Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nguyên thạch ở bên trong mỏ quặng không thể nào đào hết một mạch ra được, hiện giờ Tô Linh Phong cũng không nóng vội, dù sao bảo thạch tích trữ của nàng còn chưa dùng hết, hơn nữa số nguyên thạch thu nhặt trong ba ngày này cũng đủ cho nàng sử dụng trong một đoạn thời gian rất dài rồi.
Bây giờ mỏ quặng này thuộc về nàng, đợi Tiểu Bạch khôi phục thân thể xong còn có máy tìm bảo vật mới là Hồn ma Quỷ Mị kia thì không cần nôn nóng nhất thời làm gì.
“Tiếu thúc, sau khi trở về liền giao cho thúc việc sắp xếp công nhân đến khai quật mỏ quặng này.” Tô Linh Phong phân phó Tiếu Minh Lãng.
Tiếu Minh Lãng đã nhớ đường, có thể dẫn người đến khai thác nguyên thạch rồi vận chuyển trở lại thành Lăng Vân, trình lên cho Tô Linh Phong chọn lựa từ từ, hơn nữa, Tô Linh Phong đã quyết định sau khi trở về, nàng muốn mở sòng bạc!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dù sao nàng cũng không sử dụng hết số bảo thạch, nguyên thạch này.
Trước khi đi, Tô Linh Phong nói với hai huynh đệ họ Hướng: “Hướng Tiền, Hướng Hậu, vất vả cho hai người, hai người còn cần phải tiếp tục đóng giữ ở đây trong một thời gian ngắn, đợi sau khi các thợ khai thác mỏ đến, ta sẽ an bài người thay phiên các ngươi coi giữ ở đây.”
“Chủ nhân.” Hướng Tiền nói.
“Chúng tôi không khổ cực.” Hương Hậu nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thủ hộ ở đây.” Hướng Tiền
“Là chức trách.” Hướng Hậu.
“Của chúng tôi.” Hướng Tiền.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mọi việc.” Hướng Hậu
“Đều theo ý tiểu thư.” Hướng Tiền.
“Sắp xếp.” Hướng Hậu
Mọi người: “…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy trong ba ngày này đã nghe cách nói chuyện của hai huynh đệ này không ít lần nhưng mọi người vẫn phải im lặng một hồi.
Nghe bọn họ nói chuyện thật mệt mỏi, một câu phân thành nhiều đoạn, mỗi người nói một phần, gộp lại mới thành một câu nguyên vẹn.
Cũng không biết Tá Dịch tìm được một cặp huynh đệ dở hơi này từ đâu.
Tô Linh Phong rất không phúc hậu nghĩ: nếu có một ngày, nàng tách hai huynh đệ này ra, mỗi người phụ trách một nhiệm vụ khác nhau thì bọn họ còn có thể hoàn thành không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoặc là về sau mỗi người bọn họ thành gia lập thất nên làm sao? Không phải vợ con của bọn họ sẽ gặp bi kịch hay sao?
Đương nhiên, Tô Linh Phong chỉ tùy ý tưởng tượng chuyện này rồi sau đó cũng không nhắc đến chuyện của hai huynh đệ này nữa.
Lúc trở về cần ít thời gian hơn lúc đi rất nhiều, bởi vì bỗng nhiên Tô Linh Phong muốn trở về thành Lăng Vân sớm hơn để cùng đón năm mới với Tư Đồ Tiêu Sơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy, mục đích của mọi người không còn là đi từ từ để rèn luyện nữa mà là trở về kịp lúc.
Lúc trước khi quyết định đi rèn luyện ở hành lang Thán Tức, Tô Linh Phong không nghĩ có thể về trước năm mới.
Bởi vì Tiểu Bạch sắp khôi phục thân xác, Tô Linh Phong nghĩ đến chuyện trước kia mới định lợi dụng phần linh hồn của Tiểu Bạch một lần, nhưng không ngờ đi nửa đường nhặt được Hồn ma Quỷ Mị, vì đã có người thay thế Tiểu Bạch nên nàng rút ngắn thời gian đã định ở trong mỏ quặng.
Theo tính toán nếu đi gấp thì bọn họ vẫn có thể về thành Lăng Vân trước năm mới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến sự lo lắng và biểu hiện muốn nói lại mong đợi của Tư Đồ Tiêu Sơn trước khi nàng rời khỏi thành Lăng Vân, Tô Linh Phong cảm thấy mình hơi không phúc hậu.
Bình tĩnh mà xem xét lại, Tô Linh Phong cảm thấy ông ngoại tự nhiên có này của nàng đối xử với nàng không tệ, dù hơi không được tự nhiên nhưng thực sự rất thương đứa cháu ngoại là nàng.
Đây là năm mới đầu tiên sau khi nàng đến thành Lăng Vân, cũng là sau khi đến Dị giới, việc bản thân mình đón mừng năm mới cùng một lão nhân ở trong phủ thật sự khiến người ta thấy ấm áp.
Làm người không thể luôn yên tâm thoải mái hưởng thụ việc người khác đối tốt với mình, bất kể là vì tình thân, tình bạn hay là tình yêu, tình cảm đều phải có qua có lại, dù Tô Linh Phong tính tình lạnh lùng nhưng cũng không có nghĩa là nàng máu lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Con đường trở về của đoàn người Tô Linh Phong vẫn đi xuyên qua cốc Cổ Tạp, nhưng cũng không gặp tiểu đội học viên do Dịch Thủy Giác dẫn đầu, không biết tình hình rèn luyện của bọn họ thế nào rồi.
Đương nhiên, Tô Linh Phong cũng không quá quan tâm đến tình hình rèn luyện của mấy người này, chỉ biết Dịch Thủy Hàn không bóp nát đóa Tử Tinh Hoa thì nghĩa là những đứa trẻ kia vẫn an toàn.
Đến ngày thứ mười một trong hành trình trở về, cuối cùng mọi người đã thấy được cửa Nam của thành Lăng Vân…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”