Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã Phu lại được Lục Phụng Thiên đưa trở về phủ tướng quân, đáng tiếc thân thể nhiễm bệnh nặng, vẫn nằm trên giường không dậy nổi. Lục tướng quân không kêu người khác hầu hạ, một tay hắn sắc thuốc, lau người, tắm rửa cho y.
Tiểu Đản Nhi ở phủ tể tướng quậy đến rối tinh rối mù, Biện Thanh Nghi ở nhà mẹ đẻ đợi không được ba ngày, liền dẫn nó trở về. Sau khi quay về tiểu Đản Nhi phát hiện a cha bị nương nó đưa trở lại, rất là cao hứng ở lì cả ngày tại phòng cha. “Nương” nó không có biện pháp, nguyên bản là hắn hiện tại cũng ở cùng phòng Mã Phu, giữa phòng ngủ có kê thêm chiếc giường nhỏ.
Biện Thanh Nghi thấy Mã Phu quay trở về, vài lần muốn tìm trượng phu nói chuyện đều bị thị vệ lạnh lùng cản trở về. Lưu Thẩm muốn giúp Biện Thanh Nghi, bị Lục Phụng Thiên khiển trách một hồi. Không lâu, Biện Thanh Nghi nước mắt lưng tròng trở về nhà mẹ đẻ.
“Ngươi trước đó vài ngày cho ta phương thuốc nhưng thật dùng được a, ngươi xem, nhọt độc trên người ngươi đã không còn mưng mủ nữa”. Lục Phụng Thiên lật lại thân mình người nọ, chà trái chà phải.
Mã Phu trở mình trong bồn tắm, xem thường nói “Ngươi có thể không cần chà tới chà lui trên người ta hay không? Không mưng mủ cũng không cho ngươi chà!”
“Ta có đâu! Ta chỉ là nhìn xem thôi mà.” Phụng Thiên giơ cái đùi lên, nhìn nhìn.
“Ngươi chính là nhìn ở cái chỗ nào! Hôm qua đã không phải giúp ngươi phát tiết đi ra sao! Ngươi tên tiểu tử hỗn trướng!” Mã Phu chen chân vào đá, đáng tiếc không hề có tí lực nào.
“Ta lại không giống ngươi như ông lão bảy tám mươi, mười ngày mới bắn ra! Tiểu tử tối hôm qua thượng tới nửa đêm kia căn bản chuyện gì cũng chưa có làm xong!” Tuổi trẻ lực tráng, Lục Phụng Thiên tinh lực tràn đầy bất mãn oán giận.
“Ngươi làm gì a… ngươi chẳng phải đã nói nơi đó của ta đã muốn lỏng đến không thể dùng nữa sao, ngươi đã không muốn chơi nữa sao? Vậy mà ngươi còn mỗi đêm mỗi đêm… không phải càng lỏng? Đến lúc đó ngươi cũng, nhưng đừng ghét bỏ là được…”
“Hắc, còn nhớ sao, cũng thật thích mang thù. Ngươi yên tâm, ngươi một chút cũng không lỏng, xem ta mỗi lần đều là bị ngươi làm cho sướng đến muốn thăng thiên! Đó là do ta trước kia tùy tiện nói làm ngươi tức giận. Bất quá nếu nói thật, ngươi không biết bản thân mình thực gầy a ––– Này, còn có chỗ này, quặp vào thắt lưng làm ta đau a!” Nam nhân một tâm một chút đường hoàng hắc hắc cười.
Không để ý tới hắn, “Này! Hôm nay hoàng thượng kêu ngươi tiến cung là có chuyện gì?” Tiếp nhận cái khăn nam nhân đưa qua để chà lau thân thể, Mã Phu tựa vào vai hắn đứng lên.
“Còn có thể là chuyện gì.” Lục Phụng Thiên trực tiếp ôm lấy thắt lưng người nọ, đem y bế từ bồn tắm đi ra. “Phía tây xảy ra chút vấn đề, cũng là bọn yếu nhân làm loạn. Hoàng đế lo lắng đem binh quyền giao cho người khác, nói bóng nói gió nửa ngày, đều là muốn ta mang binh đi dẹp loạn a.”
