thở nổi nữa thì Phương Minh Trung lại đột nhiên buông tay ra.
Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy sát khí:
" Trần Kiều An, cô giỏi thật đấy."
" Trước kia đã dùng thủ đoạn để được gả vào đây, bây giờ lại muốn lợi dụng tình thương của ông bà để củng cố chỗ đứng cho mình trong nhà tôi nữa sao."
Kiều An mở lời 1 cách khó nhọc: " tôi...tôi không có."
" Có hay không chắc chỉ có cô mới biết."
" Con người tâm cơ bẩn thỉu như cô còn có gì mà không dám nữa."
Ngay sau khi Phương Minh Trung dứt lời, hô hấp của cô càng trở lên khó khăn gấp bội phần.
Cô vẫn biết Phương Minh Trung k ưa gì mình nhưng khi cô biết trong lòng anh cô là loại người tâm cơ bẩn thỉu thì sự tự tôn trong cô vẫn rung lên kịch liệt.
Không đợi Kiều An lên tiếng, Phương Minh Trung lại trừng mắt nói tiếp.
" Trần Kiều An, tiện đây tôi nói cho cô hay, cô có thời gian thì đọc thêm sách trau dồi vốn sống tử tế cho mình đi"
" Đừng rảnh rỗi, cả ngày đi nghĩ mưu hèn kế bẩn nữa".
" Tôi ghét nhất là cái loại đàn bà không có trí tiến thủ nhưng lại muốn trèo cao."
Kiều An ngồi chết lặng trên sàn nhà lạnh giá, trong mắt là cả một mảng đau thương. Với cô từng câu từng chữ của Phương Minh Trung như vạn tiễn xuyên tâm.
Bất giác Kiều An nắm chặt 2 nắm tay lại, mặc cho móng tay đâm vào da thịt cô, hi vọng chút đau đớn này sẽ giúp cô tỉnh táo hơn phần nào.
Cố nén sự run rẩy trong lòng, Kiều An từ từ đứng dậy, cô hạ giọng lạnh lùng hỏi Phương Minh Trung:
" Hai năm qua, anh coi tôi là gì?"
Hai năm sống cùng nhau, anh đã quen cái dáng vẻ khép nép của Kiều An. Giờ đây cái vẻ lạnh lùng, bất cần này của cô khiến anh hơi sửng sốt, cảm giác có chút kỳ lạ.
Thế nhưng cảm giác chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt anh như tảng băng lớn nhả ra từng chữ :
" Cô động não đi" .
" Cô có tư cách gì để hỏi câu đó".
Phương Minh Trung tiến lại gần cô, kéo gương mặt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Khoé môi nhếch lên 1 nụ cười giễu cợt rồi gằn giọng:
" Cô muốn biết, vậy để tôi làm người tốt nói cho cô hay."
" Muốn làm vợ của tôi, không dễ dàng đâu, đặc biệt loại phụ nữ nham hiểm, xấu xa từ trong xương như cô."
" Cô có tu thêm nghìn kiếp cũng không thể xứng làm vợ tôi."
" Không phải cứ ở trong nhà tôi là có thể trở thành cô chủ như người ta vẫn gọi cô đâu.
Kiều An đứng chết lặng tại chỗ, trong lòng cô có tức giận, có chua xót.
Giờ đây bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng cô đã tan vỡ.
Khi Kiều An định thần lại, Phương Minh Trung đã nhấn chân ga lao ra khỏi biệt thự.
Cô không biết tại sao Phương Minh Trung lại căm ghét mình như vậy.
Còn cô lại cảm mến anh ngay lần đầu gặp mặt. Có lẽ người ta nói những câu như " tiếng sét ái tình" hay " yêu từ cái nhìn đầu tiên" là có thật.
Năm đó trường cô tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường, khách mời ngày hôm đó rất đông, nổi bật nhất chính là chàng trai đại diện cho hội cựu sinh viên lên phát biểu.
Khi chàng thanh niên ấy bước lên khán đài, phía dưới các nữ sinh đã vang lên những tiếng reo hò đến chói tai. Cũng chính lúc ấy trái tim cô đã loạn nhịp trước chàng thanh niên có thân hình cao ráo, chiếc quần tây đen, áo sơ mi trắng càng làm tôn vẻ anh tuấn, nho nhã của anh.
Khi nhìn anh, môi cô không tự chủ mà nở 1 nụ cười e thẹn.
Qua lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Kiều An biết được cái tên Phương Minh Trung biết anh đang theo học song song 2 chuyên ngành quản trị kinh doanh và kiến trúc. Hiện tại anh đang du học năm cuối bên mỹ.
Khi nhóm sinh viên có thành tích xuất sắc được lên nhận học bổng, trái tim Kiều An lại 1 lần nữa bay bổng vì người trao phần thưởng chính là thanh niên ưu tú kia.
