Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điên cuồng!
Theo Tề Tử Nam phát ra mệnh lệnh, mấy tên cảnh sát viên liền lấy ra Ma Văn súng cầm tay, nhảy vào bên trong hậu viện.
- Không... Không có lệnh khám xét, các ngươi không có quyền tự tiện xông vào khu vực tư nhân chúng ta.
Lý Nhạc như trước là một bộ dáng nơm nớp lo sợ.
- Tiểu tử! Muốn lệnh khám xét hả, nhìn lại xem mặt lão tử này, chính là lệnh khám xét! Vừa rồi lão bản các ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Hiện tại để ta nhìn hắn còn kiêu ngạo thế nào! Xem lão tử làm thế nào hại chết hắn, ở địa bàn của ta còn dám giương oai, hôm nay ai cũng không thể cứu được các ngươi!
Tùy Tuấn bày ra một bộ dáng vô cùng ngạo mạn, lấy tay chỉ chỉ vào ngực Lý Nhạc, khinh thường nói, sau đó liền nghênh ngang đi theo phía sau viên cảnh sát vào hậu viện.
Tiến vào hậu viện, những cảnh sát viên này liền giống như cường đạo, bắt đầu lục tung bốn phía, thô lỗ đá văng hai cái vách phòng, như chỗ không người.
- Tại cái phòng kia, vào đi bắt lấy hắn, còn có cái gì gọi là khách quý, toàn bộ bắt hết cho ta, trước đánh ột trận nói sau!
Tùy Tuấn cất bước đi vào hậu viện, liếc mắt một cái liền chú ý tới cửa phòng đóng chặt ở đối diện, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài bóng người, vì thế hắn chỉ vào căn phòng đó hùng hổ nói.
Đối mặt với công tử của Trưởng ty, những viên cảnh sát này tự nhiên phải nói gì nghe nấy, đồng dạng bày ra tư thái hung ác, trực tiếp đá một cước văng ra cánh cửa phòng, lúc này liền nhìn thấy, Tiêu Hoằng đang đứng ở một bên, biểu tình nghiêm túc, Triệu Thanh đứng bên trong một góc hơi tối, Tang Hoành Vân đứng bên giá sách đưa lưng ra ngoài.
- Ngươi hẳn chính là lão bản ở nơi này đi, dám bất kính với công tử của Trưởng ty đại nhân, quả thực chính là muốn chết! Còn nữa hai người bên trong kia, ta hoài nghi các ngươi là nghi phạm, toàn bộ lăn ra đây cho ta.
Một gã cảnh sát viên giơ Ma Văn súng trong tay, biểu tình hung ác nói, trong giọng điệu oai khí mười phần trên cao nhìn xuống.
- Nghi phạm? Ngươi là đang nói ta sao?
Tang Hoành Vân đưa lưng về phía viên cảnh sát, hơi xoay người, giọng điệu hơi trầm thấp nói.
- Nói ngươi lại...
Viên cảnh sát nói ra lời này chỉ đến một nửa, nửa khuôn mặt của Tang Hoành Vân, liền hiện ra trước mắt hắn.
Trong nháy mắt, biểu tình hung ác của viên cảnh sát lập tức cứng lại, hai mắt trợn trừng, tay cầm Ma Văn súng lục không khỏi run lên, tiếp theo cả người lập tức hóa đá tại đương trường. Khuôn mặt này sao hắn có thể không biết, Tang Hoành Vân này ở Thái Ngô Thành là nhân vật nói một không hai, ai dám trêu chọc?
Tuy nhiên, tuyệt đối không nghĩ tới, Tang Hoành Vân đại danh đỉnh đỉnh này lại xuất hiện ở chỗ này, mà hành động của mình vừa rồi... Trong lúc nhất thời, người cảnh sát viên này chỉ cảm thấy da đầu run lên, hai chân bắt đầu như nhũn ra.
Nguyên vốn bọn họ chỉ là muốn tìm lão bản Tiêu Hoằng của dược quán nho nhỏ này gây phiền toái, hung hăng giáo huấn một chút, nhưng không nghĩ tới, sau lưng của lão bản dược quán nho nhỏ này, lại đứng một nhân vật đại siêu cấp như vậy.
Không kiềm được viên cảnh sát hơi thối lui về phía sau một bước, không biết nên làm thế nào cho phải, thường ngày thái độ làm người của Tang Hoành Vân, tuy rằng hắn không có nhìn thấy qua, nhưng vẫn có nghe nói, đúng vậy, hắn là Dược sư, nhưng dường như cũng có một mặt giết người, cho dù là thị trưởng cũng không dám làm khó dễ hắn.
“Xoạch!”
Nghĩ đến đây, viên cảnh sát không kìm lòng được Ma Văn súng trong tay rơi xuống đất.
Tùy Tuấn đứng ngoài sân, tự nhiên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, thấy các cảnh sát viên nhất tề đứng không nhúc nhích trước cửa, tức giận đốc thúc:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, bắt toàn bộ người ở bên trong cho ta, mang đi, cho bọn họ biết ta lợi hại!