Phụng Thiên đem người nọ đặt lên trên giường, để y ngồi yên ổn liền cầm lấy bố khăn, ngồi xổm trên mặt đất chà sát chân cho y.
“Úc? Ta xem, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, miễn cho đến lúc đó được chim quên cá, được cá quên cơm, chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
“Ta hiểu rõ. Ta có tình toán của ta, ngươi không cần quan tâm! Được rồi, nhanh nằm xuống cho ta, giơ đùi phải của ngươi lên ta xem xem!” Nam nhân không kiên nhẫn thúc giục nói.
Mã Phu than thở: “Ngươi đừng dùng lực lớn như vậy, mỗi lần đều là bị ngươi xoa bóp đau muốn chết a! Dù sao cũng là phế bỏ, còn tốn công bỏ sức xoa bóp làm gì!”
“Ngươi sau hẵng nói, ta cũng xoa xoa bên trái cho ngươi.”
“Thích! Hiện tại thật hung a, lần trước khóc đến cha chết mẹ què không biết là ai đây!” Mã Phu nhỏ giọng mắng.
Phụng Thiên hiển nhiên nghe được, khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay to ấn lên bắp đùi phải bị đánh gãy của Mã Phu.
Mã Phu nhấc chân, chống một cây gậy, kéo chân tập tễnh đi vào một quán trà.
Trong một gian phòng, có người ló ra, phất phất tay với y, Mã Phu cười cười tiến ra đón.
“Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến đây? Ta đều là phải cho người đi mời ngươi nhiều lần a”. Ngồi ở trong phòng là một đại hán cao lớn, bộ dáng lại thật giống một tiểu hài tử, ôm bả vai trừng mắt nhìn người tới.
“Ta đây không phải đã đến đây sao. Ngươi cũng biết, ta trong khoảng thời gian này vẫn là nằm trên giường không dậy nổi, vất vả lắm mới có thể đứng lên, lại trước sau lúc nào cũng có người nọ”. Mã Phu buông gậy, tựa vào mặt bàn ngồi xuống. “Vừa rồi thấy hắn xuất môn đi bàn công chuyện, ta mới tranh thủ chạy tới đây. Ngươi tới lâu rồi?”
“Không có, ta cũng mới vừa đến xong. Chân ngươi đi lại thế nào rồi?” Nam nhân quan tâm hỏi han.
“Phế đi, nhưng có lời! Chân này, sẽ làm Tiểu Tứ Tử hận nữ nhân kia cả đời”. Mã Phu vỗ vỗ chân, cười thực vui vẻ.
“Hắn hiện tại đối ngươi có tốt không?”
Tiểu nhị tiến vào châm trà cho Mã Phu, lá trà ngon, tiếp đến rót nước suối cùng bày các thứ đồ ngon miệng, nhỏ giọng nói: “Thỉnh chậm dùng.”
Chờ đến khi tiểu nhị lui đi, Mã Phu một bên rót trà vào chén, một bên hồi đáp: “Cũng không tệ lắm. Cho dù ta không thể thỏa mãn hắn, hắn cũng vẫn là chịu đựng, trên cơ bản, ta muốn cái gì, hắn liền cấp cái đó. Rồi ở bên tai ta nói những lời dễ nghe hơn, buổi tối ngủ còn có thể cho hắn diên nhân, hỏi ta có còn thích hắn hay không.”
“Hừ, tiểu tử kia cũng biết đau lòng a ––– Nhớ hồi đó…”
“Đều là chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. Lúc trước nếu không phải nhờ ngươi giúp ta, ta bây giờ cũng không biết nên làm cái gì cho tốt.” Mã Phu cười khổ.
