Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Anh Vũ sớm nổi tiếng ở văn phòng là người đi muộn về sớm. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, 9h Hồ Anh Vũ đi làm thì 10h đã thấy cô về. Sếp Như nhiều lần lên tiếng đều thấy nước đổ đầu vịt thì về sau đành bất lực mặc cô muốn muốn làm gì thì làm.
Đồng nghiệp thấy vậy thì bất bình lắm, nhưng những lúc như vậy chị Như chỉ lắc đầu nói.
- Phải rồi, lên tôi mới cầm tinh con mèo, cô ta là chó đấy.
Cả đám hợp lại trừng mắt nhìn cô. Nếu chỉ nhìn mà cũng có thể giết người thì không biết Hồ Anh Vũ đã chết bao nhiêu lần rồi.
Hồ Anh Vũ nhìn họ lè lưỡi, rồi ôm túi sách chạy như bay ra khỏi phòng. Hiển nhiên là, cô mà còn chần chừ không lo chạy thì kiểu gì cũng chết không toàn thây cho xem.
Hồ Anh Vũ chạy ra khỏi văn phòng vẫn cố ngoái đầu nhìn lại. Trên tầng hai, Trình Hoa tức sôi máu. " Con bạn chết tiệt, cứ đợi rồi xem."
Hồ Anh Vũ bật cười sảng khoái, tiếng cười của cô vang vọng trước cửa văn phòng.
Mải cười đùa mà không chút để ý, lúc quay người lại cô thiếu chút nữa va phải vệ hoa ven đường.
- Aaaaa.
Đang lúc đau đớn thì nghe sau lưng vang lên tiếng cười nhẹ. Theo bản năng Hồ Anh Vũ quay đầy nhìn lại, thời khắc bốn mắt gặp nhau, cả người cô chết sững.
Tin được không, Tần Duệ Minh đại giá quang lâm đến công ty cô?
Tất nhiên là không tin được rồi!
- Hậu đậu như em sao có thể làm luật sư?
Hồ Anh Vũ trừng mắt nhìn Tần Duệ Minh không khách sáo nói. - Vậy phải trách nhà nước luật sư hậu đậu sao vẫn được tuyển?!
Tần Duệ Minh nghe cô đối đáp trôi chảy thì khẽ cười. Vẫn là vợ anh lợi hại.
Hồ Anh Vũ lườm anh một cái, chuyển chủ đề.
- Ở đây có người anh muốn gặp sao?
Tần Duệ Minh nhàn nhạt gật đầu.
- Vậy không làm mất thời gian của anh nữa, em đi trước.
Nói rồi cô bước qua người Tần Duệ Minh đi trên vỉa hè giành cho người đi bộ.
- Vợ à?!
Một câu nói khiến Hồ Anh Vũ chết lặng.
Nhận thấy bước chân cô vợ chậm lại rồi dừng hẳn, khóe môi Tần Duệ Minh nhếch lên một nụ cười.
Tiến lên vài bước khoác vai Hồ Anh Vũ, Tần Duệ Minh nghé sát đầu lại nói nhỏ.
- Nhà mình không phải đi hướng đó.
Hồ Anh Vũ theo quán tính phản ứng mạnh, cả người cô run rẩy.
- Đừng có gọi em vậy, kì lắm.
Nhìn hai gò má vợ yêu đỏ hồng, Tần Duệ Minh bật cười sảng khoái. Vợ anh, cũng quá đáng yêu đi!
***
Xe dừng lại trước một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng.
Hồ Anh Vũ nhìn qua cũng biết nơi đây không rẻ tiền.
Nghĩ đến việc được ăn tối trong một nhà hàng kiểu Pháp, hai mắt Hồ Anh Vũ sáng lên rồi nhanh chóng chùng xuống.
Tần Duệ Minh trông thấy nét mặt của cô thì thấy buồn cười. Anh quay xe một vòng lớn rồi dừng trước một gian hàng nhỏ hẹp.
Tin được không? Một Tần Duệ Minh đi đầu về tài chính lại từ bỏ một nhà hàng sang trọng để chọn một cái quán lụp sụp nằm tít tắt trong ngõ hẻm.
Tài chính bây giờ đang khủng khoảng trầm trọng?
Vậy cô không phải là vừa mới lấy một ông chồng nghèo sao?
Cô muốn, chính là lấy đại gia a.
Sao giờ lại lấy " ăn mày" rồi?
Tần Duệ Minh như đọc thấu suy nghĩ qua ánh mắt của Hồ Anh Vũ, cái suy nghĩ đó của cô khiến anh nín cười muốn nội thương.