Bởi vì cửa đang mở rộng, thêm vào giọng nói của hắn khá cao, bởi vậy dĩ nhiên có thể chuẩn xác truyền vào trong phòng.
Đối với loại thanh âm bất kính này, biểu hiện của Tang Hoành Vân có vẻ bình thản khác thường, thậm chí bình thản làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Triệu Thanh trong góc phòng một cái, Tang Hoành Vân liền chậm rãi đặt quyển sách trên tay về lại giá sách, không có mảy may phản ứng quá kích động.
Triệu Thanh đi theo Tang Hoành Vân không dưới mười năm, tự nhiên hiểu được loại ánh mắt của sư phụ này đại biểu hàm nghĩa gì. Hắn như tia chớp xuất hiện ngay trước mặt cảnh sát viên cách gần mình nhất, trên cánh tay phải không biết từ lúc nào đã lóng lánh Chiến Văn hoa lệ.
Lại nhìn phía trên nắm tay, đã hình thành một mảng lớn quang đoàn, sau đó rất nhanh biến thành một quang đoàn chói mắt bằng cỡ cái bánh bao, quay vòng phía trên nắm tay, tiếp theo không có mảy may do dự, xuống tay quả quyết, trực tiếp đánh vào bụng viên cảnh sát.
Người cảnh sát viên này tuy theo bản năng ngăn cản, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Một quyền trầm trọng, uy lực to lớn, Tiêu Hoằng mơ hồ có thể nhìn thấy lực xung kích cường đại của nắm tay, thậm chí làm cho phía sau lưng viên cảnh sát, hơi hơi lồi lên một chút.
Không có tạm dừng chút nào, người cảnh sát viên này vừa rồi lấy súng chỉ vào Tang Hoành Vân liền bay ra ngoài, mấy tên cảnh sát viên phía sau cũng giống như bô linh, bị đều đụng chạm văng bắn ra, có thể thấy uy lực mạnh mẽ biết bao.
“Ầm ầm!”
Ngay sau đó, người cảnh sát viên này liền rơi thẳng xuống giữa sân viện, mũi miệng trào máu, thân mình hơi giật giật, rồi trực tiếp chết ngất đi.
“Xuống tay thật độc.” Khóe miệng Tiêu Hoằng hơi giật giật, trong lòng thầm nói. Lần này xem như hắn chính thức mở mang tầm mắt, cái gì gọi là “có chỗ dựa không lo sợ gì”.
Nếu là người dân bình thường, lần này phỏng chừng phải mấy chục năm lao tù rồi.
Tùy Tuấn ở ngoài sân, cúi đầu nhìn viên cảnh sát trước chân mình, không khỏi nhíu mày, người cảnh sát viên này hắn biết, Ngự lực đã đạt tới Ngự Đồ cấp bảy, người có thể đánh cho Ngự Đồ cấp bảy thành bộ dáng như thế, có thể thấy được thực lực của người ra tay mạnh tới mức nào.
Có ý nghĩ như vậy, Tùy Tuấn vội thối lui lại phía sau, sắc mặt hiện lên một chút sợ hãi, tiếp theo cố gắng trấn định, uy hiếp nói:
- Bên trong... bên trong rốt cuộc là ai? Dám cả gan tập kích cảnh sát viên, chẳng lẽ ngươi chán sống...
Tùy Tuấn chỉ nói được nửa câu, nửa câu dưới liền im bặt, chỉ thấy Triệu Thanh sắc mặt lạnh như băng, chậm rãi từ trong phòng đi ra.
Triệu Thanh là người phương nào, hắn tự nhiên biết, đại đệ tử đại danh đỉnh đỉnh của Tang Hoành Vân, đồng dạng có một chỗ đứng ở Thái Ngô Thành, tuy rằng địa vị so ra kém Tang Hoành Vân, Sài Tang, nhưng nếu so với Tùy Tuấn quả thực chính là trên trời dưới đất.
- Triệu... Triệu đại nhân!
Tùy Tuấn không khỏi phát ra thanh âm run run, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn vạn lần không ngờ, mình lại xui xẻo như thế, lại chọc phải Triệu Thanh. Lần này, tuyệt đối là phiền toái lớn rồi! Giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, hai chân đã bắt đầu run run nhè nhẹ.
“May mà không phải Tang Hoành Vân, còn có đường sống quay về.” Tùy Tuấn chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng như vậy. Tuy nhiên, ngay sau đó, Tang Hoành Vân liền chậm rãi từ bên trong đi ra.
- Này...
Nhìn thấy Tang Hoành Vân, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Tùy Tuấn, đột nhiên biến thành xanh mét, hai mắt trợn trừng miệng há hốc, trong nét mặt có khiếp sợ, có sợ hãi, da đầu lại cảm thấy được từng trận run lên, môi phát tê rần, phía sau lưng rét run, từ trên mặt tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Một mình Triệu Thanh có thể nói đã làm cho Tùy Tuấn vô cùng khiếp sợ, kết quả không nghĩ tới, Tang Hoành Vân cao cao tại thượng cũng ở bên trong. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão bản của dược quán nho nhỏ này, lại có chỗ dựa lớn như vậy.
