Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ồ... Ngươi đã trở lại rồi à." Tiểu Trúc đương trong trạng thái mơ hồ, thấy người ngồi bên giường, nói lầm bầm, thanh âm mềm mại, vừa nhìn chính là chưa tỉnh ngủ.
"Ừ." Lạc Thịnh Vũ đưa tay sờ sờ trán hắn, lại thuận tay vuốt mái tóc rối của hắn: "Ta nghe Kiến Đông nói nàng vẫn chưa ra khỏi phòng, buổi trưa cũng không ăn cơm, còn tưởng rằng nàng bị bệnh, thoạt nhìn không có chuyện gì."
"Ta, ta không bệnh." Tiểu Trúc vừa nghe thấy hai chữ "Kiến Đông", đầu óc thật vất vả mới không nghĩ ngợi lung tung lại bắt đầu xoay tròn, cảnh tượng nhìn thấy trong viện buổi sáng một lần hai lần qua lại, lập tức trên mặt nóng lên.
"Mặt sao lại đỏ lên." Lạc Thịnh Vũ đương nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, còn nâng lên nhẹ nhàng sờ sờ.
"Không có việc gì." Tiểu Trúc cảm giác được tay đối phương hơi lạnh, làn da bị y sượt qua giống như là sắp thiêu cháy, vội vàng đưa tay gạt tay y ra.
Nhưng nhiệt độ trên mặt cũng không hạ chút nào, ngược lại khó chịu càng lúc càng thiêu. Hắn mơ mơ hồ hồ nhớ lại, vừa rồi sau khi ngủ tựa hồ lại nằm mơ, mơ thấy Lạc Thịnh Vũ đặt hắn trên giường, đối phương một thân hỉ phục màu đỏ, chính mình cũng mặc áo cưới màu đỏ thẫm.
Người nọ nhìn hắn không nói lời nào, khẽ hôn trán hắn, xuôi đến mắt mũi môi, còn đưa tay cởi đai lưng hắn. Tiểu Trúc vốn bị y làm cho mơ màng choáng choáng, cảm giác được đai lưng tản ra, lập tức sợ hết hồn, muốn phản kháng. Chỉ tiếc quần áo đã bị kéo ra, hắn sợ tới mức sắc mặt cũng trắng bệch, nghĩ Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy mình là nam thì biết làm sao?! Nhưng Lạc Thịnh Vũ lại không kinh ngạc chút nào, hôn thân thể hắn còn nói hắn rất đẹp...
"Ngẩn ra cái gì vậy?" Lạc Thịnh Vũ vỗ vỗ đầu hắn, nói: "Mau xuống chỉnh lại quần áo, chúng ta nên tới phòng khách ăn cơm, mọi người đang chờ đấy."
"À, được..." Tiểu Trúc nghe thấy y nói chuyện, gật gật đầu, ngay sau đó giương mắt nhìn mặt y, lại là bộ dáng ngẩn ngơ.
Lạc Thịnh Vũ có chút buồn cười, vẻ mặt Tiểu Trúc ngốc nghếch, mắt phượng mở thật to, lông mi cũng gần như bất động, môi khẽ nhếch, không giống má hồng hay tô thường ngày, ngược lại có vẻ càng thêm trắng nõn. Hơi bĩu lại, khiến người ta không tự chủ mà nghĩ, đôi môi đang nhếch này có phải cắn rất mềm rất ngọt hay không?
Lạc Thịnh Vũ híp mắt lại, nhoài người qua liền đè cánh môi khiến y thèm thuồng ấy lại, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, dùng đầu lưỡi tinh tế đồ theo.
Tiểu Trúc ngơ ngác không phản kháng, chỉ cảm thấy cảm giác rõ ràng hơn trong mộng rất nhiều, Trên môi đối phương mang theo chút độ lạnh, rất thoải mái.
"Nhắm mắt lại." Lạc Thịnh Vũ thấy hắn còn mở to mắt nhìn mình, vươn tay nhẹ nhàng che mắt hắn lại, trong lòng bàn tay bị lông mi thật dài kia làm cho rất ngứa, không khỏi cũng ngứa ngáy một trận trong lòng, hung hăng cắn đôi môi hơi sưng đỏ bị y chà đạp, mở khớp hàm hắn ra, thâm nhập đi vào quấy nhiễu bốn phía, làm người ta thở hồng hộc cũng không muốn buông ra.
"Ưm..." Tiểu Trúc cảm thấy mình sắp hết hơi, vừa khó chịu vừa khó nhịn, muốn đưa tay đẩy người nọ ra, thật vất vả dùng hết khí lực toàn thân víu bả vai y, lại không có khí lực đẩy y ra nữa. Đầu lưỡi người nọ kéo hắn qua lại quấy nhiễu, khiến sống lưng hắn như điện xẹt, khẽ rên rỉ.
Con ngươi Lạc Thịnh Vũ tối lại, hơi ngẩng lên nhìn người bị mình đè ngã xuống giường. Người nọ nhắm chặt hai mắt, đôi môi sưng đỏ há ra, thở dốc từng hơi, chỉ bạc dâm mỹ theo cổ họng duyên dáng chảy tới xương quai xanh. Hai tay còn víu vào vai y, đốt ngón tay trắng bệch.
"Nàng đang bảo ta ăn nàng trước sao?" Lạc Thịnh Vũ nhìn chỉ muốn hung hăng chiếm lấy hắn, siết vào trong lòng. Cúi đầu, một đường theo chỉ bạc ấy từ bên môi hắn liếm hôn xuống phía dưới, hôn đến cổ, hôn đến xương quai xanh kia, hung hăng lưu lại mấy dấu vết.
