Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Campham
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Lâm An Nhàn quyết tâm phân rõ giới tuyến với Quý Văn Nghiêu, kể cả làm bạn bình thường, dù Quý Văn Nghiêu đến cũng không ra khỏi phòng. Vợ chồng Nhà họ Lâm bất an nhìn sắc mặt ai oán của Quý Văn Nghiêu.
không gặp Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu đành về nhà, phiền muộn nhìn cha mẹ và em gái cười cười nói nói.
“anh về rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Quý Văn Văn đứng dậy đi vào bếp bưng thức ăn.
“Mọi người ăn đi, con đã ăn rồi.”
“Tan làm lúc nào mà anh ăn tối rồi?” Quý Văn Văn hoài nghi hỏi.
Quý Văn Nghiêu làm thinh đi vào phòng, vừa đi vừa nói chuyện: “Ăn ở nhà An Nhàn, về sau mọi người không cần chờ cơm con.”
Chờ Quý Văn Nghiêu đóng cửa phòng, Quý Văn Văn sốt ruột: “Mẹ xem anh hai kìa, một phút cũng không xa được, không biết cô ta có gì tốt mà anh ấy mê muội như vậy!"
Mẹ Quý thở dài: “Tốt chỗ nào thì chúng ta không biết. Nếu con bé chưa kết hôn thì ba mẹ cũng không ngăn cản. hiện tại nếu đồng ý, ba mẹ đời này đều uất ức thay Văn Nghiêu! Tính tình thằng bé hơi chút ương bướng, sau này con đừng đối nghịch với anh con nữa.”
Quý Văn Văn cảm thấy mẹ mình nói có lý, có lẽ anh hai cố ý ương bướng, nên cũng im lặng gật đầu.
Sau chuyện lần trước, Tả Phàm Nghĩa vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt Quý Văn Nghiêu, có việc cũng chỉ liên hệ Triệu chủ nhiệm tài vụ, tận lực tránh Quý Văn Nghiêu, nhưng khi anh ta đến công ty lại xảy ra vấn đề.
“Tả tiên sinh, tạm thời không thể chuyển tiền cho ngài.” Triệu chủ nhiệm khách khí.
“Vì sao?” Tả Phàm Nghĩa lập tức hỏi.
“Tôi không rõ. ”
“Vậy khi nào có thể chuyển?” Tả Phàm Nghĩa truy vấn.
Triệu chủ nhiệm khó xử: “Tôi thực không rõ, nếu không ngài cứ liên hệ Quý tổng hỏi thăm.”
Vốn dĩ từ hôm đó, Tả Phàm Nghĩa đã lo lắng công việc hợp tác với Quý Văn Nghiêu bị trở ngại, nhưng một thời gian dài trôi qua không thấy xảy ra chuyện gì nên cũng an tâm. không ngờ hôm nay lại vô duyên vô cớ nổi giông bão?
Nghĩ nửa ngày cũng không ra, đành vào thang máy lên lầu tìm Quý Văn Nghiêu.
Sau khi được thư kí thông báo, Tả Phàm Nghĩa đi vào văn phòng.
Tả Phàm Nghĩa nghĩ Quý Văn Nghiêu bằng lòng gặp thì chắc vấn đề không lớn.
Nên vừa thấy Quý Văn Nghiêu đã mở miệng: “Văn Nghiêu, mấy hôm nay mình điện thoại cậu không bắt máy, lại không có dịp gặp mặt, nếu biết chuyện hai người mình sẽ không hồ đồ như vậy nên cậu đừng so đo!”
Quý Văn Nghiêu cười nói: “không cần giải thích, tìm tôi có chuyện gì?”
“Cám ơn cậu đã khoan hồng độ lượng, hôm nay mình đến bàn việc nhập hàng nhưng Triệu chủ nhiệm nói không thể chuyển tiền.”
Quý Văn Nghiêu dựa vào lưng ghế, hai tay giao nắm để trước ngực, nhẹ nhàng bâng quơ: “Là tôi ra lệnh cho Triệu chủ nhiệm, tôi nghĩ quan hệ hợp tác giữa chúng ta đã xong rồi.”
“Văn Nghiêu, chúng ta đang hợp tác rất tốt, mà cậu đã nói không quan tâm chuyện lần trước, sao giờ lại hủy hợp đồng?”
Quý Văn Nghiêu mặc Tả Phàm Nghĩa lo lắng nửa ngày, chậm rì rì nói: “Hợp tác chấm dứt thì kế toán tất nhiên phải chốt, tuy nhiên tôi cũng chưa nói muốn hủy hợp đồng!”
