Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 11: Cậu gặp ma à
19 giờ, công ty An Việt.
Trên tầng cao nhất, Trong văn phòng tổng giám đốc, Phương Minh Trung vẫn đang làm việc.
Một thân hình cao lớn mang trên mình chiếc áo sơ mi trắng, nhìn vào cho người ta cảm giác anh tuấn, lạnh lùng.
Khi anh đưa li cà phê lên miệng, bất giác trong đầu hiện lên gương mặt Kiều An.
Anh nhớ lại lần gặp Kiều An trong siêu thị, nhớ lại bóng lưng lạnh lùng của cô rời đi lúc chiều.
Điều làm anh bấn loạn chính là cô đã hoàn toàn ngó lơ anh, dường như anh với cô trước giờ chưa từng ràng buộc gì vậy.
Không còn là Kiều An của 3 năm trước, dù suy nghĩ hay hành động đều là vì anh.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng Phương Minh Trung dâng lên một cảm giác mất mát khó tả thành lời. Không phải anh luôn chán ghét cô sao. Bây giờ cô hành xử như vậy lẽ ra anh nên vui mừng mới đúng chứ.
Từ khi tiếp quản công ty, anh luôn là người ra về muộn nhất, nhưng ngay lúc này, tâm trí của anh lại xoay quanh gương mặt của Kiều An. Tập văn kiện cứ lật lên lại lật xuống, nhìn mãi cũng chẳng biết nội dung có những gì.
Mất tập trung cao độ, Phương Minh Trung bực dọc nhấc điện thoại tìm 1 cái tên bấm nút gọi.
Hoàng Bách vừa nhấc máy đã nghe một giọng phiền não.
" Ra ngoài uống rượu đi".
Đầu dây bên kia, Hoàng Bách như không tin vào tai mình.
Bao nhiêu năm nay, Phương Minh Trung luôn đặt công việc lên hàng đầu, mấy người bọn họ muốn tụ tập cũng phải chốt lịch sau 20 giờ, hôm nay lại chủ động gọi Hoàng Bách đi uống rượu giờ này, đúng là doạ anh ta mà.
Hoàng Bách: " Hôm nay tâm trạng tốt vậy sao, có chuyện gì hót?"
Phương Minh Trung mất kiên nhẫn trả lời : " Có đi không?"
Hoàng Bách: " Được, được... đi chứ. Đến Sao Đêm".
Tất nhiên là phải đi chứ. Vì tình bạn, thấy Phương Minh Trung bất thường như vậy sao có thể không đi. Anh ta vốn là 1 công tử giàu có, bản tính đào hoa, nhưng với việc làm ăn và những người anh em thân thiết thì luôn nghiêm túc và nhiệt tình.
15 phút sau:
2 dáng người vừa bước vào đã thu hút vô số ánh nhìn. Những lời xì xào khen ngợi vang lên không ngớt. Đúng là tỉ lệ cơ thể của họ vô cùng cân đối, thêm khuôn mặt hoàn mĩ, trang phục đắt đỏ khiến cho người ta không muốn nhìn không được. Đặc biệt là các cô gái trẻ.
Phương Minh Trung tỏ ra khó chịu đi vào phòng trước, còn Hoàng Bách nán lại ban phát nụ cười xuân cho các cô gái.
Khi Phương Minh Trung vừa ngồi xuống ghế thì Hoàng Bách đã đẩy cửa vội lao vào.
Nhìn cái điệu bộ hớt ha hớt hải của anh ta, Phương Minh Trung không nhịn được mà châm chọc 1 câu.
" Cậu vừa gặp ma à."
Hoàng Bách: " Cậu biết tôi vừa nhìn thấy gì không?"
" Thấy gì?" Phương Minh Trung thờ ơ hỏi lại
Hoàng Bách: " Vợ cũ của cậu đấy. Chính là Kiều An. Tôi thật sự không nhìn nhầm đâu."
Tâm trạng đang bực dọc, lại nghe được 2 từ " vợ cũ" làm cho Phương Minh Trung cực kì chói tai.
Hoàng Bách: " Không phải cô ta đang ở nước ngoài sao?"