Giờ khắc này đầu óc của Tùy Tuấn gần như đã trở nên trống rỗng, cảm nhận của hắn giống như vốn định giày xéo một con kiến nho nhỏ, kết quả lại không thành, trong ổ kiến lại lao ra một con quái thú siêu cấp thời tiền sử.
Tùy Tuấn không khỏi theo bản năng lui về phía sau hai bước, tiếp theo chân mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, khí thế kiêu ngạo vừa rồi đã sớm không còn sót lại chút gì, lại biến thành ngoài khiếp sợ, chính là hoảng hốt.
Về phần các cảnh sát viên khác thì mặt không còn chút máu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cứ như vậy lẳng lặng ngồi dưới đất, giống như pho tượng không nhúc nhích.
Tề Tử Nam ở bên trong tiền thính, nghe bên trong truyền ra một tiếng nổ, rồi yên lặng không có động tĩnh gì, sắc mặt hắn thoáng hiện lên một chút cảnh giác, tiếp theo liền rất nhanh đi vào hậu viện.
Đầu tiên ập vào trong mắt Tề Tử Nam, đó là Tùy Tuấn xụi lơ trên mặt đất, cùng với cảnh sát viên ngã trái ngã phải. Thấy một màn như thế, phản ứng đầu tiên của Tề Tử Nam là tức giận. Đúng là hắn không nghĩ tới, một lão bản của dược quán nho nhỏ lại có lá gan lớn như vậy, hơn nữa trước đó hắn cũng đã điều tra rõ ràng, lão bản dược quán này không có người đứng sau lưng, cho nên hắn mới dám ngang ngược như vậy.
- Lớn mật, là ai...
Tề Tử Nam vừa định nổi trận lôi đình, kết quả thần sắc lại đột nhiên vừa động, dư quang khóe mắt nhìn về phía cửa, kết quả cả người sửng sốt đứng sững tại đương trường.
Tang Hoành Vân cùng Triệu Thanh hai người kia, địa vị ở Thái Ngô Thành rốt cuộc cao tới bao nhiêu, hắn vẫn là biết được.
- Tang... Tang...
Tề Tử Nam lắp bắp một lúc lâu cũng không có thốt ra một câu đầy đủ, hắn muốn tiến lên lấy lòng, nhưng dưới loại tình huống này làm sao có thể?
Tang Hoành Vân không có nói lời gì, càng không hỏi nguyên nhân gây ra chuyện này. Ở trong mắt hắn xem ra chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ như vậy, không đáng để hắn quan tâm.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!
Tang Hoành Vân nói với Triệu Thanh xong, liền cất bước đi ra phía cửa, thần sắc vẫn bình thản như trước, không có mảy may tức giận, cũng không có vẻ gì khác thường.
Chỉ là khi đi ngang qua bên cạnh Tùy Tuấn, hắn hơi dừng lại bước chân, hờ hững nói:
- Trở về, nói cho phụ thân ngươi từ chức đi, đừng chờ ta tự mình ra tay!
Nói xong, Tang Hoành Vân liền lập tức đi thẳng ra ngoài, Triệu Thanh, Tiêu Hoằng cùng theo phía sau.
Lý Nhạc đứng trong tiền sảnh, nhìn thấy Tang Hoành Vân liền bày ra một bộ dáng siểm nịnh. Vừa rồi thời điểm Tùy Tuấn đi vào, hắn cố ý nín nhịn không nói khách quý bên trong là ai, chính là muốn nhìn thấy loại kết quả này.
- Sau này có chuyện gì, ngươi có thể liên hệ với Triệu Thanh!
Tang Hoành Vân ném lại những lời này, ý bảo Triệu Thanh lưu lại dãy số Ma Văn thông tin cho Tiêu Hoằng, rồi cất bước đi tới Ma Văn Xa của mình.
Sau vài phút, cảnh sát viên cũng ảo não rút lui, ở lại lâu thêm hiển nhiên không thể nghi ngờ lại làm phiền lòng Tiêu Hoằng, trừ phi bọn họ cảm thấy tính tình của Tang Hoành Vân thật dễ dãi.
Hơn nữa Tang Hoành Vân đã nói, bảo Tùy Tuấn nói phụ thân mình từ chức, nói trắng ra đây còn là khách sáo, cho dù ở nơi này, trước mặt công chúng trực tiếp giết chết Tùy Tuấn, người khác cũng khó mà nói được gì, càng không có ai dám quản tới.
Cho dù là thị trưởng, lão đại của phía chính phủ ở Thái Ngô Thành này, đối Tang Hoành Vân cũng phải lễ nhượng mấy phần, càng đừng nói là Trưởng ty Cảnh sát một khu vực.
Đương nhiên, lúc này người buồn bực nhất chính là Tùy Tuấn, vốn hắn tưởng dễ dàng bóp dẹp quả hồng mềm, xả hết cục tức trong lòng, kết quả lại không nghĩ tới, nắm phải mặt Diêm Vương, chính cái gọi là có cha tốt không sợ, chỉ sợ con phá sản...