Những ngày sau đó trái tim cô gái 17 tuổi không ngừng mơ mộng 1 ngày được gặp lại anh.
Nghĩ đến những kí ức thủa niên thiếu trong lòng Kiều An không ngừng chua xót.
Cô tự hỏi lòng, có phải được ở bên người mình yêu sẽ là hạnh phúc.
2 năm nay, bản thân cô luôn cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân này.
Dù trong phòng khách hay phòng ngủ thì cô vẫn luôn làm tròn bổn phận của 1 người vợ. Chính bản thân cô nhìn lại cũng không biết cô đã sai ở chỗ nào.
Sai lầm của cô phải chăng là đã yêu anh quá nhiều.
Cô luôn nghĩ để thời gian chứng minh tình cảm và sự chân thành của cô, nhưng có lẽ cô đã nghĩ nhiều, tự mình đa tình, dối mình dối người mà thôi.
Thời gian không chứng minh được tâm ý của cô. Đổi lại cái tên Trần Kiêu Anh vẫn lọt top đầu trong danh sách những người Phương Minh Trung ghét.
Chương 4: Chạm đến giới hạn.
Khi Kiều An còn đang chật vật trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì điện thoại của cô liên tục báo tin nhắn mới.
Là của Lâm Tuệ Mẫn
" Kiều An, 2 năm rồi cô vẫn chưa nhận ra vị trí của mình ở đâu ư?"
" Vừa rồi Minh Trung đã nói vậy rồi, cô vẫn muốn mặt dày bám lấy anh ấy nữa sao?"
" Trần Kiều An, tình cảm của chúng tôi là thanh mai trúc mã, cô lấy đâu ra tự tin để chen chân vào vậy? "
" Cô đã thấy anh ấy ở cùng cô mà gọi tên tôi chưa?"
" Suy cho cùng, anh ấy chỉ coi cô là người thay thế khi tôi đi xa thôi. Cô muốn thế thân cho tôi đến khi nào nữa vậy?"
" Nhà họ Phương thương hại cho cô thì cô cũng nên biết thân biết phận của mình chứ. Cô nên về nơi thuộc về cô đi."
"..."
Vừa bình tĩnh lại 1 chút thì Kiều An lại rơi vào kích động, cơ thể cô run lên từng cơn giận dữ.
Phương Minh Trung vừa buông ra cho cô những lời chua xót, như vạn tiễn xuyên tâm.
Chưa đầy 1 giờ sau thì Lâm Tuễ Mẫn lại từng câu từng chữ đưa cô đến bờ vực thẳm.
Phải chăng bọn họ đúng là sinh ra để dành cho nhau, ngay cả ức hiếp người khác cũng tàn độc như nhau.
Trong đầu Kiều An vang lên từng lời Phương Minh Trung nói rồi lại hiện lên từng dòng tin nhắn của Lâm Tuệ Mẫn.
Khoé môi cô chợt nhếch lên 1 nụ cười khinh bỉ.
"Vị trí của cô ư", cái vị trí này là năm đó ông bà Phương đích thân chỉ định cô đứng, pháp luật công nhận vị trí này của cô. Cô chính là vợ hợp pháp của Phương Minh Trung.
" Tâm cơ bẩn thỉu sao"_ Những năm nay cô chưa từng xuất đầu lộ diện, Phương Minh Trung cho cô 1 tờ giấy chứng nhận hôn nhân, chưa từng có đám cưới cô cũng không đòi hỏi.
Anh ta lùm xùm những tin đồn cùng Lâm Tuệ Mẫn, cô cũng chưa từng lên tiếng chất vấn anh.
" Thế thân" nghĩ đến 2 từ này đấy mắt cô hiện lên một màu đen tối, 2 tay nắm chặt lại, tự nói với chính mình: " Cô là Trần Kiều An, không phải thế thân của ai cả".
2 năm nay cô luôn tỏ ra khôn khéo, nói năng chừng mực, thận trọng từng li từng tí.
Để có được tình yêu của anh cô đã vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình.
Cô hèn mọn như vậy đã đủ lắm rồi.
Cô biết thân phận của cô không xứng với anh.
Suy cho cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
Năm cô 8 tuổi, bố mẹ cô qua đời, một tay ông nội nuôi cô khôn lớn.
Năm cô học trung học, ông nội lâm bệnh nặng, điều ông lo lắng nhất chính là cô, đắn đo mãi ông đành tìm người anh em vào sinh ra tử khi ở trong quân ngũ để gửi gắm đứa cháu gái duy nhất này.
Từ đó chính ông bà Phương đã nuôi cô ăn học cho tới nay.
