Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Trúc mở to mắt nhìn chằm chằm ánh nến hồi lâu, bên ngoài rất yên tĩnh, qua hơn một canh giờ, cũng không có động tĩnh gì. Hắn lúc này mới thả lỏng thân thể, cực kỳ buồn ngủ, căng thẳng cả ngày, ngủ thiếp đi.
Giường Lạc gia rất mềm, chăn cũng thơm thơm, Tiểu Trúc tại Sở gia là một hạ nhân, ngủ chính là giường cứng, trước khi mất trí nhớ hắn không biết, nhưng bây giờ cảm thấy vẫn là giường của Lạc gia thoải mái nhất, ngủ cũng ngon hơn bình thường.
Kết quả là vô ý ngủ thẳng tới sáng, lần đầu tiên không cần dậy sớm múc nước hầu hạ tiểu thư, thoáng cái đã ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Sau ngày tân hôn đương nhiên phải đi kính trà mẹ chồng, có điều tân lang cũng không ở bên người, Tiểu Trúc đâu còn nhớ được việc này chứ? Hoàn toàn không tự giác lười trong ổ chăn, cọ tới cọ lui giống như con mèo nhỏ, làm áo cưới đỏ au dúm dó.
Mẹ Lạc Thịnh Vũ vốn đã có ấn tượng không tốt với Sở Diệu Y, con dâu múa thương chơi đao không hề gì, dù sao cũng là thế gia võ lâm, giống tiểu thư khuê các mới không tốt. Chỉ là thanh danh điêu ngoa của Sở Diệu Y bà cực kỳ không thích. Vả lại, dù cho Lạc Thịnh Vũ có thiếp Lam Y là thân thích họ xa của bà, mặc dù quan hệ trước khi vào cửa không thân thiết, nhưng dù sao vẫn hơn là quăng tám sào cũng không tới. Hơn nữa Lam Y ngoài mặt rất biết điều, nói chuyện lại xuôi tai, đương nhiên muốn chăm sóc.
Tiểu Trúc mơ hồ chớp mắt, vẻ mặt còn ngái ngủ, liền nghe cửa phòng bị đẩy ra "ầm" một tiếng, sợ đến hồn phách hắn cũng sắp ra khỏi vỏ. Mở to hai mắt mới nhìn thấy người đến là Lục Hoàn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hoàn thì không thở phào được, tiến vào kéo thẳng Tiểu Trúc từ trên giường tới, mắng: "Ngươi ngươi ngươi lúc này còn chưa chịu dậy! Ngươi muốn hại chết ta à, vạn nhất có người tiến vào thì làm sao?! Hơn nữa lão phu nhân Lạc gia đã ngồi ở phòng khách nửa ngày, ngươi sao còn chưa đi kính trà, làm hỏng thanh danh tiểu thư thì làm sao?!"
"Hả?!" Tiểu Trúc ngẩn ra nửa ngày, đã bị Lục Hoàn níu chặt mặc vào một bộ quần áo màu lam, sau đó bị đặt trước bàn trang điểm lau son bột nước trên mặt hắn, lại chải đầu trang điểm.
Tiểu Trúc có chút quẫn bách, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng loay hoay. Quần áo màu lam rất vừa người, giống như là vừa mới đặt làm. Có điều mặc vào quần áo nữ nhân này, tuy tiểu thư và Lục Hoàn đều nói đẹp mắt, nhưng có đẹp mắt đến mấy, vẫn khiến Tiểu Trúc cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng không thoải mái cũng không có cách nào...
Lục Hoàn trang điểm cho Tiểu Trúc một phen, trang điểm cho tóc cực kỳ tinh tế. Sau khi làm xong nhìn nhìn, không khỏi bĩu môi, nếu không phải nàng biết người nọ là nam, sợ cũng bị dọa. Rõ ràng là một nam tử, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, cũng khiến người ta không có hảo cảm.
Tiểu Trúc được hạ nhân dẫn đi phòng khách, dọc theo đường đi mới phát hiện Lạc trang lại lớn như vậy, cũng không biết rẽ bao nhiêu lần, dù sao đầu óc đã choáng váng rồi.
Hạ nhân đưa hắn tới cửa phòng khách liền cung kính lui xuống, Tiểu Trúc sững sờ đứng ở cửa lớn nửa ngày, hắn thật sự không muốn đi vào, nhưng không đi vào cũng không xong...
Đứng ở cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng cười duyên của nữ tử, có thanh âm phu nhân nói: "Quả thật như vậy? Hừ, đến Lạc gia không thể không hiểu quy củ được."
Phu nhân nói chuyện kia ngồi ở chủ vị, nhìn qua rất trẻ tuổi, bộ dạng đoan chính xinh đẹp, nhưng vừa nhìn chính là một người không dễ đắc tội, chính là lão phu nhân Lạc trang, lại không nhìn ra tuổi tác chút nào.
Tiểu Trúc nhìn hồi lâu, người trong phòng đương nhiên cũng đều chú ý tới bên ngoài có một bóng người màu lam, đứng ở nơi đó.
