Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Linh căn không có có thể tái tạo lại, lực lượng không có có thể tu luyện, nhưng mất mạng, vậy thì cái gì cũng không có.
Chỉ có sống tốt, mới có thể đưa kẻ thù xuống địa ngục!
Những kẻ từng làm tổn thương nàng và Liên Nhiêu, nàng nhất định khiến bọn chúng sống không bằng chết, một kẻ cũng không tha!
Bất kể là kẻ thù của Tịch Nhiêu hay Liên Nhiêu, đều là địch nhân hết!
Nàng sẽ thay thế Liên Nhiêu, yêu người nàng yêu, bảo vệ người nàng muốn bảo vệ, nàng sẽ tận lực bảo hộ Liên Diệu.
Lần này, nàng sẽ không vì nhân từ mà nương tay, bị địch nhân làm tâm trí mù quáng, đem niềm tin trao sai người.
Liên Diệu rót một chén nước đưa cho Tịch Nhiêu, Tịch Nhiêu cúi đầu nhìn chén nước, bên trong phản chiếu ra khuôn mặt xấu xí vạn phần của nàng, dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nàng cũng bị gương mặt này làm cho kinh ngạc không chớp mắt.
Trên mặt nước hiện lên một tầng cát bụi, nàng cười khổ khẽ nhấp một cái, thật khó uống, so với nước quỳnh ngọc lộ nàng uống trước đây thì đúng là một trời một vực, nhưng bây giờ hoàn cảnh không cho nàng bắt bẻ.
"Tỷ tỷ, người còn sống thật sự là tốt!" Tận mắt nhìn nàng uống nước, trông không có vẻ gì suy yếu, Liên Diệu mới thả lỏng, an tâm không lo nghĩ.
Đây không phải là ảo giác!
Tỷ tỷ sống lại rồi!
Hắn đem nước mắt nơi khóe mắt lau đi, mặc dù không biết vì sao tỷ tỷ sống lại, nhưng tỷ tỷ không hề rời bỏ hắn thì đúng là ông trời thương rồi.
Không có chuyện gì, tỷ tỷ sống lại càng làm hắn vui vẻ.
Rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, cũng tiếp nhận sự thật tỷ tỷ sống lại, đôi mắt đen đụng phải đôi mắt bạc của Tịch Nhiêu, không khỏi tò mò: "Tỷ tỷ, mắt của tỷ..."
"Mắt làm sao?" Tịch Nhiêu nghi ngờ hỏi.
Liên Diệu không biết từ đâu lấy ra một cái gương vỡ, trong gương là một gương mặt bị biến dạng, một vài sợi tóc đen rủ xuống trán, cả khuôn mặt bị bỏng với những vết sẹo cháy đen, chỉ vẻn vẹn lộ ra đôi mắt bạc xinh đẹp.
"Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, có thể vì linh căn bị lấy đi! Nhưng ta cảm thấy như vậy lại càng đẹp, không phải sao?" Tịch Nhiêu hai tay xoa mắt, cười nói, mặc dù nụ cười phi thường đáng sợ.
Đôi mắt của nàng, là truyền thừa ông trời ưu ái ban cho khi nàng sinh ra - Thôn Thiên Hồn
Đặc tính của Thôn Thiên Hồn là khi chiến đấu sẽ biến thành màu đỏ, như vậy lúc chiến đấu, sức mạnh sẽ nghịch thiên.
Ngày bình thường người hiểu rõ Liên Nhiêu nhất là Liên Diệu, mắt Liên Nhiêu từ đen đột nhiên thành bạc, quả thật làm Liên Diệu thấy hơi sợ.
Đôi mắt Thôn Thiên Hồn này lực lượng quá mức cường đại, giải thích thêm ngươc lại sẽ dẫn đến tai họa.
"Ừm! Ta cũng cảm thấy mắt tỷ tỷ đẹp!" Liên Diệu gật đầu, bỏ đi lo lắng, hắn luôn luôn nghe lời tỷ tỷ, cũng không suy nghĩ nhiều, không cảm thấy Tịch Nhiêu bây giờ cười lên nhìn kinh khủng cỡ nào.
Bỗng dưng, hắn lại bưng chén nước tới "Tỷ tỷ uống nước!"
Hắn biết rõ, nguyên nhân tạo ra chuyện này cũng là vì hắn, cho nên trong mắt hắn tỷ tỷ biến thành bộ dạng gì, trong thiên hạ vẫn là đệ nhất mỹ nhân.
Mặc kệ biến thành bộ dạng gì, đều là tỷ tỷ hắn, hắn đều thích!
Đời này người hắn yêu nhất là tỷ tỷ, đó là chuyện không bao giờ thay đổi.
Tịch Nhiêu dùng sức ngồi dậy, phần bụng mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhức, cũng thật trống rỗng.
Tịch Nhiêu đã từng có lực lượng chí cao vô thượng, giờ phút này lại không thể thích ứng cảm giác không có linh căn.
