Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã: Đá hắn xuống giường, ôm Tiểu Đản nhi qua một phòng riêng.
Lục: Ta cùng với Tiểu Đản nhi cãi nhau, đánh vào mông của Tiểu Đản nhi, mạnh mẽ đem Tiểu Đản nhi từ bên người hắn đem đi chỗ khác.
Mã: Ước hẹn là cái gì nhỉ? *Ánh mắt hướng về phía Lục Phụng Tiên*
Lục: Ước định cũng như hẹn chỗ hội họp thôi. Giả dụ như sáng hôm qua, ta cùng Lão La ước hội, chiều lại cùng Hộ thành quân đầu mục ước hội, buổi tối trở về cũng không phải cùng ngươi hẹn, trực tiếp đi tìm ngươi triển khai hội nghị gia đình. À, ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ khi nào thì có thể cho Tiểu Đản nhi đến Thiếu Lâm tự.
Mã: Cái này… Chúng ta cứ hẹn thế đi, sau này bàn lại.
Lục: Vậy ngươi khi nào thì mới chịu cùng ta ước hẹn?
Mã: Chờ Tiểu Đản nhi thành thân xong.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng. Hình như đều không muốn trả lời.
Lục: *Trên cơ bản là đang nhìn xem tâm tình của Mã Phu.
Mã: *Đang nhớ xem hôm đó có hay không trêu chọc hắn… Còn có thân thể của mình lúc đó??*
Hai người đều suy nghĩ sai lệch, người khác đang hỏi bọn họ cảm giác khi ước hẹn, bọn họ lại thầm nghĩ về cảm giác của thời gian kia.
Ta vẫn còn đang hỏi nha. Sao hai người lại cứ nhìn nhau như thế.
(Câu 19 khuyết)
20. Tình cảm là do ai nói ra trước?
Mã: *Thở dài* Giá như có thể nói ra…
Lục: *Lạnh lùng nhìn* Ngươi không phải tuổi lớn nên ký ức cũng không rõ chứ? Ta nhớ rõ hình như là ta trước…
Mã: *Cắt đứt lời nói của Lục Phụng Tiên* Đương nhiên là ngươi. Không phải ta. Nếu như không phải do tiểu tử ngươi lúc đó…
*Bắt đầu thi nhau kể chuyện ngày xưa*
Mã: Trên đời này có tổng cộng bao nhiêu khỏa mễ? (QT là chân chính khỏa mễ, theo ta đoán thì chữ mễ là gạo. Không lẽ Mã Phu nói đến gạo trắng ?_?)
Lục: * Một bên trong lòng thầm dự định sẽ tìm một mảnh đất cho nông dân khai khẩn với trồng trọt, thuận tiện hướng hoàng đế đề xuất một chút tầm quan trọng của nông dân. Một bên trong lòng đã thầm tính toán thời gian, chắc rằng Mã Phu đã khắc khoải chờ đợi đáp án, lúc này mới chậm rãi nói) Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều sẽ làm ra cho ngươi.
Mã: *Cười* Có khả năng không đó. *Kỳ thực trong lòng hài lòng muốn chết*
Lục: Không thể như ngươi lần trước đòi ta kiếm một nữ nhi về sinh cho Tiểu Đản nhi một đứa em trai.
22. Vậy ngươi có yêu đối phương không?
Mã: *Ưỡn ngực* Đương nhiên~~! Ai dám giành giật hắn với ta thử xem. Ta sẽ nhường hắn cho ngươi suốt đời đó.
Tự nhiên Mã Phu trở nên ác độc hẳn.
Lục: *Nhìn Mã Phu không nói gì.*
Mã: Này, ngươi sao không trả lời đi. *đá*
Lục: *Hạ giọng* Ai có thể khiến lòng ta cam tâm tình nguyện… *Âm thanh nhỏ dần rồi tắt hẳn*
Mã: *Rèn sắt khi còn nóng, ghé sát vào tai Lục Phụng Tiên nói* vậy đêm nay ngươi cho ta… được hay không?
Lục: *Mặt lạnh, đẩy Mã Phu ra* Ngươi nằm mơ đi.