“Cái gì mà giúp với không giúp, lại nói vẫn chính là ta chiếm đại tiện nghi, kẻ chịu khổ chịu tội đều là ngươi. Ta chỉ bất quá đi tìm nữ nhân kia thả hạ nói, chờ sự tình sau qua đi, lại dựa theo lời ngươi mà làm, tìm cơ hội cho hắn biết chân tướng, kích thích hắn một chút mà thôi.
“Ai, ngươi a, vì bản thân như vậy… ngươi xem nhìn ngươi hiện tại thành cái dạng gì! Ngươi rõ ràng đáp ứng ta, sau này một lần tức tiểu tử kia sẽ nhất quyết không để ý đến hắn! Chính là ngươi! Ngươi hôm nay không đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng cho ta, xem ta có tha cho ngươi không!”
Đại nam nhân thấy bằng hữu của mình bị hãm hại, tàn phế một chân, bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, tức giận đập mạnh bàn.
“Ngươi cũng biết, khi ta rời khỏi kinh thành, nghe nói ngươi bị người phóng hỏa chết, ta… Nếu không phải nhận được lời nhắn mà ngươi nhờ người truyền đến, ta sẽ quay về kinh giết hắn!”
“Thành Hưng, cảm ơn ngươi!” Mã Phu chân thành nói lời cảm tạ. Có bạn như thế, người còn hám gì!
“Đừng cảm ơn ta, ta biết rõ ngươi lưu lại sẽ có kết quả gì, chính là… ta còn để ngươi ở lại!” Lí Thành Hưng như nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt kiên cường toát ra một tia chua xót.
“Thực xin lỗi, đều là ta không tốt, hại ngươi lo lắng. Hiện tại ngẫm lại, những chuyện này qua cũng thật nhanh…” Rót nước vào chén trà, thả chút táo đỏ linh tinh gì đó, Mã Phu như tự nói với chính mình, hồi tưởng lại chuyện xưa.
“Ngươi biết ta thích hắn, thích đến độ không kiềm chế được. Từ lúc nghe được hắn cùng Lưu Thẩm nói chuyện, ta chỉ biết mình nhất định mất đi hắn, mà ta không nghĩ cứ như vậy trở thành khách qua đường sinh mệnh hắn, không muốn làm đoạn trường nhân tan nát cõi lòng, cũng không muốn hắn mà cùng người khác tranh đoạt, cho nên bắt đầu từ khi đó, ta liền thực hiện kế hoạch, phải như thế nào để có được tâm của hắn, trở thành người của hắn.
“Tiểu Tứ Tử là người ích kỉ, tâm tình dễ yếu lòng, hơn nữa thực thông minh, có năng lực lại rất quyết tâm. Nếu muốn chân chính có được trái tim hắn, rất khó. Huống chi ta lại là một kẻ không quyền không thế, lại là nam nhân xấu xí. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có… tự dồn vào chỗ chết rồi sau đó lui lại một con đường”
“Ngươi chính là có ý tứ gì?”
Nhấp một ngụm trà, Mã Phu nói: “Ta trước hết lấy trộm binh phù của hắn, có ý lưu lại dấu vết, cho hắn biết là ta lấy, hắn sẽ không thể không chủ động đi tìm ta. Khi đó chính là cơ hội của ta ở lại bên người hắn.
“Khi có cơ hội ở lại bên người hắn, ta có thể tiếp xúc Biện Thanh Nghi, làm cho nàng ta ghen tị, làm cho nàng ta bất an, làm ta cho nàng ta đối ta sinh oán hận, làm cho nàng ta thuận tay đưa thuyền, đem chuyện trộm đạo bí kíp vu lên đầu ta.
“Thông qua chuyện này, ta có thể biết được, rằng Tiểu Tứ Tử đối ta còn lại ít nhiều chút tình, cũng có thể ở ngày sau, tìm cơ hội bày cho ngươi, đem chân tướng sự việc kể lại cho hắn nghe, làm cho hắn vì vậy mà đối Biện Thanh Nghi sinh ra bất mãn lớn.