Phương Minh Trung: " về rồi"
Hoàng Bách: " về rồi sao, gặp nhau rồi à."
Phương Minh Trung : " ừ"
Hoàng Bách há hốc miệng kinh ngạc, năm đó bọn họ vừa li hôn, ngay hôm sau Kiều An đã bốc hơi khỏi thành phố. Bao nhiêu năm chẳng có 1 tin tức gì, nay bỗng nhiên lại trở về...
Hoàng Bách: " Cô ta có đề nghị quay lại với cậu không?"
" Không"_ Phương Minh Trung trong lòng đang chửi thầm Hoàng Bách nhiều chuyện, muốn trả lời qua loa cho xong vấn đề này nhưng ai ngờ Hoàng Bách lại nói thêm.
" Cũng phải, còn muốn bám lấy cậu nữa thì sao dám đến đây hẹn hò chứ."
Ý trong câu nói của Hoàng Bách là nhà hàng này thuộc gia sản nhà họ Hoàng, lúc trước Kiều An cũng biết, chắc sẽ không đến đây hẹn hò để gặp người quen cũ.
Ngay lập tức Phương Minh Trung rấy lên cảm giác tức giận khi nghe tin Kiều An đang hẹn hò, bản thân anh cũng không hiểu cảm xúc vậy là gì nhưng ngoài miệng vẫn buông những lời cay độc.
" Cô ta thấy chỗ bám được thì bám thôi."
Hoàng Bách nghe được lời này chỉ đành lắc đầu thở dài.
Trong mắt bọn họ, Kiều An chính là loại người tâm cơ. Được nhà họ Phương giúp đỡ, không lo xây dựng sự nghiệp lại sống chết muốn gả cho Phương Minh Trung. Muốn dựa dẫm nhà họ Phương cả đời, không muốn làm mà vẫn muốn hưởng cao sang.
Nếu li hôn xong, Kiều An trở về khóc lóc với ông bà Phương xin sở hữu chút tài sản, hay ít nhất cũng nhận số tiền và căn nhà Phương Minh Trung đề nghị bồi thường thì bọn họ sẽ chẳng nói làm gì.
Có điều năm đó li hôn xong Kiều An đã không lấy một đồng, chấp nhận ra đi tay trắng, thậm chí còn không nhận sự giúp đỡ của ông bà Phương, một mình lẵng lẽ ra nước ngoài.
Ngay cả bản thân Hoàng Bách cũng thấy khó hiểu, lúc đầu còn nghĩ Kiều An dùng chiều trò lạt mềm buộc chặt thế nhưng bao nhiêu năm vẫn không có một tin tức nào của cô, ngay cả về thăm ông bà Phương cũng chưa từng về.
Chương 12: Chạm mặt
Trong một phòng ăn khác, Kiều An và Thanh Tâm đang ăn tối cùng một chàng trai.
Đây vốn là cuộc hẹn giữa ba người Kiều An, Thanh Tâm và Trí Minh. 3 người bọn họ là bạn thời trung học.
Quan hệ của Thanh Tâm và Trí Minh rất tốt. Hiện nay Trí Minh đang là một cái tên rất hot trong giới giải trí. Là bạn học giờ lại là đồng nghiệp Thanh Tâm và Trí Minh thường xuyên giúp đỡ nhau trong công việc.
Buổi sáng Thanh Tâm đã hẹn Kiều An và Trí Minh cùng ăn cơm tối. Nhưng công việc của Thanh Tâm có chút rắc rối, kết quả là Kiều An và Trí Minh đợi cả tiếng cô nàng mới xuất hiện.
Trùng hợp hơn là khi phục vụ vừa mở cửa bê đồ vào, Hoàng Bách đã nhìn thấy Kiều An đang ngồi cùng 1 chàng trai trong phòng riêng.
Sau khi ăn xong, Thanh Tâm bảo Trí Minh đi trước, cô cùng Kiều An uống chút cà phê rồi đi sau.
Thật sự nếu ra về cùng nhau mà để người hâm mộ nhìn thấy hai ngôi sao đang hot đi chung thì ngày mai tất cả các trang mạng đều đưa tin tức này. Không kể đến có những fan kích động vây kín họ ngay tại đây. Điều đó thật sự ảnh hưởng tới Thanh Tâm và Trí Minh.
