Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi việc cứ diễn ra từ tốn, có lẽ, đó là khởi đầu của kế hoạch báo phục, nhưng có thể đây là một thủ đoạn khác của vận mệnh khiến ta không thể dự liệu, chỉ biết tuân theo.
Liễu Dật nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc giữa đám đông, đương nhiên, đó là A Cửu, Thuỷ Nhân cùng với Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, họ đang bát phố trong sơn trang phồn hoa này. Nhưng chàng không muốn lên gặp họ, thân phận hiện tại của chàng, chỉ mang lại thêm nhiều phiền toái cho những người đang sống yên lành, được thấy bằng hữu sinh hoạt vui vẻ, với chàng thế là đủ.
Có ba người rất đáng chú ý, một lão già râu tóc bạc phơ, thân hình lùn tịt, chính thị Long thần, bên cạnh là một nữ hài tóc đỏ, tay cầm trường kiếm, mặc kình trang màu đỏ, hai cánh tay trắng muốt để trần, chiếc váy xẻ dài lộ ra cặp chân, kiểu ăn mặc này không kém gì Thất Nguyệt.
Nghĩ đến Thất Nguyệt, tim Liễu Dật bất giác rung động, đúng lúc đó, ánh mắt chàng bị hút sang một nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc y phục màu lam, vóc người gần như là hoàn mỹ, tay cầm hai thanh đoản đao, phát ra ánh sáng đen nhánh, đôi mắt làm cho người nhìn dù chỉ một lần khó mà quên được, đôi mắt màu lam thẫm, ẩn chứa sát khí vô tận. Đôi mắt đó làm chàng đặc biệt chú ý đến nữ tử, nàng ta là ai? Thân phận thế nào? Mà trong đôi mắt lam, tựa hồ muốn giết sạch mọi người.
Liễu Dật nói với Lang Vương đang ở bên cạnh: “Lão sư giúp ta báo danh, tốt nhất xếp cùng tổ với Vi Phong, ta và Kỳ, Lân sẽ đi dạo quanh quẩn.”
Lang Vương gật đầu: “Vâng, Ma chủ.”
Liễu Dật cùng Kỳ, Lân tiếp tục cất bước, sơn trang này quả thực lớn hơn cả một trấn, lại không kém phần phồn hoa.
Tam giới luận võ dựa theo thể thức loại trực tiếp, sau khi báo danh sẽ bốc thăm, chẳng hạn ngày đầu có mười sáu người tham gia tranh tài, ngày thứ hai chỉ còn tám người, ngày thứ ba còn bốn người, cứ thế loại dần. Luận võ thường có kỳ hạn một tháng, nhưng cũng không nhất định, nếu như có nhiều người tham gia, sẽ tùy tình hình thi đấu mà sắp xếp thời gian.
Liễu Dật lơ đãng bước đi trên đại lộ, ngắm nhìn những người bán hàng hai bên đường. Đột nhiên một vật bày bán hấp dẫn chàng tiến lại chỗ một người chuyên bán đồ dùng của người dân tộc thiểu số. Ở đó, chàng thấy có bán khăn tay và mấy thứ linh tinh khác.
Chàng lật từng món hàng, đột nhiên thấy một dây chuông màu tím vô cùng đẹp đẽ, mỗi vòng xâu sáu quả chuông, tổng cộng ba xuyến mười tám quả, trên mỗi quả đều khắc hình các loài hoa khác nhau. Chàng cầm chuông lên lắc lắc, nhìn những quả chuông được chế tạo rất tinh tế rung lên, trong tiếng chuông reo, chàng như nhìn thấy khuôn mặt Cát Lợi Nhi, thấy nụ cười của nàng, bây giờ chàng mới hiểu có lẽ đó chính là niềm quyến luyến nhất đời.
Lão chủ quầy hiển nhiên không phải là người Trung Nguyên, thấy chàng cầm dây chuông, vội nói: “Khách quan tôn kính, ngài lựa chọn quả là sáng suốt, cái này là “Tình nhân linh” của bản tộc, dây chuông này cũng gắn liền với một câu chuyện từ xa xưa.”
Liễu Dật đưa mục quang lãnh lẽo nhìn lão chủ quầy, nhận thấy lão không phải là nói quàng xiên, bèn hỏi: “Câu chuyện thế nào, nói ta nghe.”
Chủ quầy mỉm cười nói: “Mỗi người trong bản tộc đều có Tình nhân linh, theo truyền thuyết, tiên nữ trên trời và ma quỷ dưới đất thương yêu nhau, dây chuông này chính là tín vật của họ, dù hai người có bị chia cắt đến đâu, dù ở chân trời góc bể, trên trời dưới đất, chỉ cần rung nhẹ dây chuông này, thì người thương trong lòng sẽ xuất hiện trước mắt, nhất định đó phải là người được yêu thương thật lòng, nếu không sẽ làm dây chuông vỡ nát, và không có cảm giác gì.”