Hai tay Tiểu Trúc níu lấy y đốt ngón tay càng thêm trắng, hắn cảm thấy có chút sợ hãi, hẳn là lập tức đẩy y ra, bằng không... Nhưng lại không như mong muốn. Hắn cảm thấy trên cổ bị hôn hơi đau, buồn buồn hừ nhẹ, muốn né tránh, nhưng ngẩng đầu lên, lại càng giống như là đưa chính mình đến bên miệng đối phương.
Hai người đang ý loạn tình mê, lại bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng khẽ vang lên tiếng động, Lạc Thịnh Vũ lập tức ngừng động tác.
Thân thể Tiểu Trúc cứng đờ, liền nghe người nọ nói câu bên tai, "Ngoan ngoãn chờ." Sức nặng trên người lập tức liền biến mất. Lạc Thịnh Vũ rất nhanh tung mình nhảy lên, đẩy cửa phòng vọt ra ngoài.
Tiểu Trúc cũng không thấy bên ngoài có người, chỉ là cửa phòng vừa mở ra, gió lạnh lập tức liền tràn vào, thổi hắn run run, thanh tỉnh không ít. Quần áo màu lam trên người mình dúm dó, tóc đã toàn bộ tản ra, không biết có bộ dáng gì. Trên mặt lại nóng khó chịu, nhưng bỗng nhiên trắng bệch. Hắn đúng là điên rồi, nếu để Lạc Thịnh Vũ biết mình là nam nhân...
Tiểu Trúc không biết là do lạnh hay là sợ hãi, rùng mình một cái. Đột nhiên liền cảm giác bả vai mình bị người đè lại, sợ tới mức mở to hai mắt, hỏi: "Là ai?!"
"Đi theo ta!"
Trong bóng tối nhìn không rõ ràng, Tiểu Trúc không biết người nắm lấy cánh tay mình là ai, nhưng biết khí lực của đối phương rất lớn, kéo hắn xuống giường.
"Không, ta không đi." Tiểu Trúc kịp phản ứng vội vàng giãy giụa, cổ tay bị siết đau đớn, lại không vung được khỏi kiềm chế, "Là ngươi?!"
Bị đưa vào trong viện, Tiểu Trúc nóng ruột mắt cũng đỏ lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nam tử kéo mình, chợt nhớ ra, chính là người vài ngày trước gặp trong chuồng ngựa khách điếm, hình như tên là Mạnh Khanh.
Mạnh Khanh xuống tay không mạnh, thực sự xem như là dịu dàng. Nếu là người khác bắt cóc con tin nhất định là đánh ngất xỉu mang luôn đi, chẳng qua là hắn cũng đã nghĩ, nhưng mà vừa trông thấy gương mặt này của Tiểu Trúc, lập tức ném suy nghĩ đó lên chín từng mây. Chỉ đành phải giảm thấp thanh âm xuống nói: "Đừng lên tiếng, đi theo ta, ta sẽ không hại ngươi."
Tiểu Trúc lại không khuất phục, hắn căn bản không nghe thấy người nọ nói gì, nhưng còn nhớ Lục Hoàn nói gã không phải là người tốt, không biết gã muốn dẫn mình đi đâu. Đâu hắn cũng không muốn đi, cấp bách lớn tiếng kêu cứu, hô: "Ta không đi, ngươi buông ra. Lạc Thịnh Vũ cứu ta, Lạc Thịnh Vũ... A, đau quá."
Mạnh Khanh nghe hắn gọi Lạc Thịnh Vũ, không khỏi nhíu nhíu mày, xuống tay có chút hung bạo, nghe thấy tiếng thở nhẹ mới phát giác, vội vàng buông lỏng cánh tay. Tiểu Trúc thừa dịp, giãy giụa thoát ra, chạy về phía ngoài viện.
Mạnh Khanh xoay người liền đuổi theo, vừa mới duỗi tay bắt đã bị người ngăn lại.
Người tới chính là Lạc Kiến Đông không nghi ngờ gì, y giơ tay lên cản lại, ngăn Mạnh Khanh: "Tiểu Bắc mang phu nhân đi mau."
Lạc Kiến Bắc đáp ứng một tiếng, nói: "Ta lập tức quay lại!" Lập tức muốn kéo Tiểu Trúc chạy về phía phòng khách, tìm người bảo hộ phu nhân mới có thể quay trở lại để giúp Lạc Kiến Đông, dù sao võ công Lạc Kiến Đông không bằng Mạnh Khanh, một mình y cũng ngăn không nổi.
Nhưng vừa nắm lại nắm vào khoảng không. Trong lòng Lạc Kiến Bắc "lộp bộp" một tiếng, nghĩ ma đầu kia sẽ không có trợ thủ chứ, thấy rõ người tới mới trấn định lại, chính là chủ tử nhà mình.
Lạc Thịnh Vũ ôm Tiểu Trúc hướng ra phía ngoài vài bước, sắc mặt không tốt, nói: "Đừng để ma đầu kia chạy thoát."
Lạc Kiến Bắc còn chưa đáp lại, đã nghe bên cạnh một thanh âm cà lơ phất phơ nói: "Đại ca để cho ta, đối với mỹ nhân hiển nhiên phải dịu dàng một chút, mỹ nhân đương nhiên phải giao cho ta."
Nói xong tung mình nhảy lên, rút quạt xếp bên hông ra, phất tay ngăn cản, ép Lạc Kiến Đông lui ra, nói: "Xem ta."
Khi nói chuyện lại lấn thêm hai bước, quạt xếp lúc khêu lúc chấm, mỗi chiêu mỗi thức đều đặc biệt tấn công về phía đại huyệt quanh thân Mạnh Khanh. Ép Mạnh Khanh phải vội vàng lui ba bước.