Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong căn phòng trầm ngập mùi trầm hương thoang thoảng, cảm giác lành lạnh làm Ninh Ngạn đang say giấc chui rúc như một chú dế, trải qua giai đoạn nồng nàn khiến nàng mệt mỏi không thiết dậy.
Nam nhân nằm ôm nàng trong lòng chẳng muốn buông, cả hắn và nàng điều quấn lấy nhau chặt chẽ sợ mất đối phương, say giấc nồng đến khi mặt trời lên cao.
* Rầm *
Gió ập vào cửa đột ngột phát ra âm thanh chấn động làm cả hai giật mình, cô nương phản xạ tự nhiên nhỏm đầu nhìn. Tâm trí còn mơ hồ, nàng dụi dụi vào hai mắt, sau đó thì hoảng hồn.
" Á!!! "
Nàng la lớn một tiếng thất thanh, trong tầm mắt lọt vào nam nhân thân không mảnh vải nằm nghiêng mình, chống đầu nhìn nàng chòng chọc.
" Vương Minh... "
Hắn đá mắt cười tà tứ không nói gì, yết hầu di chuyển mãnh liệt như đói khát, còn liếm môi trông rất tà d.âm.
Một luồng khí lạnh chạy khắp thân thể kiều nộn, Ninh Ngạn ớn lạnh dò xét chính mình thì phát hiện ra...
" Á!!! "
Nàng thân không mảnh vải phơi bày trong không khí, hoảng hốt kéo hết phần chăn về phía mình lộ thân ảnh phong lưu của hắn. Nàng càng giật mình hơn, gấp gáp choàng một phần chăn lên che đi phần hung tàn của hắn, lắp bắp nói.
" Ta...ta...không cố ý...
Vương Minh, sao chàng còn ở đây? "
" Ta ngủ với nàng không ở đây thì ở đâu "
Giọng nói sắc lạnh pha chút châm chọc, hắn vương tay kéo ngay cô nương hoang mang nằm xuống, phủ thân to lớn lên người nàng, đặt một nụ hôn trìu mến lên vầng trán nhỏ.
" Tiểu nương tử thật ngốc, làm sao ta có thể để nàng một khi đã ăn sạch sẽ nàng chứ "
Ngón tay thô sạm khều nhẹ vào chiếc mũi cao bắt mắt, cách hắn yêu chiều khiến cho Ninh Ngạn chưa trải qua cảm giác ngọt ngào với nam nhân nào chốc chốc e thẹn.
" Chàng dẻo miệng.... "
Cuộn tay mềm đấm yêu vào ngực rắn rỏi, môi anh đào chúm chím cười duyên, được cảm nhận tình yêu nam nữ cả người như trôi lơ lửng trên 9 tầng mây không muốn xuống.
" Ta chỉ như thế với mỗi mình nàng thôi "
Hắn đặc biệt thích vẻ ngại ngùng này của nàng, càng nhìn hắn lại thấy hưng phấn, bên dưới trướng cao từ lâu, hắn đã trải qua tư vị mê người lại muốn hợp phòng lần nữa.
" Ngạn Nhi, chiều ta một chút nhé? "
Thanh âm thì thào khàn khàn khó nghe, Ninh Ngạn chưa kịp hiểu, hắn thèm cơ thể nàng lên đỉnh điểm mất khống chế luồn tay xuống dưới trêu ghẹo đóa hoa.
" Á, Vương Minh...đừng...mới sáng sớm mà chàng làm gì vậy? "
Đầu óc có chút hoảng loạn, Ninh Ngạn kéo ngay cánh tay rắn chắc ra khỏi địa phương mẫn cảm, nhưng sức nữ nhi yếu đuối tuyệt nhiên không nổi, càng đẩy hắn càng ra sức phá cản, tóm luôn tay nằm vật ra một bên.
Hắn ướm làn môi bạc lên môi mọng, si mê mút lấy như ăn kẹo đường, Ninh Ngạn không theo kịp tiết tấu suýt không thở nổi, há miệng lớn tìm không khí trong miệng hắn.
" A...bảo bối, chiều ta chỉ một chút thôi "
Thân nhiệt nam nhân tăng cao, hắn bị nàng dụ hoặc lu mờ lí trí, hiện tại chỉ muốn nuốt chửng nàng, ngón tay ở dưới không ngừng khuấy đảo, làm tiết ra vô số nước ướt đẫm.
Ninh Ngạn khó lòng từ chối phu quân, cảm thấy đây cũng là chuyện nàng nên làm cùng hắn liền buông lỏng tùy ý hắn xử trí.
