Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy Lâm An Nhàn đã điện thoại nói Minh Hạo biết ba ngày sau mình mới trở về.
“Quý Văn Nghêu không cho em về?” Phó Minh Hạo dè chừng hỏi.
“Không phải, có một số việc phát sinh, Minh Hạo anh đừng để ý, em sẽ không cùng anh ta......”
“Anh biết em là người thế nào mà, An Nhàn, về sau không cần đề cập đến chuyện này, chúng ta hãy chậm rãi quên đi.” Giọng điệu Phó Minh Hạo có chút cô đơn.
Hai người hàn huyên một lát, Phó Minh Hạo thâm tình dặn dò cô chú ý an toàn, làm Lâm An Nhàn cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng quan tâm nhắc nhở Phó Minh Hạo vài câu.
Sau hôm đó, Quý Văn Nghêu biểu hiện thật sự bình tĩnh. Ngoài việc hằng ngày đến công ty đều ở nhà trò chuyện với Lâm An Nhàn, hai người giống như lão bằng hữu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lâm An Nhàn chưa bao giờ tự tại ở chung với Quý Văn Nghêu như vậy.
Ngày thứ tư, Quý Văn Nghêu cũng không níu kéo, giúp Lâm An Nhàn thu thập này nọ. Lâm An Nhàn nhìn hắn khó xử nói: “Mấy hôm nay cảm ơn anh, anh không cần tiễn, tự em về được rồi.”
Quý Văn Nghêu nhướng mi nói: “Những thứ này đều là mua cho em, em không cần để không cũng vô dụng, nếu không muốn lát ra ngoài thì ném đi, anh phải đưa em trở về mới an tâm, Phó gia đều biết mấy ngày nay anh chiếu cố em.”
Lâm An Nhàn không muốn tiếp tục giằng co, nhưng đống đồ mắc tiền mới mua này sao có nói ném là ném, đành ôm tất cả theo Quý Văn Nghêu xuống gara.
Quý Văn Nghêu đậu xe ngoài cửa, Lâm An Nhàn mang hành lý xuống nói: “Mấy thứ này em nhận, cám ơn anh.”
Quý Văn Nghêu nhìn Lâm An Nhàn nói: “Ân, em về đi, nhớ chăm sóc bản thân, có việc cần thì cứ tìm anh.”
Lâm An Nhàn đau xót, thiếu chút nữa rơi nước mắt, vội vàng mở cửa xuống xe không quay đầu lại đi.
Quý Văn Nghêu kéo kính xe xuống nhìn Lâm An Nhàn đi vào tiểu khu. Lâm An Nhàn mang hành lý đến lầu ba, lúc đi không mang theo chìa khóa nên nhấn chuông đợi người mở cửa.
Vương Thu Dung ra mở cửa thấy Lâm An Nhàn, biểu tình lập tức cứng ngắc: “An… An Nhàn,… Con về rồi, sao không điện thoại Minh Hạo đi đón.”
“Mẹ, con đã về, con có nói Minh Hạo hôm nay sẽ về, anh ấy có nhà không?” Lâm An Nhàn khó hiểu nhìn Vương Thu Dung cứ đứng ở cửa không cho cô vào.
Không đợi Vương Thu Dung trả lời, thanh âm Phó Minh Hạo tức giận từ bên trong truyền ra: “Khúc Duyệt, cô muốn gì! mỗi ngày đều chạy đến nhà tôi, cô còn chút tự trọng nào không? Tôi chưa từng đáp ứng đưa danh sách khách hàng cho cô, tôi cảnh cáo cô lần cuối, cô còn đến nhà tôi một lần nữa tôi sẽ báo cảnh sát, lập tức đi ra ngoài!”
Vương Thu Dung co quắp: “An Nhàn đừng nghĩ nhiều, Minh Hạo vẫn không quan tâm, nhưng ngày nào cô ta cũng đến, không mở cửa thì ăn vả bên ngoài.”
Đúng lúc Khúc Duyệt nhìn thấy Lâm An Nhàn cười nói: “Yêu, về rồi sao! Mấy hôm nay không thấy cô, còn tưởng cô tìm nhà dưới, không nghĩ còn quay về, mau vào đi.”
Phó Minh Hạo lập tức vọt tới: “Tránh ra, đây là nhà An Nhàn, cô là gì mà lên tiếng! An Nhàn, mau vào, không nghĩ em về sớm vậy, anh còn định đi đón.
