Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh chiều tà buông xuống phủ kín khắp con đường dài, Tô Thiển bước xuống xe buýt ngẩng mặt nhìn về phía xa nơi chân trời, trong lòng trống vắng những cảm xúc vô hình.
Căn phòng gắn bó trong suốt thời gian hôn nhân, từng là niềm hạnh phúc mỗi khi tan ca của cô, nhưng giờ đây nơi đó chỉ mang lại cho cô toàn những nỗi buồn.
Tô Thiển đi ra khỏi thang máy, thân ảnh không muốn gặp rơi vào trong mắt. Lúc này cô thật sự chẳng có tâm trạng cùng người đàn ông kia nói chuyện cả, anh ta tới đây có mục đích gì cô chán nản không muốn biết.
"Anh có mua bánh ngọt mà em thích ăn." Từ Vũ Hằng thấy Tô Thiển trên gương mặt biểu lộ mừng rỡ, tiến thêm vài bước đến gần bên vợ giơ túi đồ mới mua trên đường đến đây khẽ nói.
Từ Vũ Hằng dành thời gian chờ đợi ở đây đã lâu, đứng trước cửa nhà mình lại không thể vào đây là cái lý gì chứ, anh ta cảm thấy cho cô một tuần ở một mình suy nghĩ là quá đủ rồi, không nên kéo dài thêm nữa.
Bánh ngọt gì chứ? Ngọt ngào đến mấy thì cũng tan biến như mây khói, chỉ còn lại sự chua cay. Cô từ lâu đã chẳng thích mấy cái hương vị mơ mộng này nữa rồi. Tô Thiển liếc nhìn Từ Vũ Hằng mấy ngày không gặp anh ta có khác biệt gì đâu, thế mà mẹ chồng lại trách mắng cô không biết chăm sóc, khiến con trai bà ấy gầy gò xanh xao.
Thấy Tô Thiển im lặng nhìn mình, Từ Vũ Hằng nắm bàn tay mềm mại của cô kéo tới đặt lên ngực mình, giọng vô cùng hối hận: "Tô Thiển chúng ta từ khi kết hôn tới giờ chưa bao giờ xa nhau lâu đến thế, anh rất nhớ em, lúc đó anh giống như bị mất trí vậy, xin em tha thứ cho anh lần này."
Nghe anh ta luôn miệng thề thốt khẳng định mình và người phụ nữ kia chỉ mới qua lại trong thời gian gần đây, anh ta vì quá đau lòng khi mất đi đứa nhỏ đã tới quán uống rượu giải sầu, trong lúc say rượu không biết gì mới để xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia.
Cô ta từ sau đêm đó không muốn buông tha cho Từ Vũ Hằng, lấy chuyện này ra uy hiếp anh ta, nếu không chịu cùng cô ta gặp mặt sẽ đến bệnh viện nơi anh ta làm việc làm ầm lên. Mấy việc cũng không sao nhưng thứ anh sợ nhất chính là Tô Thiển biết chuyện sẽ không tha thứ cho anh ta, do vậy mới mãi dây dưa không dứt với cô ta.
Từ Vũ Hằng khẽ quan sát Tô Thiển, muốn từ trong đôi mắt to tròn đó biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, có tin tưởng những gì anh ta đã nói không? Thấy cô dường như đang bị dao động anh ta tiếp tục:
"Người phụ nữ đó giống như bị điên, bám lấy anh không tha, anh hôm trước đã hẹn gặp mặt cô ta nói rất rõ ràng quan điểm của mình, mặc kệ cô ta dùng cách gì uy hiếp, sau này sẽ không bao giờ cùng cô ta qua lại nữa."
Trong số những người anh ta quen biết, có rất nhiều người ở bên ngoài có tình nhân, bị vợ phát hiện làm ầm lên một thời gian, sau đó lại trở về như bình thường sống hạnh phúc bên nhau đó thôi. Anh ta tin rằng Tô Thiển vẫn còn rất yêu mình, chỉ cần cố gắng làm cô mủi lòng bỏ qua là được.
Tô Thiển rút tay ra khỏi bàn tay Từ Vũ Hằng, giọng thiếu đi một phần sức lực: "Hôm nay anh về đi, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi."
Những lời anh ta nói không lọt tai cô chút nào cả, gì mà say rượu rồi tình một đêm? Nếu chuyện đó xảy ra thật sao anh ta không lập tức trở về xin cô tha thứ, mà chọn cách tiếp tục qua lại cùng người phụ nữ kia, sai càng thêm sai.
