Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ma Phi Khó Theo Đuổi
  3. Chương 209: Không đứng đắn còn hơn giả đứng đắn!
Trước /300 Sau

Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 209: Không đứng đắn còn hơn giả đứng đắn!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Lúc Tô Linh Phong đi vào phủ đệ của Tá Dịch ở thành Lăng Vân, Nguyệt Quang đang ngồi trên ghế như đại gia, để đám người hầu của Tá Dịch bê trà rót nước hầu hạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch nâng chén trà trong tay, yên lặng không nói một lời ngồi bên cạnh.

Trông thấy Tô Linh Phong đến, Nguyệt Quang lập tức đứng phắt dậy, vội nói: "Ấy ấy ấy, Tiểu Phong Phong, cuối cùng thì nàng cũng tới rồi, người ta đợi nàng lâu quá chừng!~"

Khóe miệng Tô Linh Phong khẽ run một cái, với lại, nàng chỉ trấn an ông ngoại đại nhân đang ngượng ngùng kia một chút rồi liền chạy qua đây, chưa quá lâu mà...

"Linh Phong, nàng tới rồi." Tá Dịch nhìn thấy Tô Linh Phong thì đường cong lạnh lùng lập tức mềm đi. Chào hỏi với Tô Linh Phong xong, hắn ra hiệu cho tùy tùng đưa Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng xuống uống trà nghỉ ngơi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng biết rõ Tô Linh Phong có việc riêng với bọn họ nên thức thời đi theo.

"Ồ? Đổi xưng hô rồi cơ à? Người ta nhớ cậu vẫn luôn xưng Tiểu Phong Phong là tiểu thư cơ mà!" Nguyệt Quang nghe thấy xưng hô của Tá Dịch với Tô Linh Phong thì liền nói như phát hiện ra đại lục mới.

Tá Dịch liếc nhạt qua Nguyệt Quang, chẳng buồn để ý tới hắn.

"À... Cũng đúng..." Nguyệt Quang cũng không để ý Tá Dịch mặt lạnh, phối hợp nói: "Bây giờ cậu là Tá Dịch điện hạ cơ mà, chẳng còn là hộ vệ của Tiểu Phong Phong nữa..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Linh Phong khẽ gật đầu với Tá Dịch, quay đầu hỏi Nguyệt Quang, "Lâu nay huynh thế nào? Vẫn khỏe chứ?"

"Tiểu Phong Phong đang quan tâm ta sao?" Nguyệt Quang làm động tác nâng tim, "Người ta cảm động chết đi được! Thì ra trong lòng Tiểu Phong Phong để ý người ta vậy đó!"

"..." Trán Tô Linh Phong đen như mực, tên này không thể bình thường chút à?! Nàng bước qua người hắn, ngồi ở chỗ cách hắn khá xa, chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ quan tâm cuối cùng thì huynh có lấy được Nước suối sinh mạng hay không thôi."

Tuy rằng trong lòng nàng rất rõ Nguyệt Quang đã lấy được thứ đó, nhưng thấy hắn làm nũng vô sỉ như thế, nàng lại không nhịn được đả kích hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Ôi, Tiểu Phong Phong, người ta biết nàng cố ý nói vậy đó mà, nàng không đáp lại tình cảm của ta là vì nàng thẹn thùng thôi, đúng không hả, đúng không nè?"

"Ọe... Tên tinh linh buồn nôn này thật khiến Bản long chịu hết nổi~" Tiểu Bạch vểnh mông ngồi xổm trên mặt đất, làm bộ buồn nôn.

Đoàn Tử đứng trên vai Tô Linh Phong, chớp đôi mắt to, ngó Tiểu Bạch rồi lại ngó qua Nguyệt Quang như không hiểu hành vi của Tiểu Bạch, nó cảm thấy Tinh linh tên Nguyệt Quang này rất tốt, rất xinh đẹp, nói chuyện lại êm ái, còn tốt với mẹ nữa, nó rất thích...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch không nhịn nổi nữa, đặt chén trà lên bàn, đen mặt nhìn Nguyệt Quang: "Huynh có thể nói chuyện bình thường được không?!"

Từ lúc hắn quen Nguyệt Quang tới này, vị tinh linh các hạ này rất là không bình thường, trước kia Tá Dịch còn có thể chịu được, nhưng bây giờ thấy hắn ta làm nũng với Tô Linh Phong, hắn liền cảm thấy chói tai chướng mắt, muốn ném hắn ra bên ngoài, để Tô Linh Phong cách hắn thật xa.

Nguyệt Quang tủi thân: "Người ta vẫn luôn nói chuyện bình thường mà!"

"Được rồi, nói xem mấy tháng này của huynh thế nào đi!" Tô Linh Phong xen lời hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nguyệt Quang nhún vai, "Có thể thế nào được nữa, chạy về lấy nước suối sinh mạng rồi lại chạy đi." Hắn dừng một lát rồi lại bổ sung một câu như thể tăng độ tin cậy: "Mọi người biết đấy, Nam Kỳ đại lục cách Đông Lâm đại lục khá xa, ta chỉ đi lại mà cũng mất mấy tháng cũng là chuyện thường."

