Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ma thần đang được thế, tiện thể còn dùng giọng uy nghiêm, cảnh cáo Liễu Linh và Hữu Bạch.
" Đây đều là thiên ý cả!
Hai người đừng có làm loạn trong ma giới của ta...nếu không ta không nương tay đâu! "
" Thiên ý? Cái gì mà thiên ý chứ? " Hữu Bạch nhếch môi khinh bỉ, bao nhiêu sự kính trọng của y dành cho hắn hoàn toàn tan biến hết.
Giờ đây, trong mắt Hữu Bạch, ma thần uy phong kia khác nào những còn quỷ dưới địa ngục, y không cam tâm với những lí lẽ vô lí đó, mạnh dạn chỉ tội hắn.
" Ma thần, ta thấy đây là do ngươi giở trò thì đúng hơn? "
" Giở trò... " ma thần nhấp môi.
Đứng trước thái độ và lời lẽ xúc phạm của Hữu Bạch, hắn không vừa mắt, chĩa vào người Hữu Bạch luồng sát khí mạnh mẽ, lạnh giọng cảnh cáo.
" Hữu Bạch ăn nói cho cẩn thận!
Ngươi nói ta giở trò...có bằng chứng không? "
" Ngươi... " Hữu Bạch á khẩu.
Tinh Vương Minh không cho y có cơ hội mở miệng, đánh phủ đầu y ngay.
" Ngươi không có chứng cứ lại nói ta giở trò...
Đổ tội cho ma thần.. coi chừng ta cách cái lưỡi của ngươi đấy! " hắn hùng hổ.
Chẳng đợi Hữu Bạch kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục dùng lời lẽ cứng cỏi, đàn áp nam nhân kia, lẫn ả thánh nữ đang bức xúc.
" Ngươi và thánh nữ đã bái đường, là phu thê của nhau rồi, đừng có nghĩ sẽ thay đổi được!
Ta không xài đồ của kẻ khác! Biết điều thì đừng có làm loạn!
Một nước Ngô nhỏ nhoi, chọc ta giận ta sang bằng cả cái triều nhà ngươi đấy! "
Mỗi một câu một chữ hắn thốt ra, vừa sỉ nhục cả hai vừa cảnh cáo, không một chút nhượng bộ, hầu như phần thắng đều nghiêng về phía hắn.
Không bằng không chứng, lại còn thêm việc Hữu Bạch và Liễu Linh đã bái đường với nhau, cả hai khó lòng phản bác kẻ cao cao tại thượng kia.
Y Ngạn đứng trước mấy lời lẽ trơ trẽn, hèn hạ đó của hắn, uất ức vô cùng, tất cả những lời hắn nói điều là dối gạt.
" Không! Không phải, là ngươi... "
" Ta cho phép nàng lên tiếng sao? " Tinh Vương Minh quát tháo.
Công chúa nhỏ định lên tiếng phân minh, nói ra tất cả sự thật, liền bị hắn bóp lấy mặt dùng bá khí hâm dọa, để triệt để không cho nàng có cơ hội đó, hắn nhanh trí đánh vào tâm lý của nàng.
" Tinh Y Ngạn, nàng giờ là ma hậu của ta!
Nhớ cho kĩ, người nàng đâu đâu cũng có dấu vết của ta lưu lại! " hắn gằn giọng, nói to không chỉ cho Y Ngạn, mà còn muốn cho cả Hữu Bạch và Liễu Linh nghe được.
Sau đó, hắn lại cúi đầu, kéo mặt nàng, ghé sát vào tai nàng, chất giọng hắn vốn âm trầm càng thêm khàn đặc.
" Nàng dơ rồi...ai cần nàng ngoài ta? " hắn không ngại chà đạp nàng, để nàng rơi vào tuyệt vọng chẳng thể chống đối.
Lúc này, Hữu Bạch nhìn cô nương trong tay hắn, lại nhìn những vết bầm trên người nàng, y không muốn tin cũng phải tin, Y Ngạn đã bị ma thần kia cưỡng đoạt.
Còn, Liễu Linh biết vị trí ma hậu bỗng dưng vụt mất, trong lòng dâng lên căm phẫn, đường đường là thánh nữ thiên giới, lại đột ngột gả cho nhân giới, còn sự sỉ nhục nào hơn sỉ nhục này.
" Ma thần, chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu ngài thật sự lấy chính muội muội của ngài...ta nhất định không bỏ qua chuyện này! " ả lớn tiếng cảnh báo ma thần.
Tinh Vương Minh trơ trơ gương mặt lạnh tanh, không đáp, sẵn sàng chờ đợi cái gọi là không bỏ qua của ả.