Tú chân mảnh khảnh bị hắn tách rộng hai bên, hắn vứt chiếc chăn rườm rà xuống sàn, đang chuẩn bị lâm trận thì có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
" Ma hậu! Người đã dậy chưa ạ? "
Tiếng nói ở bên ngoài truyền vào cắt ngang khung cảnh ái muội, Ninh Ngạn nghe giọng lạ không biết là ai nhưng nam nhân nằm trên lại tột cùng biết rõ.
Liễu Linh sáng sớm đã mò tới, có lẽ đêm qua ả thấy hắn ở lại khuê phòng của Ninh Ngạn nảy sinh ý xấu, muốn qua đây xác thực.
" Đợi ở ngoài đó! "
Hắn cố tình nói to cho Liễu Linh nghe, sau đó liền mặc kệ ả đứng bên ngoài, chỉnh hai chân mảnh khảnh dang rộng ra tiếp.
Cánh tay mềm mại cản ngay tức thì, sắc mặt của Ninh Ngạn một màu đỏ bừng xấu hổ.
" Không được, có người đang tìm ta mà...để tối được không? "
Có người ở bên ngoài nàng sợ cả hai hoan ái sẽ bị người khác nghe mất, chuyện tế nhị mà để người ta phát hiện nàng thật sự xấu hổ đến chết.
Thế nhưng, nam nhân này là muốn cho Liễu Linh nghe cả hai ân ái, bởi hắn không ưa loại ả nữ nhân tâm cơ ngoài kia.
" Kệ, ta muốn bây giờ "
Dứt lời, hắn nhắm chuẩn một phát đâm xuyên cực mạnh, Ninh Ngạn ngửa cổ phát ra âm thanh xấu hổ chẳng kịp bịt miệng. Hắn bắt đầu thẳng lưng tăng nhịp dồn dập, kéo hai tay nhỏ nhắn ra hai bên cố ý đâm sâu để Ninh Ngạn phát ra âm thanh kêu rên to lớn.
Liễu Linh đứng ở ngoài cửa nghe được thứ âm thanh ngượng ngùng tức đến tím tái mặt mày, tự mình cũng đoán ra bên trong đang diễn đàn chuyện gì.
" A, a...chậm thôi...Vương Minh... "
Ninh Ngạn không theo kịp tiết tấu mãnh liệt, kêu rên quên cả thở, hắn hoàn toàn một chút cũng không nghe nàng, tấn công dồn dập làm cả người cả giường đều run lắc mạnh mẽ.
" Tiểu nương tử, ta yêu nàng... "
Hắn chúi đầu xuống hôn môi mọng, Ninh Ngạn choàng tay lên cổ hắn trầm mê khi biết hắn cũng yêu nàng, buông thả cơ thể tiếp nhận từng đợt tấn công, quên cả người đang tìm nàng.
Cả hai ở bên trong mây mưa khá lâu, Liễu Linh đứng đến hai chân sắp mỏi, đi qua đi lại nóng máu không yên, thật muốn xông vào trong nhưng lại không dám.
Huệ Anh canh cửa luôn nhìn ả bằng ánh mắt ghét bỏ, một chút cũng không rời khỏi nhất cử nhất động của ả.
Âm thanh ở bên trong cũng dừng lại, đêm qua vừa trải qua một trận nồng nàn, sáng lại tiếp nhận thêm, Ninh Ngạn đã bị hắn rút hết sức lực nằm xụi lơ như bị điểm huyệt.
" Nàng nằm yên đó! Ta sai người vào sửa soạn cho nàng "
Hắn hài lòng vuốt ve khuôn mặt phờ phạc, sau đó rời khỏi giường nhặt chiếc chăn đắp lên người Ninh Ngạn, rồi vớ lấy mớ quần áo dưới sàn, khoác vội chẳng cần chỉn chu sải bước ra ngoài trực tiếp mở cửa, còn cố ý né một góc.
" Sáng sớm ngươi đến đây làm gì? "
" Ma thần...thần thiếp đến định rủ ma hậu ra hoa viên dạo chơi...
Mấy nay ma hậu đến ma giới, thần thiếp lại bận việc chưa diện kiến nên mới...thật không ngờ ngài... "
Thanh âm ngọt ngào uyển chuyển, Liễu Linh luôn giữ lễ độ, khi nãy ả nóng nảy bao nhiêu thì vừa gặp hắn liền lập tức thay đổi sắc mặt, ngây thơ sợ sệt như người vô tội.