“Hắn phi thường không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, hơn nữa không thích người khác bán đứng mình. Còn có… vụ hỏa hoạn kia, cũng không phải do người của Lục phủ làm, là tự ta.”
“Vì cái gì?” Lí Thành Hưng cảm thấy kì quái.
“Tiểu Tứ Tử biết hỏa hoạn kia không do hắn làm, cũng sẽ không nghĩ ta lại thiêu chính mình, như vậy kẻ hắn hoài nghi cũng chỉ có một người. Sau hắn tìm trong đống tro tàn không thấy thi thể ta, đoán rằng ta có thể chạy đi được. Mục đích của ta chính là khiến hắn sinh hoài nghi cùng bất mãn.
“Ta rất hiểu hắn, hắn không tự mình giết ta, liền khẳng định hắn nhất định không sai người làm thay, khi đó cho dù hắn đối ta vô tình, trong lòng nhất định có một ít day dứt với ta. Sau này khi hắn biết chuyện trộm đạo bí kíp là ta bị oan, cảm giác tội lỗi của hắn đối ta ngày càng nặng, đối thê tử hắn bất mãn ngày càng nhiều.”
“Thì ra là thế…” Lí Thành Hưng gật gật đầu. “Sau đó thì sao? Ngươi như thế nào biến thành như vậy?”
Theo thói quen sờ sờ mặt, trong mắt Mã Phu hiện một tia ôn nhu, “Tiểu Tứ Tử tuy rằng bạc tình, nhưng không thích nợ tình người. Hắn lúc trước muốn dùng bạc trả hết nợ tình của ta, ta khiến cho hắn còn không thành. Ngươi có biết chuyện hắn biết dùng người mặt sang không?”
“Chính ngươi là người giúp hắn làm thân?” Lí Thành Hưng lập tức phản ứng lại. “Lúc ấy chuyện này rất lớn, ta ở biên cương cũng có nghe tin tức. Ta lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, hắn như thế nào không trực tiếp tìm nữ nhân cho qua, làm chi phải cần người ta tự nguyện và…!”
“Hắn lúc ấy trước mặt Thánh Thượng được sủng ái, nhưng đồng thời cũng bởi vậy đắc tội không ít người, nếu hắn dùng tiền thế mua đến nữ tử vì hắn quá thân, lưu lại nữ tử kia sẽ không ưu ái để ý, mặc kệ hắn làm như thế nào, đều sẽ đưa tới một ít tiểu nhân nhân cơ hội ném đá xuống giếng, nói hắn dựa thế ức hiếp dân chúng.
“Hắn thông minh, nhất định có thể nhìn ra điểm ấy, cho nên hắn tình nguyện chịu một chút tội, cũng muốn nữ tử kia tự nguyện bán mình. Kỳ thật hắn cũng là làm bộ mà thôi, chờ thêm mấy tháng nữa, khi có thiện danh rồi, ta nghĩ hắn sẽ đại khái trộm rời khỏi kinh thành, tùy tiện tìm một người giải nhọt độc trên người.”
“Ngươi thật đúng là rất hiểu hắn.” Nam nhân to con thì thào nói. “Bất quá chuyện này cũng thật xảo, nếu không, ngươi cũng không thể chiếm được tâm hắn a”.
“Đúng vậy, ngươi nói thực đúng, trên đời làm gì có chuyện mỡ cứ thế dâng đến miệng mèo”. Mã Phu cầm lên một viên táo đỏ bỏ vào trong miệng.
“Ngươi…” Lí Thành Hưng mở to hai mắt nhìn.
“Ta tại buổi tối cuối cùng ở với hắn, đã gieo mầm mống lên người đám hạ nhân cho hắn thấy. Ta cũng chính là đánh cược với chính mình, nếu sau chuyện đó, hắn có thể quên chuyện của ta với thiếu phụ kia trên giường, thiếu phụ kia sẽ một thân nhiễm nhọt độc, cho dù có chữa khỏi cũng không thể sạch thân được, tất nhiên sẽ bị kẻ bạc tình kia vứt bỏ.
