Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày sau, Tinh Vương Minh nhốt Ninh Ngạn trong phòng vắng, ngoài Huệ Anh hầu hạ nàng thì không ai được gặp nàng. Những ngày này hắn cũng không đến gặp nàng, đơn giản hắn chỉ muốn nàng và hắn có thời gian bình tâm.
Sau những việc bất khả tư nghị, Ninh Ngạn hoàn toàn suy sụp, nàng bây giờ vừa hận vừa yêu, đau thương cấu xé chỉ muốn rời khỏi nam nhân kia.
Ngày nào nàng cũng làm loạn, kêu gào điên cuồng, không màng đến đau đớn, vì muốn thoát khỏi chốn giam cầm cam chịu giựt đứt xích sắt, khiến cho chân của nàng bị trẹo.
Nàng cố nhịn gào thét trong lòng, nước mắt tủi nhục rào rạt tuôn, chưa bao giờ nàng chịu cảnh khổ như vậy. Tổn thương từ thể xác đến tinh thần gặm nhấm trái tim mỏng manh, nàng chỉ vừa biết thế nào là yêu liền nhận ngay thất vọng.
Xích sắt * lẹt xẹt * dưới đất nặng nề, nàng cắn môi đau đớn mở cửa.
" Ma hậu? "
Huệ Anh hốt hoảng bởi sự xuất hiện của nàng, lướt mắt xuống liền hoảng hồn phát hiện nàng đã làm đứt xích đi ra.
Chân trái còn đang ướm máu đỏ thẫm trên đôi hài đỏ thêu hoa, nàng dật dựa vào thành cửa, khó khăn.
" Huệ Anh, đi, chúng ta về Vệ phủ, nơi này không thuộc về chúng ta "
Ninh Ngạn kéo tay Huệ Anh loạng choạng bước ra, nàng còn chưa biết thân phận của Huệ Anh, trong ma giới nàng luôn nghĩ chỉ có nàng và Huệ Anh là con người nương tựa lẫn nhau.
Nàng là chủ, Huệ Anh là tớ, nha hoàn luôn trung thành với nàng, trông thấy chủ tử gặp nạn chắc chắn sẽ vì nàng mà cùng nhau rời khỏi đây.
Nhưng, Huệ Anh mà nàng hết mực tin tưởng từ đầu chí cuối đều lừa nàng, làm sao Huệ Anh có gan lớn để nàng rời khỏi ma giới?
Cánh tay yếu ớt lập tức bị hất ra tuyệt tình, Huệ Anh cúi mặt tỏ ra thấp bé, trầm mặc nói.
" Ma hậu, xin người đừng nghĩ đến chuyện trở về Vệ phủ nữa
Người quay vào trong đi, nô tì sẽ giúp người băng bó vết thương "
" Huệ Anh... "
Ninh Ngạn chưng hửng, tia thất vọng len lỏi trong tâm, là nàng nhìn nhầm người, hay Huệ Anh đã thay đổi?
Tất cả đều không đúng, Huệ Anh từ đầu chỉ làm theo mệnh lệnh chăm sóc nàng, chủ của nhện tinh này là ma thần, chuyện nàng bỏ trốn đương nhiên Huệ Anh sẽ không giúp.
Nàng không tin vào mắt mình, nhìn thấy sự cự tuyệt của Huệ Anh chốc chốc nhận ra bản thân không thể nhờ vả thêm được ai. Nàng mạnh mẽ bình tĩnh bước chập chững, nước mắt chua chát lặng lẽ rơi.
Bước chân thứ 3 vừa tiếp đất Huệ Anh đã tóm lấy nàng, kiên quyết giữ nàng.
" Ma hậu, người không được đi "
" Buông ra "
Bất chấp giằng co, vì dùng sức hất quá mạnh, chân lại còn đang bị thương nên nàng ngã nhào ra sau.
