Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một vệt sáng lóe mắt xuất hiện trong không trung, từ từ lan rộng như một cánh cửa mở ra, bên kia là khung cảnh tối đen của Vong Xuyên.
" Ma thần, cửa Vong Xuyên đã mở "
Tinh Vương Minh ngoài ý muốn nhíu mày, nhìn xa xăm vào trong chẳng thấy gì ngoài một màu tối đen như mực khiến hắn có chút do dự.
Hắn quay đầu bòng xác lạnh giao cho Lưu Ly, căn dặn.
" Trông coi nàng ấy và chân thân cẩn thận
Ta đi rồi...không chắc còn trở về
Nếu có mệnh hệ gì...Lưu Ly ngươi sẽ thay ta tiếp quản ma giới ". Đam Mỹ Cổ Đại
" Ma thần... "
Lời ra cửa miệng lại không thể thốt ra, Lưu Ly trầm tư do dự rồi cũng mau chóng tiếp nhận cái xác.
Nam nhân kia coi như cũng thấy nhẹ một phần gánh nặng, hắn quay đầu khiễng chân chuẩn bị vào Vong Xuyên.
Phía sau đột ngột có tiếng gọi làm hắn nghiêng mình trông chờ.
Lưu Ly nhún người như cung tiễn hắn, ảm đạm nói câu cuối cùng.
" Ma thần, mong người nhớ rằng chỉ có 3 canh giờ tìm ma hậu, dù được hay không người cũng phải trở về, chân thân của ma hậu vẫn còn ở đây, ma giới của ngài vẫn ở đây, chúng yêu đều ở đây chờ ngài "
Hắn không hồi đáp lại lời nói, xoay người đi vào vùng không gian, phía sau vệt sáng đóng lại, khung cảnh xung quanh cũng dần dần hiện ra rõ rệt.
Một màu đỏ rực của hoa bỉ ngạn đỏ trải dài khắp lối, trên cao là màn đêm bao phủ xen kẽ là ánh sáng như những ngôi sao.
Vong Xuyên hiu quạnh buồn tẻ, gió ở đây cực kì lạnh lẽo, chỉ duy nhất hoa bỉ ngạn nở lại rực rỡ trong khung cảnh tĩnh mịch.
Âm thanh vi vu như sáo trúc thổi hình thành từ gió luồn qua, nghe có phần thanh tỉnh.
3 canh giờ để tìm người, hắn quan sát kĩ càng Vong Xuyên, đánh giá một hồi liền khiễng chân theo lối mòn dọc giữa vườn hoa rộng lớn.
Đi qua vùng hoa bỉ ngạn liền đến một con sông, đây là sông Vong Xuyên quên lãng, kẻ đi qua nơi này sẽ không còn nhớ được chuyện quá khứ.
Linh hồn nào khi xuống đây sẽ qua bên kia của bờ sông, không bao giờ trở về được với thân xác.
Một chiếc thuyền đưa linh hồn mờ ảo hiện lên, từ từ hướng tới chỗ hắn, người trên thuyền toàn thân bịt kín mít, tay cầm chắt mái chèo, u trầm nói.
" Lên thuyền qua bờ bên kia, bỏ lại kiếp người lênh đênh "
Nghe như ngâm nga, chỉ cần lên con thuyền này sẽ đến bờ bên kia, ở đó có hàng ngàn u linh bị nhốt, hắn muốn tìm được nguyên thần của Y Ngạn bắt buộc phải sang đó.
Không một chút do dự, hắn bình tĩnh bước lên thuyền, người chèo thuyền bắt đầu đưa hắn đi, con thuyền đang lênh đênh chưa xa, ngay đầu thuyền một chiếc đèn lồng bỗng phát sáng, soi rõ lối đi.
Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, dòng nước bốc lên toàn khỏi trắng, nhìn không được bên dưới có những gì. Sương mù dầy đặc che lấp tầm nhìn phía trước, bốn bên xung quanh chỉ thấy được duy nhất con thuyền này.
Nó rung lắc nhẹ nhàng chậm rãi, người lái đò đi được một đoạn bỗng dưng ngâm nga, không phải nói chuyện với hắn, cứ như báo hiệu cho đầu bờ nên kia có thêm một kẻ đến.
Lúc này hắn đã đi đến giữa con sông, hoàn toàn không còn nhìn lại được phía sau, bờ hoa bỉ ngạn rung rinh trong gió lộng.