Điện thoại vẫn không ngừng thông báo tin nhắn mới, giờ này cô cũng chẳng thèm quan tâm xem Lâm Tuệ Mẫn nói gì nữa.
Kiều An hít 1 hơi thật sâu, lấy lại tinh thần:
" Nếu anh đã ghét tôi như vậy thì giải thoát cho nhau đi".
" Các người đã chọc đến giới hạn của tôi rồi."
Tự nói với chính mình như vậy rồi cô lấy điện thoại gọi 1 cuộc cho cô bạn thân Thanh Tâm tới đón.
Cô sũy nghĩ một chút, thấy rằng chuyện này cần nói với ông bà 1 tiếng, dẫu sao trong cái nhà này cũng chỉ có ông, bà Phương yêu thương cô thật sự.
Đứng trước sự kiên định của Kiều An, ông bà Phương cũng không biết phải làm thế nào.
Bao năm nay, cũng coi như ông bà từng bước chứng kiến cô trưởng thành. Ông bà hoàn toàn tin tưởng đứa cháu này cả nhân phẩm hay năng lực.
Họ luôn cho rằng Kiều An chính là mảnh ghép phù hợp nhất cho Minh Trung vì vậy liên tục đẩy thuyền cho 2 đứa cháu.
Nhưng 2 năm qua, chính mắt ông bà cũng thấy thái độ của Phương Minh Trung thế nào với cuộc hôn nhân này. Nếu là người khác chắc chẳng ở được đến 2 năm.
Bây giờ Kiều An muốn buông tay, 2 người già chỉ hận không thể đánh chết thằng cháu của mình.
Trầm ngâm mãi cuối cùng ông bà Phương cũng đành để bọn trẻ tự quyết cuộc hôn nhân này, nếu còn duyên phận chắc sẽ về bên nhau.
Thanh Tâm đón Kiều An đến 1 quán cà phê, đến lúc này Kiều An mới khóc như 1 đứa trẻ, kể lại mọi chuyện cho bạn nghe.
Vốn tính nóng nảy, ngay lập tức Thanh Tâm muốn đi tìm Phương Minh Trung tính sổ.
2 năm qua, cô đã chứng kiến sự hi sinh của Kiều An quá nhiều rồi.
Thấy Thanh Tâm đứng dậy, Kiều An vội vàng nói " mình quyết định li hôn rồi."
Thanh Tâm kinh ngạc há hốc miệng, dường như không tin vào tai mình vừa được nghe cái gì. Như thể đây chính là chuyện hoang đường nhất mà cô nghe được.
Sau khi xác định mình không nghe nhầm thì Thanh Tâm chợt thở phào nhẹ nhõm: " Lẽ ra cậu nên bỏ anh ta lâu rồi".
" Người như anh ta nên sống cô đơn 1 mình."
" Lấy được cậu làm vợ chính là tổ tiên nhà họ Phương đã độ lắm rồi."
Thanh Tâm chửi người không thương xót, còn Kiều An chỉ biết nhìn cô mà bật cười.
Chương 5: Đề nghị li hôn
Mắng Phương Minh Trung 1 hồi, Thanh Tâm trầm giọng:
" An, cậu đã suy nghĩ kỹ thật chưa?"
Là bạn thân bao nhiêu năm nay, cô biết rõ Kiều An yêu Phương Minh Trung nhiều thế nào, cô sợ đây chỉ là quyết định nhất thời của Kiều An, sợ sau này kiều An hối hận sẽ lại càng đau khổ hơn.
" Mình đã quyết định rồi."
" Mình không thể để bọn họ trà đạp lên tôn nghiêm mãi được."
" Mình muốn được là chính mình, không muốn khép nép, nhìn sắc mặt người khác để sống nữa."
Giọng nói của Kiều An nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự kiên định mạnh mẽ làm cho Thanh Tâm cũng an tâm hơn rất nhiều.
Năm đó, sau khi kết hôn Kiều An mới biết trong lòng Phương Minh Trung đã có người khác.
Những đau khổ của cô cũng bắt đầu từ cuộc hôn nhân mà cô hằng mong đợi.
Ngay đêm tân hôn, Phương Minh Trung đã bỏ lại cô một mình trong căn nhà rộng lớn.
Ngày hôm sau, tất cả các trang mạng đều đăng hình ảnh tổng giám đốc của An Việt đang ôm 1 cô gái ở sân bay.
Sau này qua người trợ lí của anh, Kiều An mới biết cô gái đó chính là Lâm Tuệ Mẫn.
Trước những ồn ào đó thì nhân vật chính của bức hình lại chẳng có động thái gì, trái lại anh lại muốn đợi xem hành động của Kiều An.