Ả lén đưa mắt nhạy bén ngó vào trong quan sát, nữ nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường tay kéo chăn che thân làm ả nóng đỏ mắt.
16 năm ả ra sức dụ dỗ, cứ ngỡ hắn quên đi Tinh Y Ngạn sẽ thành công dành lấy vị trí trong trái tim hắn bằng nhan sắc và tài năng của mình. Không ngờ tất cả đều đổ sông đổ biển, hắn chưa từng ngó đến ả dù chỉ một lần, mỗi khi ả chủ động dâng hiến hắn lại tàn nhẫn từ chối.
Thánh nữ xinh đẹp bậc nhất chẳng thua kém một ai giờ lại phải nhìn một phàm nhân không tài không sắc được ân sủng, chẳng thể nào kiềm chế được cơn giận.
Toàn thân ả run lên không lâu lại cố đè nén trước mặt nam nhân kia, ra vẻ dịu dàng đoan trang, miễn cưỡng luôn mỉm cười hiền hòa.
Tinh Vương Minh xem ả giả vờ nhiều cũng chán, ả hồ ly nay ở ma giới quá lâu, lúc nào cũng tìm cách tiếp cận hắn, làm sao hắn không nhận ra đóa bạch liên hoa này.
Hắn cũng chẳng thèm bận tâm ả nói gì, lạnh lùng không ngó ngàng đến ả.
" Huệ Anh, vào sửa soạn cho ma hậu đi "
Cứ như thế mà bơ đẹp Liễu Linh, hắn cố tình đóng sầm cửa không cho ả có thêm cơ hội kịp nói lời nào.
Không một mệnh lệnh, hành động như xua đuổi, Liễu Linh ôm lấy cục tức rời đi.
Tinh Vương Minh sải bước quay vào ngồi ngay bàn uống trà thong thả nhìn ngắm.
" Ma hậu, để em hậu hạ người "
Huệ Anh luôn là hầu nữ ân cần, dùng khăn ấm lau người cho Ninh Ngạn. Hôm nay đột ngột có người nhìn chằm chằm, Ninh Ngạn không quen, cảm thấy như bị gò bó.
Mặc dù nàng và hắn đã ăn nằm với nhau nhưng hắn cứ nhìn nàng chòng chọc như thế khiến đầu óc nàng rối rắm cả lên.
" Vương Minh...chàng đừng nhìn ta như thế...có được không? "
Giọng nói ngắc ngứ, hai tay mảnh mai che lại những phần nhạy cảm.
Nam nhân không hề quan tâm lời nói của nàng trực tiếp đi đến, lạnh lùng nói.
" Ngươi ra ngoài đi, để ta tự lo cho ma hậu "
"..... " Huệ Anh có chút lúng túng, định rời đi thì bị Ninh Ngạn nắm tay níu lại.
" Ra ngoài! "
Thanh âm cứng như băng đá, hắn lườm mắt xếch dọa cho Huệ Anh không dám chần chừ, vô tình gạt tay Ninh Ngạn nhún người cúi lùi đi ra.
" Vương Minh, sao chàng đuổi Huệ Anh của ta chứ? "
Nàng cảm thấy ấm ức, còn chưa lau người xong giờ lại phải tự mình làm, nàng hậm hực không muốn nói nữa, duỗi tay vắt chiếc khăn thì bị hắn giựt lấy.
" Ta làm cho nàng "
Hắn tự nhiên ngồi xuống dịu dàng lau sạch từng nơi trên cơ thể mỏng manh.
Ninh Ngạn ngớ người ngồi im bặt không nhúc nhích, lần đầu nàng thấy có một nam nhân yêu chiều thê tử như hắn.
Phụ thân của nàng yêu thương thê tử không kém nhưng chưa từng thể hiện mãnh liệt như hắn, thật sự quá bất ngờ với một cô nương chưa trải qua ái tình bao giờ, lần nữa bị đổ gục bởi cách yêu của hắn.
Nàng cười tủm tỉm hài lòng không giấu được, hắn tử tế thay xiêm y cho nàng, chải tóc còn biết trang điểm cho nàng, mọi hành động đều rất thuần thục.
Ban đầu Ninh Ngạn có chút kinh ngạc, nhưng sực nhớ lại lời đồn hắn từng có một ma hậu đã mất, thoáng chốc nàng trộm nghĩ, có lẽ hắn cũng từng có hành động dịu dàng như vậy với ma hậu kia. Cho nên, bây giờ mới thành thạo với nàng, trong lòng cũng có chút ghen tị.
- Liệu chàng yêu ta có nhiều như yêu ma hậu kia không?