Lý do đó chỉ có trẻ con mới tin tưởng được thôi, đàn ông ai chẳng thích hoa thơm cỏ lại, vượt qua được mọi cám dỗ mới chính là người đàn ông tốt, còn như Từ Vũ Hằng chỉ một chút đó đã siêu lòng thì sau này thế nào đây? Có thể tha thứ lần này nhưng những lần khác thì sao đây? Chẳng lẽ cả đời này cô luôn phải chia chồng với người ta.
Bỏ qua lần này thì sao? Sau này ngày ngày ôm những muộn phiền, một khi lòng tin đã mất sẽ kéo theo nghi ngờ vô lý, dần trở thành bệnh tâm lý trói buộc bản thân không thể thoát ra được.
Trong tim cô vẫn còn hình bóng của Từ Vũ Hằng nhưng là con người trước kia của anh ta, chứ không phải bây giờ, nên việc có tha thứ hay không cần có thời gian để suy nghĩ.
"Tô Thiển sao em phải tự làm khổ mình như vậy, không phải những người khác đều bỏ qua khi biết chồng mình ngoại tình sao." Từ Vũ Hằng giữ tay Tô Thiển lại, khó hiểu chất vấn nói đến thế mà cô vẫn lạnh lùng, nếu đã yêu sâu đậm sao có thể vì chút lỗi lầm này mà muốn ly hôn chứ? Vì yêu có thể bỏ qua tất cả cơ mà.
"Tại sao người khác bỏ qua được, tôi lại phải làm theo, đừng áp đặt suy nghĩ của người khác lên tôi." Tô Thiển cau mày, hóa ra anh ta luôn có suy nghĩ này, nên mới bất chấp tờ hôn thú đi ra ngoài ngoại tình.
Từ Vũ Hằng phát sảng: "Có phải cô đã phải lòng người đàn ông khác, nên mới muốn nhanh chóng ly hôn với tôi để được bên cạnh hắn ta, Tô Thiển cô đừng có mơ."
Từ Vũ Hằng nói ra những thứ bản thân đang suy nghĩ trong đầu, mấy tháng nay anh đi sớm về muộn chưa biết chừng người vợ mình luôn tưởng rằng ngoan ngoãn này, đã cắm mấy cái sừng lên đầu mình rồi, không biết ai mới là người ngoại tình trước đây?
Cổ tay Tô Thiển bị anh ta dùng lực nắm chặt đến phát đau, cố gắng thoát khỏi nhưng vô ích cô tức giận quát lớn: "Từ Vũ Hằng đừng tưởng ai cũng ti tiện như anh."
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong 8 năm ở bên nhau, Tô Thiển dùng thái độ này đối với Từ Vũ Hằng. Ẩn nhẫn cũng có giới hạn, anh ta lại dám đặt điều vu khống cô? Anh ta đã thay đổi đến thế này rồi sao?
Tô Thiển uất ức hàm răng cắn chặt môi, đến lúc trong khoang miệng ngập tràn hương vị máu tanh mới ngừng lại, cảm giác thất vọng ngày một dâng cao như muốn nổ tung thành trăm mảnh.
"Tô Thiển đừng nghĩ mình cao giá, cô tưởng mình hơn người à? Sao không nhìn lại mình trong gương xem." Từ Vũ Hằng đẩy mạnh Tô Thiển vào tường, gằn giọng.
Anh ta chê cô xấu xí? Trước kia luôn miệng khen cô là người đẹp nhất, giờ lại nói những câu như vậy. Cũng đúng cô sao có thể đẹp bằng những người phụ nữ vô chủ ngoài kia được, bọn họ cả ngày rảnh rỗi ăn diện xinh đẹp, thì thầm bên tai lấy lòng làm anh ta vui. Còn cô chỉ là cô vợ đầu tắp mặt tối, hết đi làm thì lại cắm đầu vào bếp người lúc nào cũng chỉ là mùi dầu mỡ anh ta chán ngán là phải rồi.
Sao anh ta không thử nghĩ xem, vì ai mà cô thành ra thế này, một người chồng không biết thương cho những hy sinh của vợ thì thôi, còn đi so sánh người này người kia.
"Ting...Ting." Điện thoại trong túi quần Từ Vũ Hằng vang lên, anh ta luồn tay vào túi quần lấy ra, thấy tên người gọi tới, giống như chột dạ nhanh chóng lùi về sau vài bước.
Thấy anh ta không để ý tới mình, Tô Thiển nhanh chóng mở cửa rồi đóng lại, ngăn cách Từ Vũ Hằng ở bên ngoài, hai tay ôm mặt cơ thể từ từ trượt xuống cứ thế khóc lớn.