Tài chính trong tay anh, dễ dàng sụp đổ tới vậy sao?
Tần Duệ Minh khẽ cười lảng tránh vấn đề của cô.
Ăn mày? Nghĩ thôi anh cũng chưa từng.
Hồ Anh Vũ đứng trước của tiệm đợi Tần Duệ Minh đi đỗ xe. Khoảng hai phút đã thấy anh quay lại.
- Đi thôi!
Hồ Anh Vũ vẫn đứng đực mặt trước của tiệm. Khuôn mặt nhăn nhó như muốn nói "anh chắc thứ trong đó ăn được?"
Tần Duệ Minh nhìn phản ứng ghét bỏ trên cô thì khẽ bật cười.
- Sẽ rất ngon đó.
Hồ Anh Vũ vẫn không hề nhúc nhích. Cô một tay chống hông nhìn quán ăn trước mặt không mấy chắc chắn hỏi.
- Anh chắc mình không đến nhầm nơi chứ?
Tần Duệ Minh nhếch môi cười quyến rũ, một hai cũng phải lôi bằng được cô cùng vào.
Trông thấy anh, ông chủ quán thân thiện chạy lại hỏi.
- Duệ Minh? Sao dạo này không thấy ghé quán bác nữa vậy?
- Không phải giờ cháu đang ở đây sao?! - Tần Duệ Minh cũng cười thân thiện đáp lại. Nhìn qua cũng biết tình cảm họ rất tốt.
Hồ Anh Vũ mặc nhiên để hai người họ nói chuyện, còn cô, bận xem cái khung cảnh xung quanh.
Tuy là một cái quán ăn nhỏ nhưng cô thấy ở đây dường như rất đông.
- Bạn gái cháu à?
Chủ quán đột nhiên hỏi khiến Hồ Anh Vũ phản ứng không kịp, nên có hơi chút thất lễ đáp.
- Dạ...
- Không phải... - Lời này là của Tần Duệ Minh.
Chính xác đây là lời cô muốn nói.
- Cô ấy là vợ cháu!
Trả lời như vậy cũng không sao.
- À, ra thế.
- Bác Trình?! - Tần Duệ Minh lại hỏi.
- Cô ấy là vợ cháu.
- Thì ta có bảo không phải đâu. - Chủ quán trả lời đầy khó hiểu.
- Vậy sao bác cứ nhìn vợ cháu chằm chằm? cháu ghen đó.
Chủ quán ngớ ra, rồi bỗng phá lên cười.
- Thằng ranh.
- Còn gì không ạ? - Tần Duệ Minh lại nói.
- Vậy cháu nghĩ ta phải nói gì?
Tần Duệ Minh lắc đầu thở dài. - Cho cháu hai tô mì như ý.
Hồ Anh Vũ ngồi một bên nghe hai người đối thoại mà dở khóc dở mếu. Trông bộ, cô nhìn giống người vô hình lắm sao? Sao ai cũng bơ cô vậy?
- Coi như ta sợ cháu, mau đi tìm chỗ, mì sẽ có liền.
Sau khi chủ quán rời đi, Tần Duệ Minh kéo tay Hồ Anh Vũ ngồi vào một chiếc bàn gần đó.
Anh ăn rất ngon miệng. Lúc này Hồ Anh Vũ mới nhận ra, một người giới thượng lưu cũng có thể ngồi vệ đường ăn mì.
Tần Duệ Minh ăn xong một tô mì bự thì ngẩng đầu xem vợ yêu, vừa ngẩng đầu lên mặt anh tá hỏa.
- Vũ Nhi, em rất đói sao?
- Ý anh là gì?
Hồ Anh Vũ đặt đôi đũa song song với tô chén, cô dựa cả người sau ghế, hai tay xoa xoa cái bụng trương phành vẻ cực khổ.
Tần Duệ Minh nhăn mặt nhìn hai chồng bát cao ngất mà không nói lên lời.
- No chưa?
Hồ Anh Vũ lười biếng gật đầu.
***
Tia nắng cuối cùng của một ngày mới đã hoàn toàn tắt hẳn. Tần Duệ Minh một mình đứng dựa bên vách cửa sổ, bao quanh anh là sự lạnh lẽo đầy cô độc. Bóng tối hòa quyện trong đáy mắt anh, anh nâng hàng mi dài ảm đạm lên, mở mắt nhìn kẻ đang quỳ dưới sàn lớn tiếng quát.
- Cút!