Trước mặt cả hai người kia, hắn cường thế bòng Y Ngạn trong tay, sau khi bị hắn cưỡng đoạt, còn dùng chuyện đó ra nói trước mặt người nàng thương, tim của Y Ngạn tê liệt, chỉ biết thất thần tùy ý hắn.
" Tinh Y Ngạn giờ là ma hậu của ta! Hai ngươi cút về nơi của mình đi!
Còn ở đây ta không nương tay đâu! "
Hắn cảnh cáo lần cuối, còn cố ý hôn ngay vào trán Y Ngạn, thể hiện chiến thắng của mình, rồi hắn quay lưng độc đoán vào trong.
Hữu Bạch chẳng tài nào bỏ qua chuyện này, y đuổi theo, to gan lớn mật tấn công hắn, muốn dành lại Y Ngạn. Y chỉ là phàm nhân, sao có thể đánh bại hắn, chỉ với một cái phất tay, vị thái tử kia lập tức trở về nhân giới của mình.
Về phần Liễu Linh đang đứng đó, hắn không thèm nói câu nào, liếc mắt vài cái rồi ngang nhiên sải bước tiếp, để ả đứng ngoài cổng Ma Vực, tức không tả được, ả mau chóng quay về thiên giới, muốn nhờ thiên đế lấy lại công bằng.
Ma thần đưa Y Ngạn về phòng, Tố Như đứng ở ngoài cửa, cúi đầu trước hắn, Y Ngạn liếc thấy Tố Như, dáng vẻ sợ sệt chẳng dám nhìn lên, bỗng chốc nỗi đau trong lòng nàng dâng trào.
Cả ma giới đều biết chuyện hắn làm với nàng, tất cả đều từng yêu thương, hết mực cưng chiều nàng, vậy mà không một ai cứu nàng, đều trơ mắt nhìn nàng bị hắn ô nhục, còn tiếp tay cho hắn.
* Kẹt *
Tinh Vương Minh vào tới trong, vứt Y Ngạn lên chiếc giường kinh khủng của đêm qua, sau đó dùng thần lực yểm lên cả căn phòng ấy, lần này hắn gia tăng thần lực lên gấp bộ, phòng hờ Y Ngạn lấy lại được sức mạnh của mình sẽ chạy trốn lần nữa.
Bên trong căn phòng của hắn, vải đỏ chưa gở bỏ, Y Ngạn vừa nhìn đã ám ảnh, giựt lùi trên chiếc giường rộng, đến khi lưng nàng đụng vào thành giường mới dừng lại, nàng sợ hãi, khua tay xua đuổi nam nhân trước mặt.
" Tránh ra! Ngươi không được qua đây!
Đừng có lại gần ta! " Y Ngạn to tiếng, đôi mắt sưng húp không ngừng mở to, mặt cắt không còn một giọt máu.
Ma thần để ngoài tai lời của nàng, chồm tới, túm lấy một chân thon, kéo nàng về phía hắn, Y Ngạn còn chưa kịp phản ứng, hắn lập tức đè lên người nàng, khóa hai tay nàng lên đỉnh đầu, còn bóp lấy gương mặt nhỏ bé của nàng.
" Tinh Y Ngạn, nàng dám bỏ trốn sao? " hắn hắng giọng, đôi mắt đen theo tiếng nói hóa thành màu đỏ.
Mỗi lần hắn lên cơn giận đều như thế, sẽ biến thành bộ dạng hung tợn, nhìn thôi cũng đủ hù Y Ngạn sợ phát khiếp.
" Không! Tinh Vương Minh, thả ta ra! "
Công chúa nhỏ khóc nấc, cựa quậy không ngừng, cổ tay yếu mềm đau lên vì bị hắn siết chặt, cả miệng nhỏ cũng đau không kém, hắn cố ý bóp cho răng nàng cạ vào môi.
Hành động của hắn không còn dịu dàng như trước, toàn dùng lực mạnh bạo, khiến cô nương vốn rất sợ đau chịu không ít đau đớn do hắn gây nên.
Hắn ở trên thân nàng không có chút lòng xót thương, rất giận, giận việc nàng làm, nàng đã là người của hắn, còn dám nhớ tới người tình, nhân lúc hắn ngủ mà bỏ đi, hắn làm sao có thể bỏ qua cho nàng.
" Tinh Y Ngạn, nàng đã là ma hậu của ta!
Chỗ nào của nàng cũng là của ta!
Nàng nghĩ Hữu Bạch kia còn cần một nữ nhân đã ăn nằm với nam nhân khác sao? " hắn gằn giọng, cố tình xát muối vào vết thương lòng.