Cánh tay hữu lực nhanh chóng luồn qua hông nhỏ, Tinh Vương Minh xuất hiện kịp lúc đỡ lấy nàng.
Hắn bòng gọn nàng trong tay, u trầm không vừa ý nhìn nàng, gằn giọng.
" Vệ Ninh Ngạn, nàng dám cãi lời ta? "
" Buông ta ra "
Nhìn thấy người đang bế là Tinh Vương Minh, người mất tăm mấy ngày lại đột ngột xuất hiện làm cho máu nóng dồn lên não, Ninh Ngạn điên cuồng đấm vào người hắn, vùng vẫy trong vô lực.
Nam nhân không nói thêm tiếng nào nữa, trực tiếp bòng nàng vào trong, Huệ Anh liền hiểu ý tự đóng cửa.
Nàng bị hắn cưỡng chế ngồi vào lòng, sắc mặt một màu xanh rờn, vì bị thương ở chân máu ra rất nhiều mà nàng dần mất sức.
Hắn dùng sức khóa hai tay nàng lại, cẩn thận nâng phần chân bị thương lên kiểm soát, hắn cởi bỏ đôi hài đang nhiễm dòng máu tươi, yết hầu theo cảm xúc xót xa di chuyển mạnh mẽ.
" Đừng có đụng vào ta "
Ninh Ngạn như hóa điên, cựa quậy thân thể kiều mềm làm loạn khiến hắn mất kiên nhẫn, bóp lấy cổ chân bị thương.
* Rắc *
" Á!!!! "
Âm thanh vụn vỡ hòa với tiếng hét thống thiết, hắn điên tiết bẻ gãy chân nàng không chút lưu tình.
Ninh Ngạn đau đến thấu trời xanh, hô hấp trở nên gấp gáp, người nhiễm đầy mồ hôi lạnh, cơn đau lan tỏa dần tê liệt. Chân của nàng không còn cảm giác nữa, như bị phế.
Nàng yếu ớt ngửa cổ khóc uất ức, đồng tử lúng liếng nhiễm nước co rúm, vì đau mà nàng ngất đi một lúc.
Nửa canh giờ sau, nàng tỉnh dậy từ trong ác mộng, cả người mềm nhũn nằm trên giường hoa lệ. Hắn còn ở đây, ngồi ở mép giường trầm lãnh nhìn nàng gay gắt.
" Nàng tỉnh rồi? "
Ninh Ngạn hé môi run rẩy, cơn đau cùng cực lan tỏa trở lại khi nàng tỉnh, nàng nhỏm người dòm xuống dưới chân đã được băng bó, muốn nhấc chân nhưng bàn chân lại không có cảm giác, những ngón chân be bé sớm đã không còn nhúc nhích được nữa.
Hắn cư nhiên ấn nàng nằm xuống, tàn nhẫn nói.
" Chân của nàng bị ta phế rồi, sau này nàng sẽ không trốn được nữa đâu
Nếu nàng còn ngoan cố, ta sẽ phế luôn chân còn lại, để cả đời này nàng thành phế nhân "
" Tinh Vương Minh...ngươi đúng là ác ma!
Ngươi bóp cổ ta suýt chết chưa đủ còn phế một chân của ta?
Đây là tình yêu của ngươi sao? "
Nàng khổ sở nặn từng câu từng lời, đau đớn từ trong tim đi ra, đáy mắt ửng đỏ sự phức tạp.
Rốt cuộc yêu khiến người ta hạnh phúc hay bất hạnh?
Tiểu thư được nuông chiều nhất Thành Nam bây giờ lại trở nên đáng thương, nàng bị hắn phế đi một chân để giam cầm, chỉ vì....
- Ta là cái bóng của người chàng yêu, nên chàng nhất quyết giam giữ ta....
Ninh Ngạn cắn môi đau đến cùng cực, tưởng chừng gả cho nam nhân mình yêu sẽ được hạnh phúc, hóa ra lại là đau thương.
