Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mỗi cá nhân đều có giá trị tồn tại riêng, ẩn sâu trong con người, lúc nào cũng có thể tìm thấy một điểm sáng nổi bật, còn giá trị tồn tại, tôi nghĩ... bất kể thân phận của người tầm thường đến mức nào, cho dù là tên vô lại lưu manh Tô Thiếu, cũng có giá trị nhất định.
Tô Thiếu kể tiếp: “Các vị thần tiên, vừa nãy ở chỗ đằng sau đệ, một luồng gió nổi lên, hơn nữa lại còn có một tên tiểu quỷ hiện ra dọa đệ nữa.”
Vừa nói đến đây, trong đầu Tô Thiếu chợt vang lên một giọng nói: “Ngươi tốt nhất phải hiểu cho rõ, ta chính là Ma thần chốn Cửu U, nhưng bọn họ tự xưng là nhân vật chính đạo, nếu như ngươi nói là đã gặp ta, bọn họ sẽ không buông tha cho ngươi đâu.”
Tiếng nói đó chính là do Cửu U Ma Thần đã nhập vào người Tô Thiếu, dường như hắn rất sợ bị bọn Lý Lăng phát hiện mình đang trốn trong thân xác của Tô Thiếu, phải biết rằng, nếu không bị Tô Thiếu lừa, hắn dư sức đánh bại ba người này, không cần phải mở lời van xin như vậy, nhưng hiện giờ Tô Thiếu vẫn còn giữ được sự tự chủ, không bị tư tưởng của Ma thần khống chết. Cửu U Ma Thần không động thủ thì thôi, nếu động thủ chỉ e là đánh rắn động cỏ. Phen này hắn thật sự khốn khổ, bị chính lời nói của mình ràng buộc với tên thiếu gia mặt dày, không thể thoải mái tự tại được.
Lý Lăng tựa hồ rất hứng thú với câu chuyện của Tô Thiếu, cười nhẹ hỏi tiếp: “Xin hỏi Tô thiếu gia, huynh đã gặp được tiểu quỷ nào vậy?”
Tô Thiếu đảo mắt một vòng, nghe lời của Cửu U Ma Thần gã cũng có chút dao động, tuy lời nói của lão quỷ này khó mà tin được, nhưng cũng không nên không tin, dù sao đề phòng vẫn hơn, đầu óc chuyển động, bèn đổi giọng, cười hề hề nói: “Chính tiểu quỷ mắt xanh đứng kế bên huynh đó.”
Trong nhất thời gã không biết nói sao bèn đưa Lam Nhận ra làm bia đỡ đạn.
Dù Lam Nhận chỉ là một cô gái bình thường, cũng phải nổi khùng không nhịn được vì bị tên lưu manh vô lại này sỉ nhục hết lần này đến lần khác, hết bị gọi là hồ ly tinh rồi lại bị gọi là tiểu quỷ, lần này giận quá không kềm được, tay phải nhấc lên, một luồng đao quang trắng lóa chém xuống, vừa quát lớn: “Hôm nay bổn cô nương sẽ chém ngươi làm hai mảnh, để cho ngươi biết được thế nào là tiểu quỷ.”
Lưỡi đao ánh sáng khổng lồ trong chớp mắt đã chém xuống đầu Tô Thiếu, lần này hành động của Lam Nhận quá đột ngột, Lý Lăng đứng bên cạnh không ngờ nàng lại hung hãn như vậy, nói một là một, hai là hai, chém ngay một đao xuống. Phải biết đao pháp của Lam Nhận rất lợi hại, Lý Lăng tuy giỏi hơn nàng, nhưng đao này chém xuống quá bất ngờ, y không có thời gian chuẩn bị, trở tay không kịp, đành giương mắt nhìn tên thiếu niên áo xanh này bị chém làm hai mảnh...
