Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Đúng vậy, bà ấy là một người mẹ vĩ đại. Lúc bảy tuổi ta biết được việc này, trong khoảng ba năm ta đã rất ghét sự vĩ đại đó của bà ấy, cũng ghét chính mình..." Mặc Vấn Trần lại đưa chén rượu đến bên miệng, khẽ nhấp một ngụm, nói tiếp: "Bà ấy theo bản năng của người mẹ, dùng tính mạng của chính mình che chở cho ta, còn ta lại trở thành kẻ giết mẫu thân của mình. Khi đó ta cho rằng, nếu ta không có mặt trên thế giới này, mẫu thân ta sẽ không chết. Mẫu thân dùng chính mạng sống của mình để giữ lại tính mạng của ta, đó gọi là tình yêu của người mẹ, nhưng mẫu thân ta đi rồi, bà ấy không áy náy, còn ta luôn khổ sở dằn vặt bản thân, cả đời luôn có cảm giác áy náy với mẫu thân..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn trong lòng. Nàng cũng vậy, luôn cho rằng nếu không phải do mình tùy hứng, cha mẹ nàng cũng không bị người khác hãm hại chết thảm như vậy. Lòng nàng luôn luôn đau khổ, hối hận, mặc dù đã qua lâu nhưng vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó...
Mặc Vấn Trần uống cạn ly rượu trong tay, tiếp tục nói: "Trong ba năm đó, tinh thần ta sa sút, ta không muốn sống trên thế giới này thêm một ngày nào nữa, trong ba năm đó, ta luôn trốn tránh sinh nhật..."
Mặc Vấn Trần nói đến đây thì dừng lại, thật lâu không nói...
"Sau đó, sau đó thì sao?" Tiểu Bạch chớp mắt, một giọt nước rơi xuống, hỏi Mặc Vấn Trần. Nhưng chỉ có mình Tô Linh Phong nghe được, Mặc Vấn Trần lại không thể nghe thấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong cố gắng đè nén cảm xúc để giọng của mình nghe bình tĩnh một chút rồi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Mặt Mặc Vấn Trần hỏi với vẻ kỳ lạ, giọng nói còn có vẻ giận giữ: "Về sau, ta gặp một người phụ nữ. Không! Là một lão yêu bà! Ta bị bà ta tra tấn nửa sống nửa chết!" Hắn dừng lại một chút rồi lại cười khổ nói: "Nhưng bà ta cũng đã dạy cho ta rất nhiều thứ, để cho ta thấu hiểu một đạo lý..."
"A?" Đây đã là lần thứ hai Tô Linh Phong nghe từ miệng Mặc Vấn Trần nói đến ba chữ "Lão yêu bà" này, nàng chờ hắn nói tiếp.
Nhưng Mặc Vấn Trần lại không tiếp tục giải thích mối quan hệ của hắn với cái người gọi "Lão yêu bà" kia, mà là chậm rãi nói: "Thật ra mẫu thân lúc ấy làm như vậy, chỉ đơn giản muốn con của mình sống sót mà thôi. Trong tiềm thức, mẫu thân cho rằng đứa nhỏ trong bụng còn quan trọng hơn tính mạng của mình, nên ta cũng không có lý do hận bà ấy..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần lại rót thêm cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống, sau đó mỉm cười nói: "Ta không có cách nào để tham dự vào việc lựa chọn của mẫu thân lúc đó, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận, cũng không có tư cách oán trách mẫu thân. Bà ấy muốn ta sống tốt, ta sẽ cố gắng sống tốt để hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu. Bọn họ không thể đi tiếp quãng đường còn lại, ta sẽ sống để giúp họ hoàn thành tâm nguyện. Họ không tiếc mạng sống bảo vệ ta, cho nên ta không có tư cách hủy hoại mạng sống của chính mình..."
Tiểu Bạch nghe vậy thì cái hiểu cái không. Đôi mắt xanh thẳm trừng to, đầy vẻ sùng bái nhìn Mặc Vấn Trần. Người này nói chuyện thật thâm sâu...
