Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở bên ngoài, không chỉ mình Lưu Ly tìm hắn, mà còn có Hà Đức đi chung.
Cả hai vừa thấy hắn bước ra, luôn hành lễ mỗi khi thấy hắn, họ chưa kịp mở miệng báo cáo, hắn đã ngoắt tay ra hiệu cho cả hai im lặng, theo hắn ra chỗ vắng.
Hoa viên trong Thần Điện, chỗ lúc nào cũng vắng vẻ, ban ngày sẽ có các nữ yêu tới chăm hoa, hoặc người ra vào ngắm hoa, còn ban đêm thì chẳng có lấy một bóng ma nào, chọn nơi này nói chuyện rất an toàn.
Ma thần vừa đặt chân tới đó, xoay người hỏi ngay không cần đợi.
" Có chuyện gì còn tìm ta vào giờ này? " tiếng nói của hắn có chút hằn học.
Âu, cũng do hắn đang ở bên nữ nhân hắn yêu, chăm sóc nàng, chưa kịp bồi dưỡng tình cảm thì hai con kì đà cản mũi này bất thình lình xuất hiện, phá hỏng cảnh yên bình của hắn, thử hỏi không bực dọc sao cho được.
Mà, chính Lưu Ly và Hà Đức nhìn biểu hiện bức bối của hắn cũng biết mình tìm hắn không đúng lúc. Nhưng, chuyện họ sắp nói ra là chuyện vô cùng trọng đại, không thể không phiền hắn.
Lưu Ly bước ra trước, y là hộ pháp mạnh nhất của hắn, có tiếng nói nhất, cũng là người được phép mở miệng trước, trình bày với hắn.
" Thưa...ma thần...
Khi nãy bên thiên giới và nhân giới cho người đến mời ngài...sáng ngày mai đến Thượng Tam Đài giải quyết chuyện của... "
" Được rồi! "
Còn chưa đợi Lưu Ly nói xong câu, Tinh Vương Minh lập tức cắt ngang lời y.
Không cần nói nữa, hắn thông minh, tự biết câu sau của Lưu Ly định nói là gì. Người hai giới kia đột ngột tìm hắn, ngoài việc hôn sự của tam giới ra thì còn chuyện gì khác nữa đâu.
Ma thần sớm biết Liễu Linh và Hữu Bạch sẽ không bỏ qua chuyện hắn lấy Tinh Y Ngạn dễ dàng, kiểu nào cũng nhờ bề trên giải quyết. Nhưng, hắn không thể ngờ, chuyện này đến quá nhanh, mới sáng còn tranh cãi, tối đã cho người mời.
Bấy giờ, sau khi nghe Lưu Ly báo cáo, hắn cũng chẳng thấy chuyện này có gì to tác, căn bản hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng cách ứng phó, không cần thiết phải đặt nặng vấn đề.
Tinh Vương Minh rất bình thản, ngẫm nghĩ một hồi liền quay sang Lưu Ly và Hà Đức, nhàn nhạt dặn dò.
" Lưu Ly, Hà Đức, ngày mai các ngươi không cần phải theo ta
Chuyện này ta sẽ tự giải quyết!
Ở lại đây canh chừng ma hậu cho ta!
Nhớ, đừng để nàng ấy trốn đi cũng đừng để kẻ khác lẻn vào! "
Để thêm phần uy lực trong lời nói, hàng chân mày hơi xếch của hắn nhíu nhẹ một cái. Lưu Ly và Hà Đức biết ý, cuối người cung kính, không một ai dám có ý kiến.
" Vâng! Xin ma thần hãy yên tâm, thuộc hạ nhất định canh chừng ma hậu cẩn thận! "
Cả hai đồng thanh thốt lên, tuân theo mệnh lệnh bất di bất dịch.
Với đôi ba câu nói, Tinh Vương Minh nói xong liền quay lưng độc đoán rời đi, trở về với công chúa nhỏ yêu quý của hắn.
Lúc này, Y Ngạn ở trong phòng vẫn còn đang tính đường thoát thân cho mình thì bất ngờ...
* Kẹttt *
Thanh âm của cửa vừa vang lên, cô nương ngồi trên giường giật mình, co rút vào một góc, hai mắt dáng chặt ra phía cánh cửa, dè chừng cao độ.
Ma thần đã quay lại, trên tay hắn còn cầm theo một đĩa bánh ngọt, là bánh quế hoa mà Y Ngạn thích ăn nhất, hắn sải bước vào trong, đứng sừng sững giữa căn phòng.
" Ngạn Nhi... " hắn cất tiếng trầm ấm gọi.
