Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong đêm tối lạnh lẽo, tôi đi dọc theo bờ sông. Tôi đang trêи đường đi đến cái làng chài đã bán đứng thầy mình.
"Cứu mạng!" - Tiếng kêu cứu của một cô gái vang lên. Tiếng của nàng xé rách màn đêm yên tĩnh.
"Con Mắt Của Quỷ Máu." - Tôi nhìn về phía tiếng la phát ra.
Một thiếu nữ mặc bộ quần áo bằng vải đang chạy trốn. Cô đang bị hai tên ma nhân cầm đuốc đuổi theo.
"Hai tên ma nhân đuổi theo một cô gái yếu đuối."
"Ghét nhất là lũ hèn chuyên bắt nạt kẻ yếu, mình sẽ cứu cô ta vậy."
Tôi nâng mũi Thương Tần lên và nhắm thẳng vào tên ma nhân chạy trước.
"Vút!" - Mũi giáo xé gió lao đi.
"Phập!"
"Hự..." - Tên ma nhân phát ra âm thanh cuối cùng trước khi chết.
Thương Tần ghim giữa ngực hắn ta, lực của mũi giáo khiến hắn ta ngã bay về phía sau.
"A....." - Thấy đồng bọn bị giết chết, tên ma nhân còn lại hét lên rồi bỏ chạy.
"Chạy nhanh thật, tha cho hắn vậy."
Tôi đi lại gần xác tên ma nhân vừa bị giết, rút Thương Tần ra khỏi xác hắn, vung vẩy nó để làm sạch máu dính trêи mũi giáo.
Cô gái ma nhân lúc này đang ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt cô ta tái xanh.
"Giờ cô đã an toàn, tạm biệt." - Tôi chuẩn bị rời đi.
Bất ngờ cô ta lao tới ôm lấy chân tôi.
"Xin ngài dẫn tôi theo với, không, xin ngài hãy giúp tôi với." - Nữ ma nhân vừa khóc vừa cầu xin.
Tôi nhìn kỹ cô ta, quần áo của cô ta bây giờ rách tả tơi lộ những mảng lớn da thịt ra ngoài, trêи người có rất nhiều vết thương do cây cối gây ra trong lúc chạy trốn. Khuôn mặt cô ta thuộc loại bình thường, không xấu cũng chẳng đẹp. Cô ta không phải loại tôi thích.
"Không, đi với tôi nguy hiểm lắm, tôi cũng đang có việc phải làm." - Tôi ngay lập tức từ chối.
"Giờ cô an toàn rồi, hãy đi đi, tôi còn phải lên đường." - Tôi tỏ rõ thái độ cương quyết.
"Không, tôi van xin ngài, một cô gái yếu đuối như tôi sao có thể an toàn khi ở đây được, lũ côn trùng sẽ kéo tới ăn thịt tôi mất, xin hãy giúp đỡ tôi với."
"Tôi sẽ làm nô ɭệ cho ngài, ngài muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin giúp tôi với." - Cô ta vừa van xin vừa kéo cổ áo của cô ta xuống, để lộ bộ ngực ra ngoài.
"Chỉ sờ một chút chắc không sao đâu nhỉ." - Thế là tôi cúi xuống, dùng tay xoa nắn иɦũ ɦσα của cô ta.
"Thật mềm!" - Rồi tôi rút tay về ngay sau đó.
"Được rồi, tôi cũng không thể để cô chết ngay khi vừa cứu cô được."
"Cô cần giúp việc gì, nhưng nếu khó quá thì tôi cũng không giúp được cô đâu."
"À, cô kéo áo lên đi, bây giờ không phải lúc để làm chuyện này." - Tôi nói.
"Xin ngài, gia đình tôi sống ở một làng chài, chỗ khúc sông có một con thủy quái, nó bắt phải cống nạp dân làng cho nó, nếu không sẽ bị giết hết."
"Dân làng đã chọn tôi làm tế phẩm cho nó, cha mẹ tôi bị giết trong lúc cố bảo vệ tôi, tôi còn một đứa em gái , nó đã bị dân làng bắt giữ, chắc chắn họ sẽ dùng nó làm tế phẩm, xin ngài cứu nó với."
"Em gái?"