Trinh tiết của một nữ nhân là thứ còn quý giá hơn cả vàng bạc, châu báu, chỉ cần bị vấy bẩn, cả đời nữ nhân ấy sẽ rất khó gả đi, có khi chẳng thể gả.
Y Ngạn biết rõ điều đó, thân thể nàng hoàn toàn bị hắn chiếm đoạt, Hữu Bạch là thái tử cao quý, làm sao có thể chấp nhận thê tử của mình thất tiết với kẻ khác, huống chi còn thất tiết với chính ca ca của mình.
Nhục nhã, ê chề làm sao! Chính vì điều đó, khiến ruột gan của Y Ngạn quặn thắt, tim đau đến tê dại, tê tâm phế liệt, nàng muốn ôm lấy lồng ngực, mím môi khóc nức nở, khó khăn hít thở, như bị mắc nghẹn, rồi há miệng hô hấp.
Tinh Vương Minh thấy nàng khổ sở, chẳng chút mủi lòng, ngược lại, nghĩ đến việc nàng trốn đi, hắn lại muốn trừng phạt nàng.
Bàn tay to lớn đang bóp mặt nàng, đột ngột thả ra, rất nhanh di chuyển xuống thắt lưng của nàng, tháo gở làm Y Ngạn không kịp trở tay, chiếc thắt lưng chẳng lành lạnh bị hắn quăng xuống sàn, xiêm y của nàng tả tơi, không có gì giữ lại, bung ra lộ da thịt trắng mịn.
" Tinh Vương Minh, buông ta ra! Ngươi không được làm bậy! " Y Ngạn hét lên.
Quá rõ ràng, hành động này, là hắn lại đang muốn làm nhục nàng, toàn thân Y Ngạn cứng ngắc, ra sức vùng vẫy.
Nam nhân kia cuồng bạo, ấn giữ hai tay nàng xuống nệm, ở bên trên vứt xuống cho nàng câu nói như mệnh lệnh.
" Ngạn Nhi, nàng nằm im đi
Đây chính là trừng phạt cho nàng!
Kể từ giờ hể nàng rời khỏi ma giới...ta bắt được nàng...ta sẽ cho nàng không thể bước xuống giường trong vòng 3 ngày! "
" Không! Không! " Y Ngạn lắc đầu, phủi bỏ cái mệnh lệnh đáng sợ ấy.
Cơ thể mỏng manh của nàng, bị hắn hành hạ cả đêm vẫn còn chưa hết đau nhức, bây giờ hắn lại muốn tiếp tục tra tấn người nàng, còn là lúc ban ngày ban mặt, cô nương kia làm sao có thể chấp nhận.
Y Ngạn vung chân, đá loạn xạ, chẳng trúng đâu vào đâu, chọc hắn giận, bắt lấy cổ chân nàng.
" Ngạn Nhi, ta đã bảo nàng nằm im mà... " giọng hắn khàn đặc, đôi mắt toát ra bá khí ghê rợn.
Công chúa nhỏ sợ hãi lên đỉnh điểm, không nghe hắn nói, vẫn cố giãy giụa, đá vào tay hắn, đá đến khi hắn buông cổ chân của nàng ra.
Nàng lật đật bò bỏ chạy, thần lực của nàng bị kiềm hãm, vốn không còn khả năng thoát khỏi nơi này, dù có ra đến cửa cũng không thể mở, chỉ có thể đập cửa, kêu gào trong vô lực.
" Tố Như, Tố Như, cứu ta với!!!
Làm ơn...làm ơn mở cửa ra đi! " nàng khóc điếng người.
Tinh Vương Minh rất nhàn nhã, đứng dậy rời khỏi chiếc giường, bước đi phóng khoáng, từ từ tiếng lại gần.
" Ngạn Nhi, nàng đúng là cứng đầu!
Xem ra từ giờ ta phải nghiêm khắc dạy dỗ lại nàng rồi! " âm thanh trầm thấp cùng câu nói man rợ của hắn chạy qua màng nhĩ của Y Ngạn.
Cô nương sợ hãi, xoay người, dựa sát vào cửa, nước mắt nhạt nhòa nhỏ chẳng ngừng, nàng chẳng còn nghĩ được gì nữa, quỳ xuống ngay, cúi lạy van xin hắn.
" Tinh Vương Minh, ta cầu xin ngươi!
Tha cho ta, tha cho ta đi! "
" Ca, đừng làm vậy! Ca... " nàng đột ngột quay về cách xưng hô ngày xưa, hy vọng có thể đánh động đến tình nghĩa bên trong nam nhân kia.
Nhưng...