Tả Phàm Nghĩa nghiêm túc nhìn Quý Văn Nghiêu: “Văn Nghiêu, đừng giỡn? Chuyện An Nhàn tôi có thể giải thích, cậu nể mặt Đinh Triết nghĩ lại, nếu không muốn tiếp tục hợp tác, cậu nên báo trước để tôi có thời gian tìm đối tác chứ.”
“Ai mới là người đừng giỡn? Trước hết không nói đến tỉ lệ cổ phần đầu tư, làm ăn thế nào thì cậu mới là người nắm rất rõ, không có mạng lưới quan hệ của tôi, doanh số sẽ cao như vậy? Đinh Triết là anh em nhưng với An Nhàn tôi không muốn kẻ nào van xin, gồm cả người thân trong nhà, không phải tôi bất nhân, mà là cậu không nên dính dáng tới An Nhàn, hiểu chưa?”
Quý Văn Nghiêu cười lên: “Từ này công việc ở cửa hàng không cần cậu quan tâm, tôi đã thuê quản lí mới, ngày mai bắt đầu tiếp nhận.”
“Xem ra không còn đường thương lượng, quan điểm đã rõ ràng, vậy ấn theo tỉ lệ cổ phần cậu trả tiền lại cho tôi đi.” Tả Phàm Nghĩa không ngờ Lâm An Nhàn quan trọng với Quý Văn Nghiêu như vậy.
“Tả Phàm Nghĩa, không nể Đinh Triết tôi đã không để cậu rời đi thoải mái như vậy? Số tiền cậu kiếm được trong thời gian này còn chưa nhiều sao!”
Tả Phàm Nghĩa nghe xong sắc mặt biến đổi, gượng cười: “Tôi không rõ cậu đang nói cái gì.”
“Tả Phàm Nghĩa, đều là người làm ăn, người không ngốc tôi không ngốc, kinh doanh ít nhiều phải nhuộm đen, nhưng cậu lén lút mượn danh tôi làm gì? Theo hiểu biết, tội của cậu ít nhất cũng phải ngồi mười năm, tôi còn chưa đủ khoan dung? Nếu tôi hồ đồ sớm muộn gì cũng bị liên lụy? Cậu còn dám tới lấy tiền, không sợ mất mặt Đinh Triết!”
Mặt Tả Phàm Nghĩa đã cắt không còn giọt máu, không ngờ Quý Văn Nghiêu biết hết mọi việc.
Mình chẳng qua chỉ ăn chút chênh lệch, lợi nhuận đầu tư đều bị Quý Văn Nghiêu nuốt, nhưng nhược điểm đã nằm trong tay người ta còn chối cái gì.
“Cám ơn Quý tổng đã phóng cho tôi một con ngựa.” Tả Phàm Nghĩa xem như thức thời, biết tránh không được lao ngục, đồng thời cũng rút kinh nghiệm tại sao hai lần thất bại đều vì đàn bà, về sau nên cách xa đàn bà.
Ra ngoài, Tả Phàm Nghĩa không cam lòng thở dài, thế nào cũng muốn đáp trả, không phải Quý Văn Nghiêu xem Lâm An Nhàn như bảo bối sao, nên thu thập người phụ nữkia cho tốt!
Lâm An Nhàn có chút ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Tả Phàm Nghĩa, nghe anh ta nói thì Quý Văn Nghiêu cũng xuống tay buộc anh ta từ bỏ cửa hàng.
“không liên quan đến tôi, anh nói gì cũng vô dụng, hy vọng về sau anh có thể kinh doanh thành công.” Lâm An Nhàn nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó, cắn môi đắn đo rất lâu mới quyết định điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.
Quý Văn Nghiêu cực kì cao hứng buông điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Lâm An Nhàn.
“An Nhàn, rốt cục em cũng chịu gặp anh, anh hứa sau này sẽ không làm em giận nữa.” Quý Văn Nghiêu đẩy cửa đi vào phòng Lâm An Nhàn.
Lâm An Nhàn thản nhiên nhìn Quý Văn Nghiêu: “anh còn muốn sửa trị bao nhiêu người?”
Quý Văn Nghiêu vừa nghe liền thu tươi cười: “không phải chuyện Phó Minh Hạo đã làm rõ rồi sao.”
“Còn Tả Phàm Nghĩa?”
“anh ta điện thoại cho em? Thằng chó dám giở trò sau lưng anh!” Quý Văn Nghiêu căm hận nói.
“Ai nói gì sau lưng anh em không quản, nhưng không cần chuyện gì anh làm người ta cũng tới tìm em, được không? Chúng ta đã chia tay, đừng làm phiền đến em, tối thiểu không cần lấy danh nghĩa của em sửa trị người khác!” Lâm An Nhàn lớn tiếng.