Đóa hoa tầm thường trong ngàn đóa hoa lóe sáng đỏ, một cô nương mặc hồng y hiện ra từ đóa hoa ấy, là Y Ngạn, nàng chưa hề lên con thuyền sang u linh, từ đầu chí cuối đều ở đây dõi theo hắn.
Những đóa hoa bỉ ngạn bắt đầu rụng từng cánh một, hòa trong gió bay khắp nơi, phía sau Y Ngạn đột ngột xuất hiện một tiểu cô nương kiều tiểu linh lung, cũng mặc hồng y cười khúc khích đứng cạnh nàng, nói.
" Thật sự không muốn cản hắn ư? "
" Không, ta muốn xem chàng ấy thật lòng đến mức nào? "
Giọng nói sắc lạnh pha chút đau đớn, ánh mắt thanh lãnh của Y Ngạn nhìn tiểu cô nương đang cười tươi dò xét, đây là người trông coi Vong Xuyên.
Hoa Ảnh, có nhiệm vụ giúp những linh hồn quên đi chuyện cũ trước khi đầu thai, còn những kẻ chưa tới số chết sẽ bị nhốt ở u linh chờ ngày đổi kiếp.
Khi xác phàm vừa chết, Y Ngạn đã lập tức bị hút đến nơi này, gặp được Hoa Ảnh, còn xem lại những chuyện trong quá khứ.
Y Ngạn hiện giờ đã là linh hồn phiêu linh, đáng nhẽ nàng phải ở bên kia con sông, nhưng vì nàng còn tâm nguyện chưa hoàn thành mà luyến tiếc ở nơi này không chịu đi.
Nàng còn vấn vương nam nhân kia, còn vấn vương trọng trách của một tiên tử trấn áp tâm ma, không thể cứ như thế mà chấm dứt.
Hoa Ảnh tuy ở Vong Xuyên hàng trăm vạn năm, thế nhưng chuyện trong tam giới không có chuyện gì y không biết. Từ lúc Y Ngạn đặt chân đến nơi này Hoa Ảnh liền nhìn ra, nàng vẫn chưa thể chết, kết thúc này không phải là kết thúc mà ông trời sắp đặt cho nàng.
Cho nên, Hoa Ảnh không hề ép Y Ngạn lên thuyền sang bên kia làm u linh, cho nàng ở lại đây xem lại quá khứ, còn cùng nàng chờ đợi nam nhân mà nàng lưu luyến.
" Ngươi đã yêu hắn rồi, tại sao còn phải thử thách hắn? "
Thanh âm lưu loát, Hoa Ảnh nghiêng mình tinh nghịch, hỏi.
" Vì trên người chàng có quá nhiều ác nghiệp, có quá nhiều lỗi lầm với ta "
" Ta muốn nhìn chàng lần cuối hứng chịu trừng phạt, đợi đến khi chàng trả đủ...ta sẽ thay chàng bảo vệ tam giới "
Y Ngạn từ tốn giải thích lời nói ra như mắc nghẹn ở cổ họng, khiến cho hơi thở nặng nề, mắt nhòe nhiễm nước ửng hồng.
Biết rõ một khi bước sang u linh, phàm là người hay yêu, là thần hay ma đều không thể tránh khỏi bị u linh đả thương. Vậy mà, thời khắc hắn bước lên thuyền nàng lại không chịu xuất hiện, ép hắn phải đến bờ bên kia tìm nàng trong vô vọng.
Hoa Ảnh ngoài ý muốn cười nhạt, lắc đầu thở dài hướng theo con thuyền sắp đến bờ bên kia, xoay lưng, từ xa thanh âm văng vẳng đến.
" Ta thật không hiểu, tình là gì mà khiến người ta hành hạ nhau?
Nếu ngươi không gánh vác trọng trách tiêu diệt tâm ma thì ta nhất định sẽ không để ngươi ở đây, càng không cho phép hắn sang bên kia "
" Âu cũng là thiên ý, hai ngươi tình không dứt, trọng trách còn chưa tròn "
Y Ngạn khẽ chau mày, nhớ người xa xăm đến đau cả tim, mỗi người một ngã, Vong Xuyên tịch mịch chỉ có hai hàng lệ.
- Tình là gì? Ta cũng không rõ nữa
- Chỉ thấy trăm ngàn mối hận, trái tim hàng vạn vết thương chẳng lành
- Ta tự hỏi...ta đã yêu chàng từ lúc nào?