Nhưng vào đúng lúc đó, chỉ thấy mắt của Tô Thiếu lóe lên màu xanh lục, tay phải từ vai tới bàn tay, biến thành bóng đen, năm ngón tay như lưỡi câu bằng thép nhanh chóng chụp tới, trong chốc lát đã tiếp xúc với lưỡi đao sáng lóa, chỉ nghe choang choảng, tiếng binh khí va chạm vang lên.
Theo đà đánh của Tô Thiếu, Lam Nhận bị bắn lùi về phía sau ba bước, vô cùng kinh hãi, mãi mới trụ vững được, chỉ thấy cánh tay của Tô Thiếu, màu đen từ vai đến bàn tay dần dần biến mất, trở lại hình dạng như cũ...
Lúc này Tô Thiếu dường như mới sực tỉnh lại, lùi về phía sau một bước, nhanh chóng rút con dao chặt củi rỉ sét giắt ở sau lưng, đứng thủ thế như khỉ, quát: “Con mẹ nó, con ả này chẳng biết phải trái gì, sao lại đánh mà không nói trước gì cả, nếu không phải tiểu gia chuẩn bị sẵn, chắc đã bị ngươi chém làm hai rồi.”
Trời ơi, chỉ trong chốc lát mà Tô thiếu đã thay đổi cách xưng hô với Lam Nhận đến ba lần. Lần này may là có Cửu U Ma Thần giúp đỡ, nếu không con khỉ này tất chết mà không biết là vì sao rồi. Có điều nếu Tô Thiếu bị chém làm hai mảnh, Cửu U Ma Thần cũng phải chết theo, đây chẳng phải là hắn bụng dạ tốt lành gì, mà chỉ vì muốn cứu chính hắn mà thôi.
Lý Lăng ngẩn người ra ngạc nhiên, rõ ràng tên thiếu niên vô lại này sắp bị ma đao của Lam Nhận chém làm hai, không ngờ gã này sức lực cánh tay mãnh liệt như vậy, đỡ được nhát đao còn đẩy Lam Nhận lui về ba bước, nhìn vào tốc độ phản ứng cùng với trình độ đả thương người khác, tu vi của thiếu gia vô lại này tuyệt không kém mình... Nhưng mà gã là ai chứ? Chưa hề nghe nói trên giang hồ có người nào như vậy cả, hơn nữa hồi nãy gã xuất chiêu thế nào, cũng không kịp nhìn kỹ nữa...
Trong lúc Lý Lăng đang ngẫm nghĩ, Lam Nhận nổi cơn thịnh nộ, quát: “Tên tiểu tử xấu xa kia, ngươi cũng khá đó! Hôm nay ta không chém ngươi làm hai thì không được rồi.” Lập tức tính nóng nảy của Lam Nhận nổi lên, muốn lập tức giết chết tên tiểu tử trước mắt mới xong.
Tô Thiếu lăm lăm con dao chặt củi trong tay, miệng phá lên một tràng cười quái dị, trả đũa: “Con bé kia, đừng nói là tiểu gia không nhắc nhở ngươi, khi nãy là ta nhường ngươi thôi, nếu mà đánh nữa, ta sẽ không khách khí nữa đâu.” Tên Tô Thiếu này giỏi nhất là cái gì? Không cần nói cũng biết là tài gạt người rồi, nếu không Cửu U Ma Thần không bị mất cả hàng ngàn vạn năm tu vi vào trong người gã.
Tuy nói là tên thiếu niên vô lại này mồm mép lợi hại, nhưng Lăm Nhận cũng bị bất ngờ, nàng là một cô gái thông minh, một chiêu giao thủ vừa rồi đã biết được tên vô lại này tu vi cao hơn mình nhiều, nếu xông tới chém nữa, chưa chắc là chém trúng được gã...