Hai cô gái ra khỏi nhà hàng, vừa đứng đợi tài xế của Thanh Tâm lấy xe thì bắt gặp Phương Minh Trung và Hoàng Bách đi ra.
Một người mang trên mình quần tây đen và áo sơ mi trắng, tỉ lệ cơ thể cân đối, khuôn mặt hoàn mĩ, cho người nhìn vào 1 cảm giác anh tuấn mà lạnh lùng.
Một người mang quần tây trắng kết hợp áo sơ mi hoạ tiết hoa lá cành trên nền màu đỏ mang phong cách một công tử nho nhã mà đào hoa.
Bắt gặp dáng người quen thuộc, Kiều An nhớ lại hình ảnh lúc chiều ở nghĩa trang, trong lòng thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, theo bản năng cô muốn xoay người bỏ đi. Nhưng đột nhiên cổ tay cô bị một lực mạnh giật lại.
" Phương Minh Trung, anh làm gì vậy?"
Thanh Tâm hét lên, theo phản xạ định xông lên kéo Kiều An lại nhưng lại bị chính Kiều An ngăn lại.
Kiều An thấy là việc của mình, mình nên tự giải quyết. Đây là nhà hàng người ra vào rất đông, nếu để chụp được Thanh Tâm đang lộn xộn thì sự nghiệp của cô ấy sẽ ảnh hưởng lớn. Cô không thể để vì mình mà liên lụy cho bạn nhiều như vậy nên mới ngăn Thanh Tâm lại.
Kiều An đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn Phương Minh Trung, sắc mặt cô lạnh lùng không một chút biểu cảm tựa như cô và người đàn ông anh tuấn trước mắt chẳng có liên quan gì.
Lí trí nói với Kiều An, muốn sống tốt phải xem anh ta như 1 người xa lạ. Chỉ là Phương Minh Trung không làm được như vậy, ánh mắt anh lướt trên người cô một lượt đánh giá.
Cô đã thay đổi rất nhiều:
Mái tóc dài lúc trước đã được thay bằng kiểu tóc ngắn thời thượng, đuôi tóc uốn cụp tạo vẻ mềm mại quyến rũ.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, bờ môi đỏ mọng trên nền da trắng nõn là điểm nhấn tuyệt vời trên khuôn mặt cô.
Chiếc váy body ôm sát cơ thể để lộ những đường cong hoàn mỹ cùng đôi chân dài thẳng tắp càng làm tăng vẻ gợi cảm cho cô.
Cho dù Kiều An đang đứng cạnh một ngôi sao đang hot như Thanh Tâm thì cô cũng không có điểm nào nép vế.
Một giọng nói lạnh lùng có vẻ đã lạc đi bởi hơi men truyền đến.
" Cô về khi nào?"
" Tôi thấy anh say thật rồi đấy. Tôi về khi nào thì có liên quan gì đến anh"
Trong giọng nói của Kiều An có đến 7 phần thách thức.
" Cô..." _ Ánh mắt Phương minh Trung như đang bừng lên những tia lửa đỏ. Lời còn chưa nói hết chợt bị Kiều An chặn ngang.
" Tôi làm sao? không phải đã nói sau này gặp lại cũng xem như người xa lạ rồi à."
" Nếu anh quên, để tôi nhắc lại cho anh nhớ nhé."
" Phương Minh Trung, tránh xa tôi ra."
Nói rồi cô nén cơn đau gật mạnh cổ tay đang bị túm chặt ra, vẻ mặt nhìn Phương Minh Trung đầy khó chịu.
" Cô nhanh nhẹn thật đấy, đã tiếp thu hết văn hoá cởi mở phương tây rồi sao?"
" Kết hôn với tôi tận 2 năm mà có thể xem như xa lạ à."
Bỗng nhiên bị khiêu khích Kiều An như con nhím xù lông đầy giận dữ.
" Anh cũng biết mình đã từng kết hôn với tôi à. Vậy xin hỏi chồng cũ vài câu nhé:"
" Năm nay tôi bao nhiêu tuổi ? Tôi học chuyên ngành gì?"