“Nếu hắn không thể quên được ta, thân nhọt độc kia chính là trừng phạt hắn, là cơ hội cho ta. Ta ở kinh thành đợi mấy tháng, tính thời gian có thể không mấy sai biệt, liền chủ động chạy đi tìm hai nữ nhân kia, tỏ vẻ nguyện ý quan hệ với người nọ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không làm cho người nọ phát giác.”
“Các nàng đáp ứng rồi?”
“Ân, các nàng lúc ấy cũng có vẻ gấp muốn điên rồi, có người nguyện ý sang cấp Tiểu Tứ Tử thuốc giải độc, các nàng còn có thể biết được người nọ là ai. Lưu Thẩm kia vì bảo đảm… còn tại lưu hương của hắn, thả một ít mê dược, tự nhiên, đúng vào thời điểm ta đi vào, các nàng cũng yên tâm ít nhiều”. Mã Phu nhắc tới Lưu Thẩm liền thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói.
“Vậy nói cách khác, Lục Phụng Thiên căn bản là không biết ngươi tường tận mọi chuyện?” Lí Thành Hưng nghĩ thầm rằng y không phải nhận không khổ.
“Lúc ấy như thế nào lại không biết. Hắn chính là biết rõ, ta giờ thân đầy vết sẹo, chính là minh chứng tốt nhất. Chính là… ta không nghĩ tới, nữ nhân kia thế mà lại hoài đứa nhỏ của hắn.”
Lí Thành Hưng cảm thấy được, lời nói của Mã Phu tựa hồ che giấu cái gì, nghe hắn nói thực bình tĩnh, như là mọi chuyện đều rõ ràng, lại như có chỗ không đúng.
“Ta không thể làm chuyện hại đứa nhỏ kia, trở thành một trong hai cái ràng buộc của người nọ, cho nên khi ta nghe tin người nọ đi trấn thủ biên cương, lập tức lợi dụng năm vạn lượng bạc nữ nhân nọ vu oan, hãm hại cho ta lấy, mua chuộc bà vú của tiểu hài tử, khiến nàng ta trộm đứa nhỏ ra đưa cho ta.
“Năm vạn lượng bạc, đừng nói chuyện cướp đứa nhỏ nhà người khác, chỉ sợ kêu nàng ta mưu sát phu nhân tướng quân nàng cũng dám! Sau đó ta đưa hài tử kia đến gian phòng nhỏ bên bờ sông, ta biết, người kia thế nào cũng có một ngày tìm tới được. Kết quả, gã lang trung họ Trương kia đem tin tức truyền cho bọn họ”.
“Sau đó ngươi liền…”
“Sau đó ta ở trước mặt hắn trầm mình, cho hắn biết hết thảy sự tình, càng cảm thấy có lỗi với ta, sau ta lại đến kinh thành tìm hắn, khiến hắn nhìn thấy ta, cho hắn biết rằng ta còn sống, làm cho hắn tận mắt chứng kiến một thân đầy sẹo này. Ta đoán hắn khi đó, cho dù đối ta có vài phần chán ghét cùng oán hận, trong lòng chắc chắn cảm thấy có lỗi không ít đi.
“Vì hoàn toàn nắm bắt rõ tâm tư hắn, theo tin người quét dọn bên cạnh nữ nhân kia, ta là cố ý ở trên đường nơi nàng ta đi dâng hương tạ thần, cố ý bám riết lấy hài tử của nàng, làm cho nàng kinh hoàng, làm cho nàng thống hận. Chờ nàng kêu người đánh chết ta, ta khi đó biết rằng nữ nhân này vĩnh viễn sẽ không được hắn nghĩ đến nữa, kể cả đứa con của nàng ta được ta chính tay nuôi lớn.”
Mã Phu bưng chén trà lên, lấy một vẻ mặt kì quái nói: “Ngươi xem, ta phải trả giá một thân đầy sẹo, một cái chân, đổi lấy tình yêu của ái nhân, cùng hài tử đáng yêu, thực không phải cũng gọi là lời đi?” Nói xong liền bật cười.