23. Đối phương nói gì thì ngươi sẽ làm ngay?
Lục: Chỉ cần là những gì hằn nói ở trên giường, ta chưa từng làm sai.
Mã: *Trực tiếp cởi giày ra ném*
24. Nếu như đối phương có tâm khác, muốn thay đổi, ngươi sẽ làm gì?
Lục: *Sắc mặt tự nhiên lạnh đi* Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa~~
Mã: *Thông minh nên biết đây là lúc không nên mở miệng ra nhất.*
25. Có tha thứ cho đối phương nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?
Thương thay cho người dám trước mặt hai người họ dám hỏi câu này. Đến cả Diêm vương gia cũng cảm phục can đảm của nàng.
26. Ngươi thích bộ phận nào nhất trên thân thể đối phương?
Mã: Ta không nói được. *Tiện tay nắm lấy tay của Lục Phụng Tiên.*
Lục: *Con mắt cứ dừng lại trên người của Mã Phu*
Mã: Ngươi xem cái gì? Người khác đang hỏi ngươi kìa.
Lục: Ta không phải đang nghiên cứu tổng kết sao?
27. Biểu tình khêu gợi của đối phương là gì?
Lục: *Không chút do dự, thậm chí không nghĩ ngợi gì* là khi ở trên giường.
Mã: *Bị sặc nước trà.*
(Câu 28 bị khuyết)
29. Ở thời điểm nào thì thấy hạnh phúc nhất?
Lục: *Nhìn Mã Phu* Ngươi muốn nghe hay không lời dễ nghe của ta?
Mã: *Cẩn thận đề phòng, nguyên nhân chính là mỗi khi Lục Phụng Tiên nói rằng chuẩn bị khen thì trên cơ bản cũng là lúc hắn chuẩn bị khiêu chiến với thân thể của Mã Phu.*
Lục: *Đợi thời gian đã trôi qua được một chút, xác định rằng Mã Phu đang miên man suy nghĩ* Lúc ngươi thấy hạnh phúc cũng là lúc ta hạnh phúc.
Mã: *Ngốc mất ba giây đồng hồ, bỗng nhiên nổi giận, chỉ thằng vào mũi Lục Phụng Tiên mắng to* Ngươi con mẹ nói cả lời tâm tình cũng muốn chiếm tiện nghi của ta.
30. Thỉnh nói với người yêu một câu.
Lục: Đừng quên ngươi hứa sẽ theo ta đi câu cá. Ta nói là ngươi theo ta, chứ không phải có thêm cả Tiểu Đản nhi.
Mã: Ngươi cũng đừng quên ngươi vừa đáp ứng ta.
Lục: Ta đáp ứng ngươi cái gì? *Ngơ ngơ ngác ngác*
Mã: *Tức giận* Rõ ràng ngươi đã đáp ứng.
Lục: Ta rốt cuộc đáp ứng ngươi cái gì?
Mã: *Cười nhạt* Ngươi vừa mới đáp ứng đó mà đã quên à? Hừm.
Lục: *Bất đắc dĩ* Ngươi nói lại lần nữa thử xem.
Mã: *Mắt nhìn ngoài cửa sổ, không chịu mở miệng*
Lục: *Thở dài* ngươi nói đi, ngươi nói cái gì ta cũng đáp ứng.
Mã: *Trong lòng vui mừng, lập tức quay lại nói nhỏ vào trong tai Lục Phụng Tiên* Đêm nay ta muốn…
Lục: *… Đã biết trước Mã Phu sẽ nói câu này*
Lục Phụng Tiên mặt lạnh kéo đi Mã Phu. Hắn phải về hảo hảo giáo huấn một chút người dzợ này mới được. Không nên có được một lần rồi đòi lần hai, có được lần hai rồi rồi sẽ có lần ba, mà qua ba lần rồi sẽ xem chuyện đó là đương nhiên.
Mã Phu cười mặc Lục Phụng Tiên kéo đi, thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay với mọi người. Mã Phu biết Lục tiểu tử sẽ không đơn giản cho hắn chiếm được tiện nghi này, có khi về nhà khẳng định sẽ phải ‘thượng’ một lần.
———–
~~~Toàn văn hoàn~~~