Phương Minh Trung: "...."
Kiều An: "Thông tin cơ bản nhất của tôi còn không biết, thế cũng dám nói đã từng kết hôn với tôi. Anh không thấy buồn cười à?"
Lúc này nhìn anh như 1 đứa trẻ không thuộc bài bị cô giáo gọi đến tên. Những lời này của Kiều An đã thành công chặn họng Phương Minh Trung. Đúng là anh không hề biết 1 chút gì về cô ngoài cái tên Kiều An.
Thấy Phương Minh Trung đang ghẹn họng, Kiều An trừng mắt nói thêm:
" Anh uống say thì nên về nhà nghỉ ngơi, đừng ở đường quậy phá. Coi như hôm nay tôi bước chân trái ra đường."
Ý trong lời nói là hôm nay cô xui xẻo nên mới gặp Phương Minh Trung đến 2 lần trong ngày như vậy.
Chương 13: Tức giận nhân đôi
Khi Phương Minh Trung còn đang á khẩu thì Kiều An đã lên xe bỏ đi.
Phương Minh Trung nhíu chặt hàng lông mày, ngón tay thon dài từ từ đưa lên xoa mi tâm.
Đầu đau như búa bổ bên tai anh lại vang lên tiếng cười đầy sảng khoái.
Hoàng Bách cười như thể hơn 30 năm qua đây là lần đầu tiên anh ta được cười. Đúng là một màn này đã chọc cười chết anh ta mà.
Trong lịch sử anh ta chỉ thấy một Phương Minh Trung cao cao tại thượng, trên các bàn đàm phán cả trăm tỉ cũng chưa từng thấy anh ta thua. Còn Kiều An khép nép, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, cho dù Phương Minh Trung có bắt nạt thế nào cũng chỉ nhẫn nhịn không dám nói câu gì.
Ai ngờ được trong cuộc đấu võ mồm ngày hôm nay tình thế đã xoay chuyển đến 360°. Không chỉ làm cho bản thân phải á khẩu Phương Minh Trung còn thành công khoác lên mình cái danh " Người xui xẻo". Còn Kiều An lại có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu bắn trả Phương Minh Trung những lời thật chói tai.
Có thể thấy Kiều An bây giờ chạy Phương Minh Trung còn không kịp thời gian đâu mà xu nịnh anh nữa.
" Cậu cười xong chưa." Giọng nói của Phương Minh Trung tràn đầy bất mãn.
Ngay lập tức Hoàng Bách cảm nhận được mùi thuốc súng đang ở gần, anh ta nhanh chóng giảm độ dài các cơ miệng lại.
Phương Minh Trung nhìn khoảng trời tối đen trước mặt, lúc nãy ngay cả suy nghĩ bóp chết Kiều An cũng đã có thế nhưng anh lại á khẩu đứng nhìn cô rời đi. Không biết từ khi nào anh luôn bị bỏ lại sau bóng lưng lạnh lùng ấy.
Phương Minh Trung hằn học nhìn sang Hoàng Bách: " Có phải cô ta đã ăn nhầm thứ gì rồi không?"
Mặc dù Hoàng Bách đã rất cố gắng nhưng nghe đến câu này các cơ miệng của anh ta không thể không đua nhau giãn rộng.
Nhìn vậy Phương Minh Trung chỉ đành giơ tay biểu thị 1 nắm đấm, trừng mắt nhìn về phía anh ta rồi xải bước dài lên xe.
Tâm trạng anh lúc này thật u ám. Vừa nghĩ đến cô đã mất tập trung làm việc, muốn đi giải khuây 1 chút lại bị cô tặng 1 cục tức to hơn.
Phương Minh Trung đưa tay lới lỏng cà vạt cho lưu thông không khí, trên miệng khẽ lẩm bẩm: "Tôi mới là người bước chân trái ra đường."
Phía bên kia Thanh Tâm còn chưa tin được những gì vừa diễn ra, cô nàng đưa tay vỗ vỗ lên mặt rồi quay sang nhìn Kiều An :
" An, cậu được lắm, rất có khí chất."
" Lần sau anh ta còn làm khó mình, nhất định mình sẽ dạy bảo anh ta đàng hoàng hơn.