" Tinh Vương Minh, cho dù ngươi có phế cả hai chân của ta...mãi mãi ta sẽ không bao giờ yêu ngươi lần nữa "
" Ngạn Nhi, đủ rồi đấy! "
Hắn quát tháo, mất kiên nhẫn nghe những lời mà hắn cho là thiếu suy nghĩ, thế nhưng hắn không biết rằng từng hành động của hắn đã thành con dao đâm nát trái tim của Ninh Ngạn.
Cánh tay yếu nhược vớ được thứ gì liền quăng thẳng vào người hắn, bức xúc nói.
" Ngươi đi đi...ta không muốn gặp ngươi! "
Xích sắt khóa không còn khóa chân, chút sức lực yếu đuối của nàng căn bản không thể đứng dậy rời khỏi nơi này. Nàng mệt mỏi bởi cơn đau hoành hành, một chút cũng không muốn nhìn mặt hắn nữa.
Trút giận không xong nàng ngã người ra giường, xoay lưng như chẳng hề quan tâm.
Tinh thần của hắn suốt mấy ngày qua đều không ổn định, bị nàng hất hủi lại nổi đóa.
Hắn nhào tới lật người nàng cưỡng hôn, bị nàng cự hôn tuyệt tình cắn đến chảy máu, hắn chấp mê bất ngộ không buông, đến khi nào nàng không chống cự được nữa mới dừng.
Ninh Ngạn kinh tởm nhổ ngay những gì của hắn, đôi mắt chứa đựng sự phẫn uất nhìn hắn chòng chọc như muốn dùng dao cắt xuống từng miếng thịt.
" Tinh Vương Minh, ta ghét ngươi, ta hận ngươi
Thả ta ra, ta phải về nhà! "
Thanh âm to lớn chạy xộc vào màng nhĩ của hắn, nàng càng nói chỉ còn khiến hắn nổi máu xung thiên.
" Nhà của nàng là ở đây, cả đời cả kiếp nàng chỉ có thể ở cạnh ta "
Hắn thô bạo bóp lấy mặt nhỏ, làn da mỏng manh ửng đỏ dấu tay gân guốc của hắn.
Nàng ghét cay những hành động hung hăng này của hắn, mạnh mẽ hất tay. Nàng dùng hết sức bình sinh bật dậy đập vào đầu hắn.
* Cốp *
Bị tấn công đột ngột, hắn choáng váng chưa kịp định thần thì thấy nàng ở một góc, nhanh như chớp rút ngay cây trâm trên đầu, kề vào cổ uy hiếp.
" Ngươi tránh ra! Ngươi mà còn đụng vào ta, ta sẽ chết cho xem "
" Ngạn Nhi, nàng làm trò gì vậy? Bỏ trâm xuống cho ta "
Trong lòng dâng lên sợ hãi, hắn sợ nàng mất bình tĩnh tự sát, không dám manh động, hai tay vương tới nhỏ giọng nói.
" Ngạn Nhi, đừng làm bậy...
Nàng muốn về nhà, ta cho nàng về "
" Ngươi đừng qua đây! "
Ninh Ngạn cảnh cáo, sợ hắn lừa nàng, giật lùi ra sau liên tục, lùi đến khi lưng nàng đập vào thành giường mới thôi.
Hai tay của hắn lập tức buông xuống, trong lòng nóng như lửa đốt, là hắn không nghĩ đến nàng lại hận hắn đến mức tự sát. Hắn sợ nàng chết đi bỏ rời hắn, phải tỏ ra nhún nhường hơn nữa lừa nàng mất tập trung.
" Ngạn Nhi bình tĩnh đi, ta đồng ý cho nàng về Vệ phủ
Nàng tin ta đi, bỏ cây trâm xuống
Ta hứa với nàng, ta chữa khỏi chân cho nàng, để nàng về Vệ phủ
Xin nàng...bỏ trâm xuống đi... "