Phó Minh Hạo tiếp nhận hành lý trong tay Lâm An Nhàn đặt một bên, kéo cô vào mới đóng cửa lại.
“An Nhàn đừng để ý cô ta. Người đàn bà này không nói lý được nữa, da mặt dày thế gian ít có, anh sẽ báo cảnh sát.”
Lâm An Nhàn không để ý Khúc Duyệt hỏi Phó Minh Hạo: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Phó Minh Hạ bất đắc dĩ sinh khí nói: “Ba ngày trước đột nhiên cô ta chạy tới tìm anh, không mở cửa cô ta đứng bên ngoài la mắng nên mẹ đành mở cửa, kết quả ăn vạ không đi, tối rời đi hôm sau lại đến, anh đã chuẩn bị báo cảnh sát!”
“Phó Minh Hạo, anh thúi lắm! Lúc trước lời ngon tiếng ngọt hống tôi, hiện tại ăn no quay lưng như vậy? Anh nghĩ tôi muốn tới chỗ này, không nhìn lại xem cái nhà rách nát này còn dám khoe khoang giàu có, bớt sàm ngôn đi, tôi chỉ muốn danh sách trong tay anh, muốn báo cảnh sát thì cứ báo, cô nãi nãi không sợ!”
Phó Minh Hạo tức giận run run người, Khúc Duyệt cầm một cái váy giơ lên nhìn, chậc chậc: “Nhìn xem, thương hiệu quốc tế nha, tay trắng ra đi nhưng về lại cầm túi hàng hiệu, thật có bản lĩnh!”
Nói xong, nhìn Lâm An Nhàn giơ ngón tay cái lên.
Vương Thu Dung nghe xong, hoài nghi nhìn quần áo trên người Lâm An Nhàn.
“Là con đưa tiền nhờ Văn Nghêu mua cho An Nhàn. Mẹ đừng nghe cô ta nói bậy.” Phó Minh Hạo phản ứng rất nhanh.
Vương Thu Dung tin tưởng lời con mình nói, chỉ có chút đau lòng muốn hống Lâm An Nhàn trở về, cũng không tất yếu tốn kém như vậy!
Dù tính tình Lâm An Nhàn có trầm tĩnh đến đâu cũng nhịn không được: “Sao cô có thể tùy tiện đụng vào đồ của người khác!”
“Anh có thể mua cho cô ta mấy thứ này còn khóc than với tôi? Phó Minh Hạo, anh dám chối anh không có tiền!” Khúc Duyệt ném chiếc váy, bắt đầu mắng nhiếc Phó Minh Hạo.
Phó Minh Hạo mất kiên nhẫn nói: “Tôi có tiền hay không liên quan gì đến cô, muốn tiền cô tới tòa án mà tố cáo, tòa án phán tôi cho cô bao nhiêu một phần tôi cũng không tiếc!”
“Tốt, cô nãi nãi không đi, anh làm gì được tôi!” Khúc Duyệt thí mạng an vị trên ghế, chân nhếch lên một bộ không sợ trời không sợ đất.
Phó Minh Hạo tức giận, đi qua túm cánh tay Khúc Duyệt kéo ra ngoài.
Ai ngờ Khúc Duyệt ngã xuống, khóc kêu: “Mọi người tới mà xem, tai nạn chết người! Phó Minh Hạo, anh bất lực! Vương bát đản! Cư nhiên đánh nữ nhân, có tin tôi cho anh táng gia bại sản!”Phó Minh Hạo hoảng sợ nghe Khúc Duyệt bén nhọn gào thét, theo bản năng đứng một bên nhíu mày thở dài.
Lâm An Nhàn nhìn không được chướng khí mù mịt, đành về phòng lấy túi xách đi ra: “Minh Hạo, anh giải quyết vấn đề này đi.”
Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn sắp xếp đồ đạc lộn xộn vừa bị Khúc Duyệt lục lạo, lập tức đi qua.
“An Nhàn, em làm gì vậy?”
Lâm An Nhàn xếp chiếc váy, không ngẩng đầu nói: “Em ra ngoài ở vài ngày, khi nào anh giải quyết xong thì trở về.”
Nhấn mã khóa vali, Lâm An Nhàn đứng lên, xách hành lý ra ngoài.
“An Nhàn… An Nhàn… Em đừng đi, anh sẽ đuổi cô ta đi!”
Phó Minh Hạo nhấc chân định đuổi theo Lâm An Nhàn nhưng bị Khúc Duyệt níu lại: “Vợ chồng các người đừng diễn trò trước mặt tôi, muốn chạy? Không thoát được đâu! Phó Minh Hạo, anh không đưa cho tôi thì đừng nghĩ thoát!”