Kiều An đưa tay xoa xoa thái dương thở dài, trong lòng thầm ai oán: " Đúng là xui xẻo mà, về nước mới được 2 hôm mà đụng phải anh ta đến 3 lần."
Cô vẫn biết việc trở về không thể không gặp lại Phương Minh Trung vì dẫu sao cũng còn ông bà Phương, thế nhưng trái đất này cũng nhỏ bé quá đi.
Vừa về nước đã gặp chồng cũ và tình nhân của anh ta làm cho cô có chút gì đó khó tả thành lời.
Một tuần làm việc đã trôi qua. Kiều An thấy tràn đầy năng lượng và tâm trạng cực kỳ tốt. Đúng là khi có mục tiêu để phấn đấu con người ta sẽ thấy cuộc sống thú vị hơn.
Ngày cuối tuần Kiều An cùng người môi giới đi xem vài căn nhà, cô không thể làm phiền Thanh Tâm mãi được.
Cô không thích ở chung cư giống Thanh Tâm, cô thích kiểu nhà vườn. Cô muốn ngôi nhà của mình có chút không gian xanh tự nhiên. Đối với những người sáng tác nghệ thuật việc hoà mình vào thiên nhiên thật sự mang lại nhiều cảm hứng.
Đi nửa ngày cuối cùng cô quyết định mua 1 căn nhà nhỏ ven thành phố. Từ nơi này đi làm hơi xa một chút nhưng với nhu cầu của cô chỉ cần căn nhà nhỏ như vậy là đủ, đặc biệt là thiết kế ngôi nhà và diện tích sân vườn bao quanh thực sự làm hài lòng một người độc thân như cô.
Làm thủ tục mua nhà xong Kiều An bắt xe đến ngôi biệt thự vùng ngoại ô.
Trước ngôi biệt thự xa hoa, dường như mọi cảnh vật không thay đổi.
Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà phủ lên những cánh hồng mềm mại.
xa xa, 2 dáng người đang cắt tỉa cành lá cho những cây hoa nhỏ.
Kiều An nhẹ hít hương thơm của những bông hồng bay trong gió, khoé môi khẽ nở ra 1 nụ cười dịu dàng.
" Cô chủ về rồi"_ Giọng nói và ánh mắt lộ rõ sự vui mừng của dì Hà.
Cô lễ phép chào hỏi rồi đi về phía ông bà cụ giữa vườn hoa.
Bao ký ức ùa về trong cô, nhớ lúc còn nhỏ, thi thoảng cuối tuần được nghỉ học cô sẽ đến thăm ông bà, cùng ông bà trông hoa tưới nước.
Ông cụ dạy cô cách trồng cây, dạy cô đặc điểm sinh trưởng của mỗi loại hoa trong vườn, bà cụ dạy cô cách chăm sóc cây sao cho phù hợp mỗi giai đoạn phát triển. Một nhà 3 người khi ấy thật vui vẻ, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
" Con về rồi".
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai dáng người cùng ngẩng đầu tìm kiếm.
Kiều An chạy lại ôm trầm lấy bà cụ, giọng nói bắt đầu lạc đi. " con về rồi".
Chương 14: Bữa tối
Tiếng ông cụ giục mọi người vào trong nhà xua đi bầu không khí đang ngưng đọng.
Bà Phương nhìn Kiều An đầy trìu mến:
" Con bé ngốc này, sao lại đi lâu như vậy chứ, không phải nói chỉ đi một năm thôi sao?"
" Từng ấy năm cũng không thèm trở về thăm chúng ta 1 lần."
kiều An: " Con xin lỗi ạ, công việc có chút thay đổi nên kéo dài thời gian hơn chút."
" Về là tốt rồi, từ giờ không cho phép con đi xa như vậy nữa".
Giọng ông Phương đầy trầm ấm mà kiên định.
3 năm nay hai người họ đều rất lo lắng cho cô, họ lo lắng tổn thương hôn nhân sẽ làm cô ngục ngã, lo lắng cô nơi xứ người 1 mình sẽ chịu ấm ức. Suốt 3 năm, không lúc nào họ ngừng trông mong cô. So với việc Phương Minh Trung đi du học 5 năm thì 3 năm của Kiều An họ lại thấy dài hơn rất nhiều...