Tá Dịch nghe xong thì bỗng nhíu mày nhìn Nguyệt Quang, dựa vào sự hiểu biết về Nguyệt Quang của hắn thì hắn ta chẳng phải là người ưa giải thích gì, nếu bỗng nhiên hắn ta giải thích hoặc cường điệu cái gì đó lên thì chứng tỏ hắn ta đang che giấu điều gì đó, xem ra lần trở về này chẳng hề đơn giản như hắn ta nói!

"Thật sao?" Tô Linh Phong cũng nhướn mày nhìn Nguyệt Quang. Nàng là người rất nhạy cảm, đương nhiên cũng phát hiện ra được chút gì đó trong lời nói của Nguyệt Quang.

"Đương nhiên rồi!" Đôi mắt Nguyệt Quang trốn tránh, triệu một cái chai trong suốt ra, bên trong là chất lỏng màu lam băng, hắn đưa cho Tô Linh Phong rồi cười hì hì nói: "Cho nàng nè, ta không phụ lòng nàng, đã lấy về cho nàng rồi đây."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch và Tô Linh Phong liếc nhau một cái, thấy Nguyệt Quang cố ý ngắt lời, dáng vẻ không muốn nói nhiều thì họ cũng không hỏi thêm.

Tô Linh Phong nhận lấy bình nhỏ trong tay Nguyệt Quang, chân thành nói: "Cảm ơn."

Nắm bình trong tay, cảm xúc lành lạnh truyền tới, nàng dường như có thể cảm nhận được chất lỏng đang chuyển động bên trong, nhìn mắt thường còn có thể trông thấy chút ánh sáng bạc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai mắt rồng sâu lắng của Tiểu Bạch khóa chặt vào cái lọ, vẻ mặt kích động.

Đoàn Tử cũng dò xét mong chờ nhìn cái lọ kia với vẻ tò mò.

"Ấy ấy ấy, người ta lấy Nước suối sinh mệnh cho nàng cũng không phải vì câu "cảm ơn" này đâu." Nguyệt Quang yêu kiều nhìn Tô Linh Phong, mập mờ cười nói: "Nếu thật Tiểu Phong Phong muốn cảm ơn ta thật thì chẳng bằng lấy thân báo đáp..."

Nguyệt Quang đã nói câu này biết bao nhiều lần rồi, Tô Linh Phong cũng miễn dịch, mặc kệ hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng Tá Dịch lại không đơn giản như thế, hắn làm mặt lạnh nói: "Đứng đắn một chút!"

"Thôi đi!" Nguyệt Quang trợn mắt với Tá Dịch: "Ta không đứng đắn cũng còn hơn cậu giả đứng đắn!"

"..." Tá Dịch nghẹn, khuôn mặt tuấn tú đen kịt, hắn nâng chum trà uống một ngụm như để che giấu vẻ không được tự nhiên của mình.

"Tá Dịch, đây là vẻ mặt gì hả?? Chẳng nhẽ bị ta nói trúng thật à? Cậu giả đứng đắn làm chuyện gì không đứng đắn với Tiểu Phong Phong rồi hả?!" Nguyệt Quang nhìn Tá Dịch chằm chằm, vẻ mặt như muốn ăn thịt người!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Khụ... Khụ khụ..." Tá Dịch sặc nước trà, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, nhưng cũng có khả năng là đỏ vì sặc.

Hắn lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, đôi mắt không dám nhìn Tô Linh Phong, lời của Nguyệt Quang lại khiến hắn nhớ tới hành vi cưỡng hôn Tô Linh Phong của mình, bởi vậy hắn rất ngại ngùng.

Có điều...

Môi nàng quả thật rất mềm rất ngọt, hôn rất thích...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Tá Dịch liền rung động, sắc mặt không khỏi đỏ hơn, vội lấy ly trà uống hạ hỏa.

"Đừng ồn!" Tô Linh Phong đau đầu, lại nói từ lúc thấy Nguyệt Quang tới giờ thì vẫn luôn đau đầu, đành nói: "Nguyệt Quang, tạm thời huynh ở chỗ Tá Dịch đi, có thời gian ta sẽ tới tìm mọi người."

"Đừng mà! Ta không muốn ở cùng tên đàn ông thối nhàm chán không biết tình thú này, Tiểu Phong Phong, người ta muốn ở với nàng cơ~"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Không được!" Tô Linh Phong từ chối: "Huynh và ông ngoại ta vừa thấy mặt đã đánh, vào phủ thành chủ sẽ phá nát chỗ đó mất, cứ ở nữa chắc sẽ chẳng còn phủ nữa rồi!"

"Người ta không đánh với lão già thối đó là được mà..."