“anh biết mình sai, anh không nên khi dễ em, em còn muốn anh thế nào!” Quý Văn Nghiêu cũng nóng nảy.
“anh xin lỗi thì em phải tha thứ sao? Em nói xong rồi, anh đi đi.” Lâm An Nhàn không muốn tiếp tục tranh chấp.
“Rốt cuộc em muốn anh làm gì mới bằng lòng tha thứ?”
“Nếu hôm nay em tìm một người đàn ông cố ý chọc giận anh, anh có dễ dàng tha thứ cho em không? anh sai lầm chỉ cần xin lỗi em sẽ tha thứ, còn em sai thậm chí là hiểu lầm cũng là chuyện lớn, em không thể thích ứng cuộc sống nơm nớp lo sợ này, nên cho dù anh làm gì emcũng không đổi ý!” An Nhàn rất kiên quyết.
Quý Văn Nghiêu bình tĩnh nhìn thật sâu Lâm An Nhàn.
“anh hỏi lại lần cuối, em vẫn không chịu tha thứ?”
“không sai, cám ơn sự chiếu cố của anh bao lâu nay.”
Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: “Tốt, tốt, mọi thứ anh làm cũng chỉ đổi được một câu cám ơn. Lâm An Nhàn, anh đồng ý chia tay. Chúc em sống thật tốt, không bao giờ run sợ đối diện người ngoan độc như anh!”
Quý Văn Nghiêu không quay đầu lại bỏ đi.
Lâm An Nhàn nghe tiếng sập cửa, đau khổ nhắm mắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
cô cũng luyến tiếc mà, không chỉ có áp lực gia đình, giữa họ có rất nhiều mâu thuẫn, cô không thể tiếp nhận tính cách ghi thù này của Văn Nghiêu, sớm muộn gì cũng có vấn đề.
Dù sao cô cũng không tính tái hôn, không bằng chờ chuyển nhà xong lại đi tìm việc mới.
Rời nhà Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu đi trực tiếp về nhà.
Ba người ở nhà thấy anh ta hấp tấp đi vào liền hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Công ty không có việc gì, con hơi mệt nên về sớm.”
Mẹ Quý vừa nghe cũng sầu: “Văn Nghiêu, mẹ biết con buồn cái gì nhưng con cũng nên hiểu cho ba mẹ, con không thể xem thường hôn nhân của mình.”
Quý Văn Nghiêu nhìn người thân nhẹ giọng cười: “Từ nay mọi người đều sẽ thoải mái, chúng con đã chia tay, con và cô ấy đã chấm hết, từ nay về sau sẽ không gặp lại nữa!”
Ông bà Quý và Quý Văn Văn ngốc lăng nhìn Quý Văn Nghiêu như cuồng phong đi vào phòng.
Nửa ngày Quý Văn Văn mới mở miệng: “Ba, mẹ, xem ra anh hai đã nghĩ thông.”
“anh con chắc rất đau khổ, con đừng quấy rầy nó, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”
“Con biết rồi, lát có gọi anh ấy ăn cơm không ạ?”
“Hỏi nó thử xem, không ăn cũng đừng miễn cưỡng.”
Quý Văn Nghiêu vào phòng ngồi xuống sô pha, trên mặt đã không còn tức giận.
không ai có thể ngăn cản mình và An Nhàn bên nhau, kể cả An Nhàn cũng không được! Nghĩ vậy Quý Văn Nghiêu đứng dậy đi tắm, thay quần áo nằm ngủ một giấc, cũng không để ý Quý Văn Văn kêu ăn cơm.
Nhà họ Lâm dọn dẹp đồ đạt, bảy giờ sáng ngày mai công ty chuyển nhà sẽ đến nên phải dậy sớm.
Từ khi biết chân tướng, Dương Quế Trân rất phối hợp với con gái, nói làm gì thì làm cái đó, Lâm Húc cũng không phản bác, anh ta rất sợ Quý Văn Nghiêu sẽ đối đãi với anh ta giống như Phó Minh Hạo, anh ta sẽ không còn đường sống.Sau khi dọn dẹp xong, mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi.
Lâm An Nhàn lăn qua lộn lại ngủ không được, thở dài nghĩ đến chuyện mình và Quý Văn Nghiêu, lúc mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên di động vang lên.
Ngồi dậy vỗ ngực, sợ tới mức tim bang bang đập loạn, Lâm An Nhàn cầm di động thấy Quý Văn Nghiêu gọi bèn quát: “Quý Văn Nghiêu, anh bị bệnh à, nửa đêm không ngủ được điện thoại dọa người!”
“Chị An Nhàn, tôi là Quý Văn Văn, chị tới mau đi, anh tôi, anh ấy tự sát!”