Lí Thành Hưng nhíu mày, hắn hiểu được cái không đúng là ở chỗ nào. Nhìn đến bóng người quen thuộc đi qua cánh cửa cách vách, đó là Lại bộ thượng thư Ngô đại nhân, mà đi bên cạnh Ngô Châu chính là…
“Ngươi ngày từ đầu đã biết hắn ở cách vách?”
Mã Phu cười bình thản, “Đúng, hiện tại hắn vô luận đi chỗ nào, gặp người nào, đều trước đó nói qua với ta. Ta nghe hắn nói Lại bộ thượng thư hẹn gặp, tại trà thất này, nghĩ đến ngươi ở ngay cách gian, giống như xin ý kiến phê bình cũng may bọn họ cách vách, ta cứ tới đây tìm ngươi”.
“Vì cái gì?” Đại nam nhân mịt mờ khó hiểu. Ngươi bỏ ra tâm lực lớn như vậy, trả giá nhiều như vậy, vì cái gì đột nhiên buông ta hết thảy.
“Bởi vì… ta mệt mỏi.” trên tay Mã Phu nhấc lên nước suối còn thừa, lết thân đến trên trà lô, chỉ lạp một tiếng, đổ sạch.
Ta đã không muốn đoán nữa, người nọ có phải thực sự thích ta hay không, hay vẫn là thương hại ngắn ngủi. Ta cũng không nguyện, không nghĩ nhìn đến, chiếu từ trong mắt hắn chính là một thân xấu xí của mình. Mà mỗi khi ta xem đến có nữ nhân xinh đẹp đối hắn mỉm cười, ta cũng không muốn lòng mình lại tràn ngập đố kị cùng bất an.
Tiểu Tứ Tử, ta đã muốn không biết như thế nào cùng ngươi ở một chỗ, cũng không muốn nhìn đến Tiểu Đản Nhi sau này khi biết hết thảy sự việc, hận chính ta.
“Ngươi định đi đâu?” Lí Thành Hưng nhìn Mã Phu cầm lên cây trượng, vội vàng hỏi.
“Đi bộ một chút.” Mã Phu cười nói.
Lí Thành Hưng mắt thấy y kéo chân, lê thân nặng nhọc chậm rãi rời trà thất, trong lòng cũng không biết dậy lên tư vị gì. Tóm lại, đó là khó chịu muốn chết!
Sau một chén trà nhỏ, Li Thành Hưng đứng lên trả tiền, rời đi trà thất, mới vừa đi về phía cửa, nhìn lên đã thấy thân ảnh của Lục Phụng Thiên theo hướng hắn vội vàng chạy tới.
“Y đâu?”
“Ngươi nói ai?” Lí Thành Hưng cảm thấy được chính mình vẫn là chán ghét người này, nhìn hắn lấy thái độ một trượng phu mà nói chuyện, vẫn là thôi đi!
“Mã Phu a! Y không phải vừa rồi còn cùng ngươi một chỗ uống trà sao?” Lục Phụng Thiên liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi tìm y?” Lí Thành Hưng hồ đồ.
“Ta không tìm y thì tìm ai? Y đi chỗ nào?”
“Ngươi không phải mới vừa rồi đi…”
Lục Phụng Thiên quay lưng xem thường, “Tuy nói mới vào xuân, trời vẫn còn rất lạnh, y xuất môn không có mặc áo bông, để đến khi đông lạnh bị bệnh, còn không phải ta có tội sao!”
“Ngươi trở về… lấy quần áo cho y?” Lí Thành Hưng lúc này mới chú ý đến áo choàng lông ngỗng trên tay hắn.
“Ngươi không có nghe đến chuyện chúng ta nói hay sao?” Lí Thành Hưng cẩn thận thử hỏi.
“Các ngươi nói chuyện gì?” Lục Phụng Thiên hỏi lại hắn.