"Không được, huynh không chủ động đánh nhau với ông ngoại thì ông ngoại cũng sẽ tự động thủ với huynh." Tô Linh Phong vô cảm từ chối.

"Vậy nàng qua ở với ta đi..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Ta không thể chuyển ra được!" Nàng là cháu gái của thành chủ thành Lăng Vân, ở trong thành Lăng Vân mà lại chuyển ra ngoài thì còn ra gì nữa.

"Nguyệt Quang, huynh đừng làm Linh Phong khó xử." Tá Dịch ho nhiệt tình xong thì không nén được mà nói.

"Vậy... Được rồi..." Nguyệt Quang đáng thương nói: "Nàng phải nhớ tới thăm ta thường xuyên đấy nhé..."

"..." Tô Linh Phong im lặng rồi nói sang chuyện khác: "Ta đã hẹn với người khác mấy hôm nữa sẽ đi lịch lãm rèn luyện, mọi người có muốn đi cùng không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Hả, được!" Tá Dịch gật đầu.

"Được được, đương nhiên là ta đi cùng Tiểu Phong Phong rồi, mọi người định đi lịch lãm ở đâu?" Nguyệt Quang hỏi.

"Phía Nam thành Lăng Vân, ta muốn tới xem Hành lang Thán Tức." Tô Linh Phong thu Nước suối sinh mệnh vào nhẫn trữ vật, nhàn nhạt đáp.

Có lọ Nước suối sinh mệnh này rồi, đợi mấy người Lôi Uyên tìm đủ nguyên liệu thì có thể chế dược phục hồn cho Tiểu Bạch rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đợi Tiểu Bạch khôi phục cơ thể rồi thì sẽ không thể bảo nó chui vào tìm bảo được nữa, đúng là đáng tiếng, đã không chiếm được đồ ngon thì cứ thừa dịp nó chưa rời khỏi tay mà ăn cho đủ vốn đã...

Tá Dịch nghe Tô Linh Phong nói xong thì hiểu nàng muốn tới chỗ quặng mỏ kia rồi, hắn tính ra thì cũng đã đưa chỗ đó cho nàng mấy tháng rồi, cũng đã tới lúc mang nàng đi xem.

"Ừ, được, Tiểu Phong Phong hẹn với ai thế?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Mấy đệ tử học viện Thanh Kiều Linh Vũ."

"Đệ tử à?" Nguyệt Quang nhíu mày: "Mấy đệ tử này thì có thực lực gì, vướng víu! Tiểu Phong Phong, hay là chúng ta đừng mang họ đi nhé, có ta ở đây đã đủ bảo vệ nàng rồi, tốt nhất là hai chúng ta cùng đi thôi, đúng, chỉ hai chúng ta thôi! Tới chỗ nào lãng mạn chút, bắt đầu khoảng thời gian lịch lãm ngọt ngào của hai người... Được không? Được không?"

"Không được!" Còn chưa chờ Tô Linh Phong trả lời thì Tá Dịch đã không nhịn nổi nữa, trầm mặt nói: "Linh Phong muốn tới Hành lang Thán Tức, chỉ có ta biết đường tới chỗ đó!"

Mang mấy đệ tử học viện Thanh Kiều Linh Vũ kia đi hay không cũng chẳng can hệ gì tới hắn, nhưng muốn bỏ qua hắn thì tuyệt đối không được!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Hừ! Ta phá hết đám thực vật rừng rậm, không tin không có cậu thì không tìm được đường!" Nguyệt Quang không phục.

Tá Dịch liếc qua Nguyệt Quang, vô cảm nói: "Huynh phá hết thực vật ở đó thì sẽ phá địa hình chỗ đó, tương đương với việc phơi bảo thạch ra ngoài, để mọi người lấy bừa đi, bây giờ chỗ đó là của Linh Phong, huynh đừng có làm tổn hại tới lợi ích của nàng ấy."

"Ấy..." Nguyệt Quang sửng sốt một chút, sau đó lại nói: "Không phải chỉ là một mỏ quặng thôi à, ta có thể đưa cho nàng bảo bối gấp mấy lần ấy chứ?" Hắn trợn mắt với Tá Dịch rồi cười nịnh nọt với Tô Linh Phong: "Tiểu Phong Phong, nàng nói xem nàng muốn gì? Cho dù là ánh sao trên trời, ta cũng sẽ tìm cách hái cho nàng."

"Hai người tiếp tục đi, ta đi đây." Tô Linh Phong đau đầu như búa bổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Đừng mà đừng mà~ Tiểu Phong Phong, nàng đừng đi, người ta sẽ nghe lời mà, người ta không chấp hắn nữa, còn chưa được sao, nàng ở lại với người ta đi mà."

"..." Khóe miệng Tá Dịch co quắp, cuối cùng là ai không chấp ai hả?!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quảng cáo
Trước /300 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Copyright © 2022 - MTruyện.net