Mặc dù là lời nói yêu thương hay là câu trách mắng thì Kiều An vẫn cảm nhận được tình yêu thương của ông bà Phương. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Biết Kiều An giờ đã có công việc, còn có thể thăng chức, mua nhà. Ông bà Phương rất phấn khởi, đúng là con mắt của họ đã không nhìn nhầm người. Ông cụ thầm trách thằng cháu trai không biết khi nào mới nhận ra viên kim cương trước mặt.
Nói chuyện một lúc thấy trời đã tắt nắng, Kiều An xin phép ra về nhưng ông bà cụ lại nhiệt tình giữ cô ở lại ăn cơm.
Kiều An suy nghĩ một lúc thấy Thanh Tâm đi quay về muộn, cơm tối nhất định cô phải ăn 1 mình, hơn nữa nhìn ánh mắt trông đợi của 2 người già cô không lỡ từ chối. Cuối cùng vẫn là quyết định ở lại ăn cơm cùng ông bà Phương.
Khi mọi người chuẩn bị ra bàn ăn thì có tiếng động cơ xe dừng lại. Cảnh cửa mở ra cả ba người cùng ngạc nhiên nhìn về Phương Minh Trung.
Theo hiểu biết của Kiều An, ngày cuối tuần Phương Minh Trung sẽ đến ăn cơm cùng ông bà cụ vì vậy cô đã cố ý đi xem nhà trước đợi buổi chiều mới đến để tránh gặp anh ta, vậy mà...
" Sao cô lại ở đây?". Giọng Phương Minh Trung đầy đắc ý. Trong lòng đang mừng thầm " cuối cùng cũng có cơ hội trả đũa lại cô chuyện hôm trước."
" Sao gì chứ? Đây là nhà con bé, nó không ở đây thì ở đâu?"_ Kiều An còn chưa kịp phản ứng lại thì bà cụ đã lên tiếng trước.
" Con tới đây làm gì?". Giọng ông cụ đầy thờ ơ.
Phương Minh Trung vẻ mặt ngơ ngác, lúc này nhìn anh giống đứa trẻ đi lạc hơn là đang ở nhà mình, nửa ngày sau anh mới giơ tập tài liệu lên và nói: " Con mang cái này cho ông".
Chuyện là buổi trưa ăn xong anh đã vội ra về, quên mất tập tài liệu cần ông cụ kí tên. Cuối cùng chỉ đành quay lại để lấy chữ kí cho kịp cuộc họp sáng mai. Ai biết mới đi có mấy tiếng quay lại đã thành người dưng trong nhà.
Phương Minh Trung vẫn biết Kiều An được ông bà mình nuôi lớn nhưng anh không biết từ khi nào cô ta lại ngang nhiên cướp cả ông bà của mình.
Ông Phương: " Đến rồi thì cùng vào ăn cơm đi" .
"Cùng ăn cơm ạ". Nghe thấy ông cụ nói, Kiều An giật mình hỏi lại.
" Tôi về nhà mình ăn cơm thì sao? Chỉ mình cô mới biết ăn cơm à?"
Bắt được cơ hội, Phương Minh Trung nhanh chóng phản đòn trả.
Kiều An: " Tối về tôi phải nhìn lại camera xem hôm nay bước chân nào ra đường."
Lúc quay đi cô còn không quên vênh mặt lên khiêu khích Phương Minh Trung một cái.
Ngồi vào bàn ăn Phương Minh Trung lại bắt đầu châm chọc:
" Ở trời tây lâu vậy, cô còn nhớ cách cầm đũa không? "
Kiều An: " Nghe nói anh đi du học nhiều năm, không phải khi về quên cách cầm đũa nên nghĩ ai cũng như mình chứ."
Phương Minh Trung vừa nhấp một ngụm canh xuýt chút nữa là phun hết ra ngoài. Đúng là anh tự ôm đá đập chân mình rồi.
Nhìn bộ dạng đó Kiều An lại cao hứng nói thêm
" Anh làm gì vậy, chê canh dì Hà nấu hả."