Liễu Dật gật đầu.
Cũng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Ông chủ, dây chuông này còn không? Bán cho ta một dây.”
Liễu Dật nhẹ nhàng ngoái lại, là một nữ tử bạch y thoát tục, tướng mạo bình thường nhưng toát ra cảm giác cao nhã, Cát Lợi Nhi ư? Không, đó chỉ là người có vẻ bề ngoài rất giống với Cát Lợi Nhi: Thiên Kiêu, muội muội mà Cát Lợi Nhi chưa từng được gặp.
Lão chủ quầy gật liên hồi, cúi người nói: “Tại hạ thành thực xin lỗi khách quan, đây là dây chuông cuối cùng của tại hạ.”
Liễu Dật nhìn Thiên Kiêu, thả dây chuông trên tay xuống mặt quầy: “Cô nương thích thì cứ lấy”. Nói xong, chàng quay người đi sang hướng khác.
Thiên Kiêu nhìn theo Liễu Dật đang đi xa dần, cầm lấy dây chuông màu tím trên mặt quầy, lắc nhẹ nhàng, dây chuông đẹp đẽ phát ra âm thanh trong trẻo, nghe rất vui tai, trong tiếng chuông ngân, nàng thấy một thân ảnh màu đen, không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn được đôi mắt bi thương và tang thương, câu nói của bóng hình đó in đậm trong sâu thẳm tâm hồn nàng: “Nếu như có kiếp sau, ta hy vọng sẽ không gặp nàng, không để ta yêu nàng, như thế, nàng sẽ không phải chịu thống khổ mà chỉ biết đến hạnh phúc.”
Lại nói Liễu Dật đến trước một khách sạn, ngẩng đầu nhìn danh tự khách sạn: “Thiên hạ đệ nhất” bất giác lắc đầu, thiên hạ đệ nhất là cái gì? Đếm cả một khách sạn này cũng dùng đến danh tự đó, lẽ nào thiên hạ đệ nhất thực sự trọng yếu đến vậy?
Đến lúc đó, Lang Vương từ sau bước tới gọi: “Ma chủ.”
Liễu Dật quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Lang Vương gật đầu nói: “Đã xong rồi, ngày mai Ma chủ đấu cùng Phong Thần, đệ tử của trưởng lão Thần môn Dương Vân Phong, ở đệ tứ trường trên Khí kiếm đài.”
Liễu Dật gật đầu, nhớ lại tình cảnh gặp Thần môn tứ hộ vệ Phong, Thuỷ, Hoả, Lôi mười năm trước, trong lòng không khỏi cảm khái, lúc đó nếu như không có Lãnh Kiếm tương trợ, không biết chàng sẽ ra sao? Nghĩ đến chuyện đó, chàng hỏi tiếp: “Lão sư có để ý Lãnh Kiếm cùng nhóm với ai?”
Lang Vương gật đầu: “Lãnh Kiếm có lẽ không tới, mười năm nay ông ta chưa hề xuất hiện, cũng không tham gia Tam giới luận võ, tựa hồ biến mất khỏi Nhân gian.”
Liễu Dật lắc đầu: “Không thể, ông ta không biến mất, có lẽ kiếm ý của ông ta đã đạt đến một cảnh giới khác, hoặc ông ta nhận thấy Tam giới luận võ này không ai xứng đáng cho ông ta xuất kiếm, Lãnh Kiếm vốn là người cuồng ngạo mà.”
Lang Vương đồng tình: “Mặc dù Lãnh Kiếm không đến, nhưng đệ tử thủ tịch của y là Thiết Tiêu có tới, Thiết Tiêu hiện tại là chưởng quản Lãnh Kiếm môn, từ mười năm trước “Chân vũ kiếm ý” của hắn đã được xếp là thiên hạ đệ nhị, thêm thần kiếm “Huyền Quang”, chắc sau mười năm qua tu vi có thể đạt đến mức của Lãnh Kiếm ba mươi năm trước."
Liễu Dật lắc đầu, nói: “Lãnh Kiếm si mê kiếm, không ai có thể vượt qua được, mặc dù Thiết Tiêu hiệu xưng Kiếm Si, nhưng hắn không bao giờ vượt qua được lão sư.”
Lang Vương nói tiếp: “Lang Vương ngày càng bội phục Ma chủ, so với mười năm trước, Ma chủ hiện giờ điềm tĩnh, trưởng thành hơn nhiều, một ngày nào đó, chúng ta sẽ báo được thù, thống nhất Ma giới.”
Liễu Dật gật đầu, nói: “Chúng ta đi thôi, phiền lão sư chuẩn bị máu tươi đem đến phòng ta.”
Lang Vương gật đầu nói: “Vâng, Ma chủ.”