Tiểu Trúc một thân quần áo màu lam, là Lục Hoàn đo người đặt làm, mặc dù chỉ để giả vờ, lại không thể để Sở gia mất mặt, quần áo càng không thể keo kiệt. Một thân quần áo màu lam kia cũng rất xa hoa, lại không rườm rà, đơn giản độc đáo. Xa xa nhìn lại, đúng là rất kinh diễm, vùng trên hai lông mày như thế mắt phượng như thế, thay đổi một chút cũng cảm thấy không ổn. Ngoại trừ nó ra, khi Tiểu Trúc im lặng, mắt phượng kia có vẻ mảnh dài, luôn luôn có cảm giác trong trẻo lạnh lùng, thêm mấy phần lãnh diễm.
Lam Y nhìn "nữ tử" bên ngoài không khỏi nhíu nhíu mày. Người khác đều nói nàng người cũng như tên, lúc mặc quần áo màu lam xinh đẹp nhất, nhưng lúc này lại càng khiến người ta dễ dàng so sánh, trong lòng không cam tâm lại không thể nói ra, hé miệng cười nói: "Tỷ tỷ tới rồi? Luôn nghe người ta nói đại tiểu thư Sở gia xinh đẹp giống người trời, hôm nay vừa thấy thật sự là làm người ta hâm mộ."
Một nữ tử khác bên cạnh nàng trông rất là xinh đẹp, thoạt nhìn không kiên nhẫn như thế, nói: "Thiên kim Sở gia thật là phô trương, đây cũng đến giờ gì rồi mới tới, Tới liền đứng ở cổng, xem ra là muốn chúng ta đứng lên nghênh tiếp."
Tiểu Trúc có chút xấu hổ, có không hiểu cũng nghe được mọi người có phần mất hứng, vừa muốn cúi đầu đi vào, liền thấy một nam tử mặc trang phục màu đen đi tới. Lúc tới bên cạnh hắn còn cung kính chắp tay hành lễ nói tiếng "phu nhân" mới đi vào.
Người nọ chính là Lạc Kiến Đông, sau khi đi vào cũng hành lễ với lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, chủ tử ra ngoài làm việc, lệnh ta đến đây nói một tiếng với lão phu nhân nói một tiếng, buổi chiều mới tới."
Lữ Văn Quân gật đầu một cái, phất tay nói tiếng "đã biết", người nọ liền lui xuống.
Lần này bốn tiểu thiếp bên cạnh lập tức đều có nét mặt tươi cười, nghĩ thầm lúc này vốn là thời gian trang chủ đưa tân phu nhân đến kính trà. Bất kể trang chủ thật sự có chuyện ra ngoài hay không, đều chứng tỏ tân phu nhân này không được yêu thích.
"Trang chủ đây là đi nơi nào, xem ra là chuyện rất khẩn cấp."
"Vậy sao? Ta nghe nói mấy ngày nay trang chủ đều rất bận rộn, ngay cả hôm qua cũng rất bận. Nghe hạ nhân nói, đêm qua đã khuya đèn thư phòng trang chủ vẫn sáng đấy."
"Thật không? Ấy chẳng phải là tân phu nhân một mình trông phòng?"
Tiểu Trúc kiên trì đi vào kính trà Lữ Văn Quân. Hắn không quan tâm thái độ của Lạc Thịnh Vũ và những nữ tử này đối với hắn, thật ra tốt nhất mười ngày nửa tháng này đều không thấy được một bóng người mới tốt. Kính trà xong không ai nguyện ý đáp hắn, hắn còn vui vui mừng mừng lui ra ngoài.
Chọc một phòng nữ nhân nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc. Lữ Văn Quân lại càng không thích đứa con dâu này, dứt khoát cho nàng thấy vẻ mặt cau có, mình không thích nàng nàng lại càng cao hứng.
Tiểu Trúc mới không biết chính mình bị người hiểu lầm lại hiểu lầm, theo hạ nhân muốn về tiểu viện tử của mình, trong lòng âm thầm cao hứng, mẫu thân của Lạc Thịnh Vũ này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, không có hỏi này hỏi nọ giống như trong tưởng tượng của mình, sảng khoái cho mình trở về.
Tiểu Trúc theo hạ nhân băng qua mấy cái hành lang, vừa muốn đi vào viện tử liền thấy vài người đi tới. Nam tử dẫn đầu một thân trường bào tơ lụa màu trắng, tuổi rất trẻ, mang theo vài phần tự nhiên và hào phóng, chính là nhị trang chủ Lạc Thịnh Nghĩa toàn nói hươu nói vượn ngày hôm qua.
Lạc Thịnh Nghĩa là muốn đi theo đại ca ra ngoài, còn chưa tới cửa lớn liền nhìn thấy Tiểu Trúc muốn đi về. Lập tức ánh mắt liền sáng, mỹ nhân tinh xảo xinh đẹp như vậy hắn lại chưa từng thấy trong trang, thực sự đáng tiếc.
"Thật là tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời, thiếu gia sao lại chưa từng thấy ngươi trước đây?"
Tiểu Trúc thật ra không nhận biết bộ dáng của Lạc Thịnh Nghĩa, nhưng vừa nghe y mở miệng... cơ trên mặt cũng co quắp, sao có thể còn nghe không ra thanh âm y, lại không biết người kia là ai, chớp mắt không biết trả lời thế nào cho phải.
Lạc Kiến Bắc ở phía sau, dáng vẻ nhị trang chủ bộ mặt du côn lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, khiến hắn thiếu chút nữa té nhào. Còn chưa có mở miệng nhắc nhở, đã nhìn thấy chủ tử nhà mình từ đối diện ngoặt qua. Tim bị nhị trang chủ nhéo chặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ câm điếc là tốt nhất.