Phương Minh Trung: " Cô..."
Kiều An: " Cô cái gì, anh lo ăn cho tốt đi."
Nhìn nụ cười đắc trí của Kiều An, Phương Minh Trung tức đến tê răng. Nhưng cũng chính sự ngang ngược này của Kiều An lại làm cho anh thấy thú vị. So với cái vẻ khép nép, yếu đuối của cô thì anh thấy thích như thế này hơn.
Phía bên kia, 2 người lớn tuổi vẫn đang ngầm đánh giá 2 người trẻ. Lúc nãy họ vẫn còn lo lắng Kiều An sẽ bị Phương Minh Trung bắt nạt, muốn đợi khi ăn xong sẽ dạy bảo anh một trận nhưng giờ thấy thật không cần thiết.
Ăn cơm xong cũng đã muộn, ông cụ phân phó cho Phương Minh Trung đưa Kiều An về còn Kiều An lại một mực từ chối. Cô cảm thấy đi chung với chồng cũ không được thoải mái.
" Để tôi đưa cô về, ở đây cách xa trung tâm thành phố, muộn thế này rất khó gọi xe."
Kiều An cảm thấy tai mình đang có vấn đề gì chăng? Hai năm làm vợ anh, ngoại trừ ngày cuối tuần đưa cô cùng về ăn cơm với ông bà còn lại anh chưa bao giờ nguyện ý cùng đi chung với cô.
Cuối cùng để ông bà Phương an tâm, Kiều An đành lên xe về cùng Phương Minh Trung.
Chương 15: Cùng về
Ngồi vào xe Kiều An vô cùng căng thẳng. Cô không biết phải nói gì. Không gian này đúng là làm cho người ta khó xử.
Kiều An hạ kính xe một chút để thay đổi không khí. Bầu trời đêm bên ngoài thật yên tĩnh, con đường vùng ngoại ô không tấp lập xe cộ đi lại, cũng không sáng chói bởi đèn đường. Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, đêm nay trăng rất sáng.
" Cô nhìn gì vậy?"
Kiều An có chút giật mình, cũng có chút ngỡ ngàng. Bao năm qua những lần họ đến thăm ông bà nhiều vô kể thế nhưng đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi chuyện cô.
Kiều An: " Đang ngắm trăng, hôm nay trăng rất đẹp."
Phương Minh Trung: " Trăng hôm nào chẳng giống nhau."
Kiều An: " Anh đúng là người thành phố."
Phương Minh Trung: " Là sao"?
Kiều An: " Ánh trăng không giống nhau đâu, có hôm ánh trăng mờ mờ là hôm trăng khuyết, hôm trăng tròn thì ánh trăng sẽ sáng rõ như hôm nay."
Phương Minh Trung: "Lại còn như vậy nữa sao"?
Kiều An: " Thế mới nói anh là người thành phố. Ở nông thôn chúng tôi không có đèn đường, ánh trăng chính là đèn đường của chúng tôi.
Phương Minh Trung ghé đầu nhìn nghiêng qua cửa kính, Trăng hôm nay đúng là rất tròn, thứ ánh sáng toả ra đúng là trong xanh, dịu nhẹ. Trong lòng anh bỗng mềm lại như thứ ánh sáng dịu dàng kia. Anh luôn nghĩ nó là quy luật của tự nhiên, mặt trời lặn rồi đến mặt trăng lên. Lần đầu tiên anh cảm nhận được vẻ đẹp của ánh trăng như vậy.
Kiều An: " Anh để tôi xuống ở đây đi, dù sao cũng không tiện đường và lại ở đây có nhiều taxi chạy rồi, tôi tự về được."
Phương Minh Trung liếc mắt nhìn Kiều An 1 cái như thể không nghe thấy cô vừa nói gì.
" Cô về khi nào?"
Kiều An hơi bất ngờ, xem ra chưa có câu trả lời anh sẽ không cam lòng.
Người đàn ông vẫn điềm tĩnh lái xe, sắc mặt không chút thay đổi, như thể đây chính là việc cô cần báo cáo với anh.
Kiều An: " Tôi mới về thôi, hôm ở siêu thị chính là ngày tôi về nước."