Lí Thành Hưng lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Ngươi đều nghe hết rồi đúng không? Ngươi tính đối y thế nào?”
“Cái gì đối y thế nào?” Phụng Thiên rõ ràng đã có phần mất kiên nhẫn.
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi, nếu y thật sự bày mưu tính kế thâm sâu như vậy, y cũng sẽ không mất thời gian từng ấy năm trời, cũng không biến thành bộ dáng như quỷ như vậy. Y cướp đi hài tử của ngươi, cũng chỉ là nghĩ muốn có cái an ủi mà thôi.
“Theo ta được biết, sau vụ hỏa hoạn kia, y đã muốn quyết định không quấy rầy cuộc sống của ngươi cùng nữ nhân kia, hơn nữa… lần đó nếu không phải ta trùng hợp đi thuyền qua đó, nghĩ muốn thuận đường xem y, y liền thực sự đã chết đuối dưới sông rồi.
“Cứu y lên, y thành một bộ dáng thương bệnh, lại mất hết can đảm, thầy lang đều nói y… không còn có bao nhiêu thời gian, ta nghĩ làm cho y hảo hảo dưỡng thân thể, kết quả ngày hôm sau phát hiện y đã không thấy, y là nghĩ muốn cùng ngươi và đứa con tái kiến một lần!.
“Ngươi có thể thấy y tâm cơ thâm hiểm, kỳ thực có rất nhiều chuyện chẳng qua y biết thời biết thế thôi. Kẻ mưu kế tuyệt không phải y, mà là kẻ muốn hại y. Nếu ta không phải bằng hữu của y, y chỉ sợ đã muốn chết không chỉ một lần rồi! Lục Phụng Thiên, nếu ngươi… đem y giao cho ta, ta sẽ làm mấy ngày cuối của y thật vui vẻ!” Lí Thành Hưng nói xong, thanh âm đã nghẹn ngào.
Nam nhân thân hình so với hắn cao lớn không mấy cách biệt, thoạt nhìn còn khỏe mạnh hơn liếc mắt một cái, Lục Phụng Thiên nhìn tấm áo choàng lông ngỗng trong tay, thản nhiên nói: “Nếu có kẻ hoa tận tâm tư, cho ngươi làm hết mọi chuyện, đem bản thân đến nông nỗi sống không bằng chết, chỉ vì muốn cùng ngươi ở một chỗ, ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ta?” Lí Thành Hưng ưỡn ngực, “Lão tử cả đời đến chết cũng sẽ quấn lấy y không rời.”
“Ngươi có biết, ta vì cái gì vẫn ngồi trên đỉnh đầu ngươi không?” Lục Thiên bỗng nhiên hỏi sang một câu khác.
Lí Thành Hưng chốc đã đỏ mặt.
“Đó là bởi vì ta so với ngươi chấp nhất, so với chấp niệm của ngươi thâm hơn nhiều lắm! Y là đi đằng nào?”
“A, bên kia đường. Y nói muốn đi bộ một chút…” Lí Thành Hưng bị khuôn mặt tàn nhẫn của người nọ dọa hoảng sợ.
Nghe được đáp án mong muốn, Lục Phụng Thiên rất nhanh một lần nữa xoay người lên ngựa, thời điểm quay đầu ngựa, hắn lưu lại một câu: “Về sau ta cho phép ngươi có thể ngẫu nhiên đến xem y, bất quá… đều phải là thời điểm có ta ở đấy! Hừ!”
“Này! Tiểu tử ngươi! Nói có ra cái gì tiếng người đâu! Ta thao! Lão tử mắc gì đi thăm y phải qua ngươi cho phép!” Lí Thành Hưng tức giận đến giơ chân rống to.
Nhìn đến người nọ, tóc hoa râm, bóng dáng gầy yếu, một kiện quần áo đơn bạc, cùng với cái chân tha trên mặt đất. Y chính là cố hết sức chống chống cây trượng, nhìn thấy trước mắt mà sợ run lui vào một góc tường.