Nàng vừa uống nước vừa suy nghĩ sinh hoạt sau này, tay trái chống giường, có chút run run, ngón áp út không cẩn thận đụng vào mép giường, có một món đồ làm nàng đau nhức.
Nàng nâng tay trái lên, cúi đầu xem xét, giới chỉ đỏ sậm quen thuộc lặng yên đeo trên tay nàng, một đóa anh túc trắng được điêu khắc tinh tế phía trên nhìn không đáng chú ý, giống như đá quý bị tro bụi che phủ, giản dị tự nhiên nhưng lại tôn quý bất phàm.
Tịch Nhiêu trong lòng không kìm được vui sướng, đây là bản mệnh Thần Giới của nàng - Giáng Anh!
Bản mệnh Thần Giới chính là Thần Khí chứa thiên địa cây cỏ trong trời đất, thiên hạ chỉ có một, tự tạo thành không gian vô tận, có thể sản sinh thiên địa vạn vật, chứa cả vạn vật bên ngoài.
Do cơ duyên xảo hợp, cái này bị Tịch Nhiêu lấy được, trở thành bản mệnh Thần Giới đặc trưng của nàng.
Vốn nghĩ nàng đến đây không có gì cả, không nghĩ tới cái nhẫn vậy mà đi theo nàng cùng trùng sinh đến phàm trần.
Đang suy nghĩ làm sao để bản thân tái tạo linh căn mới, giờ đã có Giáng Anh rồi thì không có vấn đề gì nữa, trong nhẫn là bảo bối nàng đi gom cả đời đấy!
Tay nhẹ nhàng xoa Giáng Anh, tâm niệm vừa động, liền tiến vào không gian trong nhẫn.
Mặc dù linh căn bị lấy đi, nhưng sử dụng Giáng Anh căn bản không dùng linh lực mà dùng huyết mạch chi lực, cho nên nàng vẫn có thể dùng như thường.
Liên Diệu cứ nhìn chằm chằm tỷ tỷ đột nhiên biến mất không thấy đâu, tâm hoảng sợ không biết làm sao.
Tịch Nhiêu bước vào không gian, cảnh đẹp trước mắt đáng ra phải khiến nàng mừng rỡ, vậy mà biến thành kinh ngạc, sau đó nàng đối với Miểu Vân Nguyệt hận ý ngập trời.
Vốn là thế ngoại đào nguyên ngập tràn sinh cơ, đã từng giống như tiên cảnh trời đất, giờ biến thành một mảnh hoang vu, mặt đất ngập tràn vết nứt, hoang xác tiêu điều.
Trong không gian thần khí, thần đan, linh dược, công pháp thần giới toàn bộ biến mất, mà giới linh Bạch Anh của nàng trở về hình dáng nguyên thủy nhất, hư nhược cuộn mình thành một chùm sáng trắng, trốn trong góc vắng vẻ tản ra hào quang yếu ớt.
"Bạch Anh..."
Tịch Nhiêu bước nhẹ qua ôm Bạch Anh vào lòng, ôn nhu nhẹ giọng kêu.
Nghe được Tịch Nhiêu kêu, cục tròn tròn phát ra quang mang yếu ớt bày ra vẻ nũng nịu hướng miệng Tịch Nhiêu làm nũng.
"Chủ nhân... Chủ nhân người không có việc gì thật tốt!" bạch cầu phát ra thanh âm kích động của một bé trai.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao ngươi lại biến thành như vậy?" Tịch Nhiêu đau lòng ôm bạch cầu trong ngực, nhẹ nhàng như ôm trân bảo.
"Linh hồn chủ nhân bất diệt, Bạch Anh cũng bất diệt, nhưng linh hồn chủ nhân bị thương, Bạch Anh cũng bị thương theo, cho nên biến thành bộ dáng ban đầu..."
Dường như nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Tịch Nhiêu, Bạch Anh lại nói.
"Nhưng chủ nhân đừng lo, chỉ cần chủ nhân khôi phục, Bạch Anh cũng có thể chậm rãi khôi phục, chỉ cần chủ nhân dùng Linh Ngọc bao bọc Bạch Anh lại, Bạch Anh khôi phục càng nhanh. Đúng rồi đúng rồi, Bạch Anh cố gắng giữ lại một số thần đan, dù không nhiều, nhưng đủ cho chủ nhân hiện tại dùng đấy!"
Nói xong, bạch cầu lại nôn ra mười cái thần đan.
Bạch Anh là giới linh của Giáng Anh, cùng Tịch Nhiêu huyết mạch tương liên, liếc mắt là nhìn ra tình huống của Tịch Nhiêu, linh căn bị phế, dung mạo bị hủy, không khỏi cọ cọ thân mật Tịch Nhiêu.
Chủ nhân kiêu ngạo là mỹ nhân đẹp nhất, nhất định là bị đả kích, còn may chính mình cố hết sức giữ đan dược cho chủ nhân, không thì chủ nhân sẽ rất buồn đây.