Phương Minh Trung gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Kiều An: " Anh với ánh trăng sáng trong lòng mình thế nào rồi?"
" Có vẻ tình cảm 2 người rất tốt, sao còn chưa cưới cô ta."
Phương Minh Trung thật sự bất ngờ, không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng thắn như vậy nhưng anh vẫn nhàn nhạt đáp lại: " Chuyện không như cô nghĩ đâu."
Kiều An: " Không phải à, năm đó không phải mới li hôn buổi sáng, buối chiều anh đã vội đón cô ta về nhà sao?"
Nói đến đây ánh mắt Kiều An có vài phần ảm đạm. Trong đầu vô thức nhớ lại những tin nhắn khiêu khích của Lâm Tuệ Mẫn.
Phương Minh Trung không biết phải trả lời Kiều An thế nào. Không lẽ cái sự thật là Lâm Tuệ Mẫn tự ý lấy chìa khoá chỗ trợ lí của anh rồi đến có thể làm người khác tin được sao. Nói ra như vậy anh lại thành công biến mình thành người đổi trắng thay đen cũng nên.
Nghĩ đến đây Phương Minh Trung lại thầm trách tên trợ lý Bảo Lâm nhiều chuyện. Nếu không vì hắn ta đã đi theo anh nhiều năm, luôn trung thành, hoạt bát thì chắc anh sẽ không để hắn xuất hiện bên mình đến tận bây giờ.
Cuối cùng không khí lại rơi vào trạng thái đóng băng như khi xuất phát.
Kiều An nói ra tên 1 toà chung cư để Phương Minh Trung dừng lại.
Đến nơi, Kiều An nói lời cảm ơn rồi xuống xe. Cô vừa đóng cửa xe lại thì nghe có người gọi tên cô.
Kiều An quay ra thấy Trí Minh đang vẫy tay chào mình, cô mỉm cười đi đến chỗ anh ta.
Trí Minh: " Cậu về muộn vậy, tôi vừa tiễn Thanh Tâm vào."
Kiều An: " Cậu không lên nhà sao?"
Trí Minh: " Hôm nay muộn rồi để khi khác."
" Cậu vào đi, tôi đi trước nhé"
Kiều An nở 1 nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt với anh ta.
Những hình ảnh này, nãy giờ thu trọn vào tầm mắt Phương Minh Trung.
Chính là hôm nay Thanh Tâm và Trí Minh có cảnh diễn cùng, sau khi xong việc Trí Minh đã đưa Thanh Tâm về. Vừa lúc đi ra gặp Kiều An, biết Kiều An đang ở cùng Thanh Tâm và là bạn học nên anh ta chào hỏi mấy câu.
Ai biết câu chuyện trong đầu Phương Minh Trung lại là tên thanh niên kia đến tìm Kiều An lúc Kiều An không có nhà, vừa hay ra về lại gặp Kiều An, Vì thế cả 2 mới nói cười vui vẻ như vậy.
Tự nhiên Phương Minh Trung cảm thấy đang bốc khói trên đầu, cũng không hiểu sao bản thân lại thấy khó chịu. Hận bản thân sao lúc đó không lao ra hỏi quan hệ của 2 người đó.
Đang mải suy nghĩ đột nhiên có người gõ cửa xe làm Phương Minh Trung giật mình.
" Sao anh còn chưa đi. Ở đây không được đỗ xe lâu đâu."
Phương Minh Trung: " Không phải cô vào rồi sao?"
Kiều An: " Thấy anh chưa đi, tôi quay lại xem có chuyện gì".
Phương Minh Trung: " Không có gì"
" À, mà..."
" À, Thôi"
Lời muốn nói ra nhưng mắc ghẹn ở cổ họng. Anh không biết phải mở miệng thế nào vì thân phận 2 người giờ đã khác. Cuối cùng đành nuốt thắc mắc vào trong.
Kiều An: " Anh mau về đi, đỗ xe ở đây lâu, bảo vệ ra là tôi không chịu trách nhiệm đâu".
Nói rồi Kiều An quay bước vào, mặc cho Phương Minh Trung vẫn còn đang ú ớ gì đó trong xe.