Y Ngạn phản ứng với thứ tiếng ghê rợn, núp vào một góc giường, sợ sệt nhanh tay kéo lấy tấm mành che cả người và nửa khuôn mặt.
Đôi mắt nhỏ đáu một vòng thăm dò, Tinh Vương Minh vừa đi được một lúc mà trông nàng hình như đã khá hơn nhiều, tuy nhiên sắc mặt vẫn còn rất nhợt nhạt.
Xem ra, không có hắn ở đây nàng thoải mái hơn, tinh thần cũng tốt hơn, bất giác làm môi mỏng của hắn nhếch nhẹ một bên mỉa mai.
" Ngạn Nhi! " hắn lại gọi.
Công chúa nhỏ không đáp, đôi mắt hồ ly chớp liên tục, hết nhìn vào hắn lại nhìn xuống đất, hai tay nhỏ kéo tấm mành sát vào da mặt hơn.
Biểu hiện của nàng là đang phòng bị ma thần kia, hắn cũng biết rõ, không muốn làm nàng thêm sợ, từ từ tiến bước lại gần nàng, ngồi ở mép giường.
Đĩa bánh trong tay đặt xuống, ngay trước mắt nàng, rồi hắn để hai tay lên đầu gối, điệu bộ lãnh đạm, chậm rãi cất tiếng.
" Ngạn Nhi, ăn chút điểm tâm đi!
Khi nãy nàng vẫn chưa ăn no đấy! " hắn có lòng lo cho cái bao tử của Y Ngạn.
Sợ nàng nhịn đói quá mức, ăn một chút chẳng đủ cung cấp cho cơ thể, nên, khi hắn từ hoa viên đi về đã ghé sang phía nhà bếp lấy một ít điểm tâm cho nàng.
Hắn đẩy nhẹ đĩa bánh ấy sang chỗ nàng, vì sợ nàng còn cảnh giác hắn bỏ cỏ u hồn, rút kinh nghiệm trước đó, hắn tự lấy một cái ăn cho nàng xem. Ăn xong thì dùng thần lực đánh ra, để nàng không phòng hờ nữa.
" Ngạn Nhi, ăn bánh quế hoa đi!
Nàng thích nhất bánh này...không ăn ta sẽ giận đấy! " hắn dỗ ngọt công chúa nhỏ.
Mang tiếng là dỗ ngọt, nhưng lời hắn nói ra toàn mang theo ác ý. Y Ngạn hiểu hết thảy những ẩn y của hắn, chẳng thể từ chối, bàn tay mềm mại của nàng từ từ đưa ra, lấy một cái bánh nhỏ, cắn một miếng.
Cắn cái đầu tiên, như mèo liếm thức ăn, nhấm nháp mùi vị.
Cắn cái thứ hai, vị ngọt dịu của bánh làm cô nương bắt đầu thay đổi biểu cảm, có chút thích thú.
Cắn cái thứ ba, chiếc bánh nhỏ chỉ còn một góc bằng hai ngón tay nhỏ bé của nàng. Cái miệng chúm chím của nàng nhai ngồm ngoàm rất đáng yêu.
Công chúa nhỏ thích rồi, quên cả sự có mặt của ma thần, ăn rất ngon lành, hai tay còn tham lam bốc thêm hai cái. Âu, cũng do tính nàng, dễ giận dễ quên, còn dễ ăn dễ ngủ, chỉ với một món điểm tâm Tinh Vương Minh thành công thấy được nét trẻ con ngày nào của nàng.
Môi mỏng khẽ cong khoái chí, hắn muốn đưa tay xoa lên đầu nàng, nhưng nghĩ tới nàng đang ăn ngon miệng, sợ làm nàng giật mình nên thôi, ngồi đó chống cằm nhìn nàng không rời mắt.
Chỉ với một lúc, tất cả bánh trên đĩa đều bị nàng ăn hết, trên khóe miệng nhỏ còn dính những vụn bánh, trông nàng cứ như mèo con lấm lem, Tinh Vương Minh đưa tay muốn quẹt chúng.
Y Ngạn hốt hoảng phản ứng tức thì, né người ngay, nét mặt lo sợ lộ rõ.
" Đừng... " nàng mấp máy không thành lời.
Ma thần vẫn giữ yên bàn tay muốn chạm vào nàng, ánh mắt gắt gao trực diện nhìn vào mắt nàng, gằn giọng ra lệnh.
" Ngồi im! "
"... " Y Ngạn run lên, tiếng nói âm trầm của hắn rất dễ dọa nàng, đã thế còn có cặp mắt chim ưng kia, nhìn cứ như một xâu xé từng thớ thịt của nàng, khiến cơ thể nàng rã rời, không dám nhúc nhích, không tình nguyện theo ý hắn.