Cứ nghĩ cô sẽ gào khóc, chất vấn anh nhưng cô vẫn giữ thái độ im lặng, chăm sóc anh mỗi ngày.
Để chăm lo chu toàn cho gia đình, thậm chí Kiều An còn từ chức, toàn tâm toàn ý làm một bà nội trợ chính hiệu.
Có điều cô cũng không ngờ, sự cố gắng vun đắp cho mái ấm này lại chỉ có từ phía cô. Còn Phương Minh Trung vẫn trước sau như 1, vẫn là thái độ khinh bỉ, thờ ơ với cô.
Nếu như cố gắng của cô là vô nghĩa vậy thì thôi, chẳng cần phải cố gắng làm gì.
Buổi tối trở về nhà, Kiều An vẫn chuẩn bị cơm tối đợi anh như mỗi ngày.
Nhưng ngày hôm nay cô không còn ra mở cửa cho anh, cũng không còn nở nụ cười ngọt ngào trên môi. Thay vào đó chỉ có 1 thái độ dửng dưng.
Phương Minh Trung có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh anh chợt hiểu ra gì đó, trong lòng thầm mỉa mai.
" Dám giận tôi sao, để xem cô giận được bao lâu".
Mỗi lần bọn họ cãi nhau, đều là Kiều An làm lành trước vì cô không chịu được cái không khí ngột ngạt trong nhà.
Thế nên lần này anh vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi ăn xong, Kiều An bình tĩnh nói.
" Những lời anh nói khi chiều là thật lòng phải không?"
Bất ngờ bị hỏi, Phương Minh Trung sững lại vài giây chợt hiểu cô đang muốn nhắc đến cuộc cãi vã trong ngôi biệt thự của ông nội.
Người đàn ông tỏ thái độ dửng dưng trả lời:
" Nghe nói cô thông minh lắm, có mấy tiếng đồng hồ đã quên rồi sao?"
" Để tôi nhắc lại 1 lần nữa cho cô nhớ nhé."
" Không cần đâu, chúng ta li hôn đi".
Phương Minh Trung còn chưa kịp hiểu thứ âm thanh gì vừa phát ra thì giọng nói lạnh lùng kiên định lại vang lên lần nữa.
" Phương Minh Trung, chúng ta li hôn đi."
Phương Minh Trung trừng mắt lên quát to:
" Cô đang phát điên cái gì vậy?"
Phương Minh Trung thầm nghĩ trong lòng: "không biết cô ta lại muốn dở trò gì nữa"
Anh cũng không thể ngờ, cô gái luôn khép nép, một- hai bám lấy anh, ngày ngày bản tình ca chứng minh tình cảm dành cho anh lại đang lớn giọng đề nghị li hôn với anh.
Cái tình thế quái quỷ gì không biết, anh chán ghét cô như vậy mà giờ thấy cô đề nghị li hôn trong lòng lại có chút sửng sốt.
Kiều An tràn đầy khí thế, lạnh lùng nhìn anh.
" Không phải anh vẫn luôn chán ghét tôi sao".
" Tôi là người có tâm cơ bẩn thỉu, xấu xa từ trong xương."
" Không phải anh nói tôi có tu thêm vạn kiếp cũng không xứng làm vợ anh sao."
" Ánh trăng sáng trong lòng anh vẫn luôn đợi anh cho cô ta một danh phận, anh thực hiện đi, tôi tác thành cho 2 người."
Phương Minh Trung liếc mắt nhìn cô đầy khó hiểu. Không phải cô bất chấp thủ đoạn để được gả cho anh sao, có thật cô sẽ dễ dàng buông tay.
" Có thật cô đang tỉnh táo không vậy?"
" Từ khi gặp anh, đây là lúc tôi tỉnh táo nhất".
" Được, cô đừng hối hận đấy".
Phương Minh Trung đang nghĩ chỉ là cô đang muốn làm loạn để anh chú ý tới cô hơn. Bao năm nay cô không còn người thân nào, cô dám li hôn với anh thật sao. Thế nào ngày mai cô cũng lại khóc mếu, xin lỗi rồi lại bám lấy anh thôi.
Phương Minh Trung vừa dứt lời, Kiều An dứt khoát đáp lại : " Hối hận nhất của tôi chính là đã làm vợ anh và yêu anh mù quáng."
Nói xong Kiều An xoay người về Phòng ngủ. Vừa vào phòng cô đã khoá trái cửa lại, như thể không còn muốn để mắt đến anh, lần này cô đã vạch rõ ranh giới với anh thật rồi.
Khi nghe được câu nói cuối cùng của Kiều An và chứng kiến cảnh này trong lòng Phương Minh Trung chợt thấy khó chịu, anh cũng phần nào ý thức được không phải cô đang làm loạn để anh chú ý mà là cô thật sự muốn buông tay.