Cả buổi ngồi nghe Mặc Vấn Trần kể chuyện của mình, Tô Linh Phong hoang mang. Mình bây giờ cũng giống Mặc Vấn Trần trong ba năm đó sao? Không, nàng không giống hắn! Sau trận đả kích và biến cố đó, nàng không sống một cách ngu dốt mà chọn tham gia quân đội. Nàng trở nên kiên cường, trưởng thành hơn. Nàng thật sự muốn mình trở nên mạnh hơn, lớn hơn, cứng rắn hơn để trả thù người đã hủy hoại gia đình của mình!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nàng đã làm được, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng nàng vẫn không giảm bớt, nàng lại nghĩ cách khiến mình càng ngày càng bận rộn hơn để không nghĩ cảm giác bất lực, khủng hoảng, áy náy ấy nữa...
Tô Linh Phong bỗng nhiên hiểu ra, thật ra cho tới bây giờ nàng đều trốn tránh...
Nhưng hoàn cảnh của nàng và Mặc Vấn Trần không giống nhau. Hắn là do không có lựa chọn nào khác, còn bi kịch của cha mẹ nàng là do tính tùy hứng của chính nàng...
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần khẽ gọi Tô Linh Phong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sao?" Tô Linh Phong lấy lại tinh thần lên tiếng.
"Không muốn uống sao?" Mặc Vấn Trần chỉ vào chén rượu vẫn còn nguyên trong tay Tô Linh Phong
Tô Linh Phong lắc đầu, nàng không muốn dùng rượu để làm mất cảm giác của chính mình, cho dù trong lòng đau đớn thế nào nàng vẫn cần tỉnh táo, nàng muốn suy nghĩ thật kỹ những chuyện đang mơ hồ...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần lấy chén rượu Tô Linh Phong đang cầm trên tay, ngửa cổ uống, sau đó cười nói: "Chỉ là thói quen thôi. Mỗi lần nhớ cha mẹ ta đều uống với hai người bọn họ một chút."
Mặc Vấn Trần đặt chén rượu xuống, nắm chặt tay Tô Linh Phong, giọng nói dịu dàng, nói: "Phong Nhi, ta không biết nàng đã từng trải qua chuyện gì, trong lòng nàng cất giấu bao nhiêu đau khổ, nhưng nếu có một ngày, nàng muốn nói cho ta biết, ta sẵn sàng lắng nghe." Dừng một lát, Mặc Vấn Trần lại tiếp tục: "Nếu nàng không muốn nói cũng không sao, hôm nay ta đưa nàng đến nơi này, nhưng không muốn chạm đến nỗi đau của nàng, chỉ hi vọng nàng có thể từng bước thoát khỏi quá khứ đau buồn ấy. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua, thời gian còn ở phía trước, đừng quay đầu nhìn lại, nhất định phải hướng đến tương lai..."
Tiểu Bạch cắn móng vuốt, cái hiểu cái không lắc đầu nhỏ của mình, lại nhìn Mặc Vấn Trần với cái ánh mắt sùng bái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong mím môi không nói. Những đạo lý này, nàng tất nhiên biết rõ, nhưng mà... Aiz... Nếu như lúc cha mẹ qua đời, nàng có thể thấu hiểu mọi chuyện, nàng nhất định sẽ sám hối trước mặt cha mẹ, cầu xin tha thứ...
Ở thế giới này, linh hồn sau khi chết sẽ được gọi về dòng u minh, biến thành sinh hồn mới. Nếu đầu thai chuyển thế có thật thì có phải linh hồn của cha mẹ nàng cũng được chuyển thế đi đầu thai rồi hay không?
Mặc Vấn Trần chú ý đến biến hóa trên mặt Tô Linh Phong. Hắn trầm ngâm một lát, lại cẩn thận hỏi: "Phong Nhi, có thể nói cho ta biết, trong lòng nàng có bí mật gì không... Là người khác đối xử với nàng không tốt, hay còn nguyên nhân khác?"
Khuôn mặt Tô Linh Phong ảm đạm. Nàng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói: "Là lỗi của ta."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khuôn mặt Mặc Vấn Trần hơi trầm xuống, "Tất cả đều là lỗi do nàng gây ra sao??"
Tô Linh Phong gật đầu, lại lắc đầu, không muốn mở miệng.
"Nguyên nhân thì sao? Cũng do nàng gây ra?" Mặc Vấn Trần tiếp tục hỏi.
Lần này Tô Linh Phong không do dự lắc đầu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng thở ra, vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: "Phong nhi, nguyên nhân không phải do nàng gây ra, tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. Đúng là một tiểu nha đầu ngốc."