"Em cô bao nhiêu tuổi, có đẹp không?" - Tôi buột miệng hỏi ra suy nghĩ trong đầu mình.
"Nó 16 tuổi, rất đẹp, nó còn nhỏ, xin ngài đừng làm hại nó." - Cô gái run lẩy bẩy đáp, có lẽ cô ta nghĩ tôi đang có ý định xấu.
Cơ mà hình như tôi đang có ý đồ xấu thật.
"Được rồi, cô chỉ đường đi, tôi sẽ cõng cô chạy nhanh tới đó, nếu trễ thì có khi em gái của cô bị hiến tế rồi." - Tôi dọa cô ta một chút.
"Xin ngài nhanh lên, ở hướng kia." - Vừa nói cô ta vừa leo lên lưng tôi, rồi ôm tôi chặt cứng, tôi cảm giác được cặp ngực của cô ta ép lên lưng mình.
"Ở kia hả?" - Tôi nhìn về hướng tay cô ta chỉ, nó là hướng của ngôi làng có con tôm khổng lồ.
"Cô ôm chặt vào, tôi chạy nhanh lắm đấy." - Nói xong tôi lao đi vun vút.
Chỉ mất vài phút đã tới ngôi làng chài rồi, bây giờ các ma nhân mỗi người cầm một bó đuốc, đứng vây quanh một cô gái đang quỳ ở giữa.
Lão trưởng làng đang vẩy vẩy nước lên người nàng. Cô gái có đôi mắt to tròn màu lam ngọc, gương mặt thanh tú. Nhưng cơ thể của cô hơi gầy gò ốm yếu, chắc do nhà nghèo không đủ ăn.
"Cầu Lửa Diệt Vong." - Tôi tập trung năng lượng về phía tay phải, và giơ cao quả cầu lửa lên. Nhưng tôi ném nó vào một khu đất trống.
"Bùm!" - Một vụ nổ khá lớn vang lên.
"Thả cô gái đó ra hoặc tao nướng tụi mày." - Tôi hóa thành hình dạng ma quỷ của mình, rồi thét về phía các ma nhân.
Trong hình dạng này thì tôi có một cặp sừng dài trêи đầu, móng vuốt sắc nhọn , toàn thân bốc lên một làn khói đỏ.
Trông cũng rất là ghê gớm, hy vọng họ sẽ biết điều mà thả người, chứ tôi cũng không có ý định giết họ thật.
"Quỷ! Là quỷ đấy, lại thêm một con quái vật nữa." - Một tên ma nhân hét to. Những ma nhân còn lại hoảng sợ tránh ra xa.
Cô gái ma nhân được tôi cứu lúc nãy chạy lại về phía em mình cởi trói cho nàng.
"Sao các ngươi nở hiến tế một cô gái xinh đẹp như vậy."
"Giờ ta sẽ giết con tôm chết tiệt, các ngươi sẽ không cần phải hiến tế cho nó nữa."
"Nhưng trong khi ta giết nó thì chăm sóc hai cô gái kia cho tốt vào, giờ họ là nô ɭệ của ta." - Tôi rít gào ra lệnh.
"Vâng vâng, chúng tôi hiểu rồi." - Dân làng run rẩy trả lời, việc hù dọa phát huy tác dụng rất tốt.
Nhưng tôi nhớ ra mình đã quên vài thứ.
Tôi nhìn về phía hai cô gái tôi vừa cứu. Bây giờ cô em gái đang ôm lấy chị mình, cô bé đang khóc thút thít, có lẽ nàng đã rất sợ hãi.
"Một cô bé tội nghiệp!"
Tôi đi lại gần nàng, vươn tay đặt lên người nàng. Khi tay tôi chạm vào người thì nàng cứng đơ, khuôn mặt từ màu trắng chuyển thành màu xám.
"Xin ngài đừng làm hại nó, em gái tôi còn nhỏ, ngài muốn làm gì tôi cũng được." - Ngay lập tức người chị quỳ xuống ôm lấy chân tôi van xin, giờ nàng cũng đang khóc, gương mặt đẫm lệ.
"Mình có làm gì đâu nhỉ, chỉ vỗ vai nàng một cái thôi mà." - Tôi thầm nghĩ.