Vào lúc này, Thiên Kiêu ở phía sau bước tới nói: “Lam tỷ tỷ, được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta đến Quỷ thành này là muốn cùng Lăng đại ca tìm dấu vết của Cửu U Ma Thần, muội thấy gã này cũng không phải là kẻ bại hoại, thôi hãy tha cho gã đi.” Từ họa kiếp do Cửu U Ma Thần gây ra lần trước, hai cô nương này luôn ở cạnh nhau bôn tẩu giang hồ, đã trở thành tỷ muội thân thiết.
Tô Thiếu nghẹo đầu, dùng dáng vẻ ngưỡng mộ một cách khoa trương, há hốc miệng, nước dãi chảy ròng ròng: “Tiên tử...”
Lam Nhận thấy dáng vẻ háo sắc của Tô Thiếu, tức khí quát: “Hừ, hôm nay tha cho ngươi một lần đó.” Nàng biết một cú đánh khi nãy đã chứng tỏ gã xấu xa này hơn hẳn mình, may là Thiên Kiêu đứng ra khuyên, nếu mình không đánh lại gã vô lại này thì mất mặt lắm.
Tô Thiếu lắc đầu nhún vai nói: “Sao cũng được, tiểu cô nương muốn đánh thì ta cũng sẵn sàng chiều thôi.” Tô Thiếu đã biết khi nãy Cửu U Ma Thần đã cứu minh ra khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vậy cũng tốt, không ngờ tên tiểu tử không sợ trời đất gì như mình lại được một Ma thần hung hãn bảo vệ, nào biết đường tương lai là phúc hay là họa đây.
Đúng lúc này, Lý Lăng hình như phát hiện ra gì đó, nhanh chóng phóng thẳng về phía con đường trước mặt.
Mọi người nhìn theo thấy đó phát ra ánh sáng bạc chói lòa, một vật gì đó đang lấp lánh tỏa sáng trên một khúc gỗ, dưới ánh trăng bàng bạc, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có gì lạ.
Lam Nhận cùng Thiên Kiêu vội chạy đến nhìn, Tô Thiếu cũng nổi tính hiếu kỳ bám theo sau.
Chỉ thấy Lý Lăng đứng đó tay cầm một mũi tên phát ra ánh sáng trắng lóa, đó chính là mũi tên thần mà Liễu Dật dùng để phong ấn Cửu U Ma Thần, Thiêu Kiêu và Lam Nhận sững sờ mắt mở to hết cỡ, Lam Nhận buột miệng: “Đó... đó chẳng phải là thần tiễn dùng để phong ấn Cửu U Ma Thần hay sao?”
Lý Lăng gật đầu, nét mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu quả là Cửu U Ma Thần đang ngủ say, hoặc là tiến hành kế hoạch tiêu diệt thế gian này, thì chẳng có gì phải sợ, chúng ta chỉ cần ở dưới ánh mặt trời là có thể tranh thủ giam giữ hắn được, nhưng giờ nhìn thấy mũi tên này, ta càng cảm thấy lo lắng.”
Thiên Kiêu nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao vậy?”
Đôi mắt xanh mỹ lệ của Lam Nhận đảo một vòng đáp: "Bây giờ thấy mũi tên này có thể chứng minh là Cửu U Ma Thần vốn không bị Liễu Dật phong ấn, nếu đúng như vậy, tại sao Phong Đô Quỷ thành lại yên tĩnh như vậy? Cửu U Ma Thần đã đến chỗ nào rồi? Chỉ biết chắc là hắn đã phá vỡ phong ấn ở Phong Đô Quỷ thành, hiện giờ đang ở trong bóng tối, nếu vậy hắn càng huy hiểm hơn, chúng ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội phong ấn hắn lần nữa, đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là quá trình dẫn đến cái chết đó, ta nghĩ, tên U Ma Thần này đang tính toán cách thức tiêu diệt chúng ta đây...”
Nghe ba người nói vậy, Tô thiếu gia trong lòng kinh hãi, thầm nói: “Con bà nó, không ngờ lão quỷ này lợi hại như vậy, coi bộ Tô thiếu gia lần này gặp xúi quẩy rồi.”