Vương Thu Dung bị Khúc Duyệt chọc giận đến mức lên huyết áp, gắng gượng lê từng bước nhỏ đi vào phòng, nằm trên giường không ngừng hít sâu.
Phó Minh Hạo hận không thể một cước đá chết Khúc Duyệt, nhưng chung quy chỉ dám dùng sức tránh khỏi sự lôi kéo của cô ta trở về phòng.
Khúc Duyệt nhếch miệng ngồi xuống sô pha, tự rót cho mình chén nước nhuận giọng, cầm điều khiển từ xa nhàn nhã xem truyền hình.
Rời khỏi Phó gia, vừa tới lầu hai, Lâm An Nhàn đã thấy Quý Văn Nghêu đứng bên đường đối diện nhìn cô cười.
Lâm An Nhàn nổi giận bước nhanh xuống lầu, đùng đùng chất vấn: “Là anh giở trò quỷ, Khúc Duyệt là do anh tìm tới phải không? Bằng không sao trùng hợp như vậy, em cho anh ba ngày, cô ta cũng náo loạn Phó gia ba ngày!”
“Anh không muốn giấu em nên mới đứng đây đợi, đi thôi!” Quý Văn Nghêu hào phóng thừa nhận.
“Đi? Anh nghĩ em sẽ đi theo anh sao, anh cư nhiên thu mua Khúc Duyệt?”
Quý Văn Nghêu nhún nhún vai: “Anh phái người điều tra Phó Minh Hạo tất nhiên tìm được Khúc Duyệt là không khó, bất quá anh không thu mua cô ta, chỉ là do lòng tham của cô ta quá lớn.”
“Cũng do anh giựt dây, rốt cuộc anh muốn gì, anh hại Minh Hạo như vậy thì được lợi gì chứ?”
“Anh muốn em không bao giờ trở về Phó gia.”
Lâm An Nhàn tức giận: “Không thể về Phó gia em cũng không về nhà anh!”
Quý Văn Nghêu cười cười: “Anh không nhớ có nói em về nhà anh, anh chỉ không nghĩ dối em nên mới đứng đây nói rõ ràng, cũng muốn em biết quyết tâm của anh.”
Lâm An Nhàn trừng mắt nhìn Quý Văn Nghêu, thân thủ đẩy hắn ra đi xuống lầu.
“An Nhàn.”
Lâm An Nhàn lãnh đạm đứng ở thang lầu nhìn Quý Văn Nghêu: “Còn gì để nói sao, anh giải thích thế nào cũng vô dụng thôi.”
Quý Văn Nghêu buồn cười: “Nhìn em tức giận kìa? Anh muốn nói anh đã tìm chỗ ở cho em, cam đoan an toàn.”
“Em ở đâu không đến lượt anh quản, đừng đứng đây ra vẻ đạo mạo!”
Lâm An Nhàn xuống lầu, trong lòng suy tính chỗ có thể đi,… Khách sạn thì quá đắc đỏ.
Đột nhiên nhớ tới Lý Linh đang ở trọ một mình,cô có thể đến ở tạm vài ngày.
Hạ quyết tâm liền vội vã ra ngoài, vô ý đụng trúng người khác đang từ bên ngoài đi vào.
Đột nhiên bị đau, Lâm An Nhàn lui lại mấy bước giữ vững thân thể.
“Đi đường không có mắt, xin lỗi cũng không thèm nói.” Đối phương la hét ầm ĩ.
Lâm An Nhàn xoa bả vai định giải thích, nhấc mắt lên nhịn không được kinh hô: “Mẹ, sao mẹ đến đây!”
Hóa ra là con gái, Dương Quế Trân oán giận nói: “An Nhàn, lớn rồi sao không ổn trọng một chút, đi đâu mà vội như vậy?”
“Mẹ có bị sao không?”
“Không sao, không sao, mẹ không sao, con định đi đâu?”
Lâm An Nhàn quanh co: “Con ra ngoài gặp bạn, nếu không sao thì mẹ về nhà đi, hôm nay nhà họ có khách.”
“Chị hai, chị còn giấu mẹ, việc tốt của Phó Minh Hạo mọi người đều biết, chị còn nhất mực bao che!” Lâm Húc sau khi đổ xe, cũng đi tới đứng sau lưng Dương Quế Trân.
A, mọi người đã biết?...