Nhưng tôi chợt nhớ đến hình dạng của mình, một cô gái nhỏ bị một con quỷ gớm ghiếc vươn cánh tay đầy móng vuốt đặt lên vai.
"Quên, nàng sợ mình là đúng rồi." - Tôi thở dài.
"Yên tâm, tôi không làm hại chị em cô đâu." - Tôi cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng dễ nghe nhất để an ủi họ. Nhưng họ càng sợ hơn, họ run lẩy bẩy.
"Có thể là do trời lạnh nên họ mới như vậy."
Tôi nhìn về phía dân làng. Tôi chỉ tay về hai kẻ có vẻ giàu có, chúng đang mặc những bộ áo bằng da và lông ấm áp.
"Ngươi, ngươi nữa, cởi quần áo của các ngươi ra."
"Xin ngài tha cho tôi" - Hai tên ma nhân quỳ mọp xuống.
"Làm theo lời ta bảo!"
"Hoặc là chết!" - Tôi rít lên và ngưng tụ một quả cầu lửa trêи tay.
Chúng sợ hãi cởi hết quần áo ra, giờ chúng trần như nhộng.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Ngài vừa bảo chúng tôi cởi quần áo mà?" - Hai tên ma nhân đáp, răng của họ kêu lạch cạch vì lạnh.
"Ờ, ta chỉ cần hai bộ quần áo bằng da lông thôi, các ngươi không cần cởi sạch như vậy đâu." - Tôi đi lại gần họ, lấy đi hai bộ quần áo ấm, và trả lại cho họ hai bộ quần áo vải.
Tôi cầm lấy hai bộ quần áo ấm đi về phía hai cô gái.
"Hãy mặc vào đi."
"Từ giờ hai cô sẽ là nô ɭệ của tôi, tôi không muốn nô ɭệ của mình chết vì lạnh." - Họ nhanh chóng cầm lấy quần áo và mặc vào.
Tôi lấy ra một cái bình nhỏ, dùng móng vuốt tự cắt vào cổ tay và nhỏ máu vào trong chiếc bình.
Chỉ vài giây thì vết thương đã liền lại, trong chiếc bình là một ít máu của tôi.
"Uống đi, máu của tôi sẽ giúp các cô khá hơn." - Tôi đưa chiếc bình đựng máu của mình cho họ.
Họ run sợ cầm lấy chiếc bình, cô chị nhắm mắt kề chiếc bình lên miệng rồi uống một nửa. Sau đó nàng đưa chiếc bình cho em gái.
"Thơm quá!" - Cô em gái đưa chiếc bình lên mũi ngửi, không hiểu sao nàng lại nói như vậy. Sau đó nàng cũng uống nó.
" Kỹ năng Máu Linh Động " - Sau khi hai nàng đã uống nó, tôi kϊƈɦ hoạt kỹ năng của mình. Các vết thương trêи người cô chị liền lại, gương mặt cô em gái cũng trở nên hồng hào, không còn vẻ trắng xám nữa.
"Tốt rồi, máu của tôi có khả năng trị thương rất tốt, hai người sẽ ổn thôi, không cần phải sợ nữa." - Tôi an ủi họ.
Tôi đi về phía trưởng làng.
"Giờ ta sẽ đi giết con tôm, nhưng ta không chắc có giết nổi nó hay không nữa."
"Các ngươi nên tìm một chỗ trú ẩn, ta có lẽ phải mất khá lâu mới giết được nó."
Các ma nhân bắt đầu chạy về nhà của mình, họ lấy của cải, quần áo, lương thực. Theo sự hướng dẫn của trưởng làng thì họ bắt đầu di tản lên một hang núi.
"Các cô cũng đi theo họ đi, tôi đã nói họ chăm sóc các cô khi tôi giết con tôm rồi." - Nhìn hai cô gái tôi nói với họ.
Họ cũng đi theo những ma nhân khác, giờ tôi lại một mình.
Tôi tìm một chỗ ngồi lập kế hoạch để giết con tôm khổng lồ.
"Bây giờ mình khá mạnh, nhưng có lẽ con tôm vẫn mạnh hơn mình gấp 10 lần. Nên thăm dò các khả năng và đặc tính của nó trước khi tấn công."
Các ma nhân thì trở về nhà thu dọn đồ đạc còn tôi chìm vào trong những kế hoạch trong đầu.