Ngón tay càn rỡ kia đưa tới quẹt đi vụn bánh, nhẹ nhàng và yêu chiều, nhưng Y Ngạn vẫn rất sợ, nín thở đến khi hắn thu tay về nàng mới dám thở một hơi.
Xong xuôi, hắn dọn dẹp cái đĩa không sang một bên, nhìn ra cửa sổ, thấy trời cũng tối muộn, đã đến lúc nên nghỉ ngơi sớm, sáng mai hắn còn phải xử lý mấy chuyện rắc rối.
Tinh Vương Minh chóng đóng cửa sổ, quay lại giường, cởi đôi giày của mình ra, thủng thẳng gối đầu.
Y Ngạn quan sát, thấy hắn muốn ngủ ở đây, nàng lại sợ, sợ hắn lại cưỡng đoạt nàng, lập tức ngồi vào một góc giường, còn ôm gối thủ thế.
" Ngạn Nhi, qua đây! " hắn lạnh giọng gọi nàng, muốn nàng ngủ cùng hắn.
Từ đêm qua đến giờ, Y Ngạn bị hắn hành xác, ám ảnh làm nàng chưa thể lắng xuống cơn sợ, giờ hắn còn muốn nàng ngủ với hắn, đương nhiên nàng sẽ không đồng ý.
" Không...ta sẽ...ta sẽ...ta sẽ ngủ ở đây! " nàng ngập ngừng từ chối.
Tinh Vương Minh mệt mỏi với việc nàng từ chối, lo cho sức khỏe của nàng, nên hắn không nhiều lời, trực tiếp cường thế kéo nàng qua, ôm nàng vào trong lòng, ngã người xuống nệm.
" Không! Buông ra! " Y Ngạn giãy nảy, đánh vào cánh tay rắn chắn.
Với một tay, hắn tóm gọn đôi tay mềm của nàng, tay kia ôm chặt eo nàng, gắt gỏng lên đe dọa nàng.
" Nàng ngoan đi! Lì lợm ta không nhẹ tay với nàng đâu! "
Chỉ với một câu hăm dọa đơn giản, Y Ngạn lập tức nằm im bất động trong lòng hắn, hai tay mềm của nàng cũng được thả ra, hắn di chuyển bàn tay ấy, cùng lúc hai cánh tay lớn ôm nàng rất chặt.
Phần đầu nặng nề của hắn tựa vào vai nhỏ, trời sắp đông rồi, còn một hai ngày nữa sẽ có tuyết, bên ngoài khá lạnh, bên trong tuy ấm áp nhưng hắn vẫn lo cho cơ thể yếu nhược của nàng.
Hắn với tay, kéo chăn đắp lên, ôm nàng vào lòng như một chiếc gối, dùng hơi ấm của mình để giữ ấm cho cô nương bé nhỏ.
" Ngạn Nhi, ngủ đi...đêm nay ta chỉ ôm nàng thôi... " hắn thỏ thẻ.
Tiếng nói âm trầm, không mang sát khí, còn có hơi ấm thân thương, tất cả đều không đáng sợ, nhưng cô nương trong tay hắn vẫn không ngừng run lên.
Y Ngạn liếc mắt quan sát, thấy hắn đã nhắm mắt, không rõ là ngủ thật hay giả.
Tiếng nuốt nước bọt âm lên, Y Ngạn cố mở mắt, phòng hờ. Nhưng, nàng bị hắn hành từ hôm qua đến giờ, cơ thể sớm mệt mỏi, thức chẳng được lâu, sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ kéo theo hai mí mắt buồn trìu khẽ cụp xuống.
Trong một lúc ngắn ngủi, công chúa nhỏ đã ngủ say, cả người nàng buông lỏng, nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ác ma.
Tinh Vương Minh vẫn còn chưa ngủ, cảm nhận được Y Ngạn đã say giấc, hắn mới mở mắt ra ngắm nhìn nàng, còn đặt lên trán nàng nụ hôn ấm áp.
9 vạn năm rồi, ngày nào hắn cũng ước được chung chăn gối với nàng như lúc này, được ôm nàng ngủ, hôn trán nàng, nhìn nàng say giấc, đến tận bây giờ hắn mới làm được điều này.
Trước kia, đêm nào hắn cũng chỉ có thể lén nhìn nàng qua kính nhìn thấu, tất cả tình cảm và sự yêu thương của hắn đều dành cho nàng, thể hiện rất rõ ràng, chỉ là không đúng cách, khiến tư tưởng của nàng luôn nghĩ hắn là ca ca.