Tâm trí Lâm An Nhàn mù mịt, đột nhiên linh quang chợt lóe quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Văn Nghêu tủm tỉm đi tới.
“Chị hai, chị đừng trách anh Văn Nghêu, anh ấy không cố ý, là do chúng ta uống rượu, anh ấy say quá lỡ lời rồi bị em bức bách mới nói hết đầu đuôi sự việc.” Lâm Húc tận lực giải vây cho Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu uống nhiều? Còn lỡ miệng? Thực là truyện nực cười nhất mà cô từng nghe!
Lâm An Nhàn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Quý Văn Nghêu, đột nhiên bị mẹ mình vỗ lên đầu.
“Trừng người ta làm gì? Văn Nghêu không nói sao ba mẹ biết con chịu khổ thế này? Có bản lĩnh trừng Văn Nghêu, sao không đi giáo huấn con hồ linh tinh của Phó Minh Hạo! Đi, theo mẹ vào Phó gia!”
“Mẹ, đừng đi, Minh Hạo có thể giải quyết, anh ấy đã biết sai rồi.”
“Chị hai, chị đừng nhún nhường như vậy được không? Phó Minh Hạo ăn vụng bên ngoài chị còn bênh vực được sao!”
Không thể ngăn được khí thế của mẹ và em trai, Lâm An Nhàn vừa đi theo vừa ra sức khuyên ngăn, hy vọng vãn hồi con đường sống.
Dương Quế Trân mặc cho con gái đứng bên lải nhải, hùng hổ đi thẳng tới trước cửa Phó gia, Lâm Húc giơ chân phá cửa: “Cường đạo ở đâu tới phá nhà người ta?” Khúc Duyệt mở cửa, há mồm chửi mắng Lâm Húc.
Lâm Húc hỏi: “Đây là nhà chị hai tôi, cô là ai?”
Khúc Duyệt thấy Lâm An Nhàn đứng sau, khẽ hừ một tiếng: “Tôi là ai, chị cậu còn không biết… Tôi là người anh rể cậu mang về đó, thì sao?”
“Hồ ly tinh không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt chạy đến nhà người ta diễu võ giương oai, hôm nay tôi sẽ giáo huấn cô!” Dứt lời, Dương Quế Trân nhào tới tát một cái vào mặt Khúc Duyệt.
“Lão bất tử, bà dám đánh tôi!” Khúc Duyệt đâu chịu thua thiệt, lập tức giơ tay đánh trả nhưng bị Lâm Húc kịp thời đẩy ra.
“Phó Minh Hạo, anh mau ra đây, xem lão bà bà này đánh chết tôi!” Khúc Duyệt biết mình chiếm không được tiện nghi, an vị trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Phó Minh Hạo và Vương Thu Dung không biết Khúc Duyệt lại quậy cái gì, từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Lâm gia, ngây người một lúc mới luống cuống tay chân.
“Phó Minh Hạo, mua nhà không nổi mà còn có tiền bao nuôi tình nhân, anh làm chị tôi quá thất vọng!” Lâm Húc sấn tới, nắm cổ áo cho Phó Minh Hạo một quyền.
Phó Minh Hạo không phòng bị, đột ngột bị đánh lảo đảo té xuống đất.
Khúc Duyệt lập tức chỉ vào Lâm Húc mắng: “Thằng thổ phỉ, đến nhà người khác đánh người, các ngươi cút cho tôi, bằng không tôi cho các ngươi đẹp mặt!”
Sau đó nắm cánh tay Phó Minh Hạo ôn nhu nói: “Minh Hạo, anh có đau không?”
Dương Quế Trân thiếu chút nữa tức điên: “Đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ! Con tiện nhân, hôm nay lão nương không vả nát miệng ngươi thì không phải Dương Quế Trân, tôi cũng không tiếc tiền cho cô chỉnh dung!” Nói xong, vồ tới đánh Khúc Duyệt.
Khúc Duyệt tránh sau lưng Phó Minh Hạo, thỉnh thoảng châm chít một, hai câu khó nghe chọc giận Dương Quế Trân.
Vương Thu Dung ngây ngốc hết nhìn con trai bị Lâm Húc đánh, lại nhìn Khúc Duyệt cùng Dương Quế Trân lăn lộn trên đất, hận sao bản thân không hôn mê cho rồi.
Lâm An Nhàn ngao ngán, phó mặc không muốn can ngăn.
Quý Văn Nghêu đứng bên cạnh, đắc ý xem tuồng!