Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mái tóc đen mượt như dòng suối, điểm thêm hai bím tóc được tết xen kẽ với ruy băng màu đỏ tươi, còn được cài một cây trâm bạc hình hoa bỉ ngạn điểm phỉ thúy đỏ, nhìn Y Ngạn lúc này hệt như một tiểu cô nương tinh nghịch, ngây thơ, đáng yêu vô cùng.
Ma thần nhìn thành quả của mình, rất ưng bụng, làm xong liền đặt cả hai tay lên bả vai nhỏ, đứng sau lưng nàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào hơn mức bình thường.
Hình ảnh của cả hai hiện rõ trong tấm gương vàng, như một đôi phu thê mặn nồng, tình chàng ý thiếp, hắn rất thích cảnh này, bất giác không điều khiển được hành động, cúi người hôn ngay vào má Y Ngạn.
" Đừng!!! " cô nương hoảng hồn, hét lên một tiếng.
Thân xác to lớn kia bị nàng đẩy mạnh ra xa, còn nàng thì lùi vào một góc, bây giờ nàng đã có sức lực, sợ hắn thấy nàng khỏe lại muốn giở trò đồi bại, nên Y Ngạn phản ứng rất mãnh liệt.
Nàng luống cuống, không biết nên tránh sang chỗ nào, vì chỗ mà nàng đứng đã là đường cùng, trái phải hai bên đều là vách ngăn, đã thế trước mặt nàng nam nhân kia đang dần tiến đến, thu hẹp khoảng cách.
Hắn, ma thần bị nàng chọc giận, sắc mặt bỗng chốc tối sầm, bước tới gần nàng chỉ còn cách 5 bước chân liền dừng lại, đứng yên ở đó gằn giọng với nàng.
" Ngạn Nhi, ta đã nói nàng phải ngoan mà... "
" SAO NÀNG LÌ LỢM VẬY? " hắn bỗng hét cái giọng thét ra lửa vào người nàng, như tiếng sấm nổ, uy lực khủng khiếp.
Cùng với tiếng hét ấy, một luồng thần lực từ thân hắn bộc phát ra ngoài theo cơn giận, mọi thứ ở phía sau đều bị thần lực ấy cắt đứt đôi. Bàn ghế, đổ gãy, những cái tách trà rơi xuống thẳng xuống đất, tạo ra âm thanh sụp đổ.
Tinh Vương Minh đột ngột nổi cơn thịnh nộ, khiến cho Y Ngạn chứng kiến, đang sợ hắn, hoảng loạn rút ngay cây trâm trên đầu, kề vào cổ, cảnh cáo hắn.
" Ngươi không được lại gần ta!
Ngươi mà bước thêm một bước nữa ta tự sát trước mặt ngươi! "
" Nàng dám? " hắn hắng giọng, đôi mắt nhỏ toát ra bá khí kinh hoàng.
Cơn giận trong người dâng lên bừng bừng, hoàn toàn gạt bỏ lời nói của Y Ngạn ngoài tai, hắn vừa bước một bước Y Ngạn liền giật lùi vào một góc, la lên.
" Đứng lại!!! "
Cô nương trước mặt hắn, vừa sợ vừa hoảng, nhất quyết không cho hắn đến gần, nàng dí ngay mũi nhọn của cây trâm vào da thịt, làm nó ấn vào, da thịt mềm mại trắng trẻo hằng lên dấu đỏ, suýt chút rỉ máu.
Tinh Vương Minh nhìn thấy, đang giận càng thêm bực, dám đem cái chết ra hăm dọa hắn, một ma thần cao cao tại thượng lí nào để chuyện đó xảy ra.
" Ngạn Nhi, bỏ cây trâm xuống!
Đừng làm ta cáu! " hắn gằn giọng nhắc nhở nàng, hoàn toàn không có chút sợ nàng sẽ tự sát, chẳng thèm nhún nhường, bước từng bước lại gần.
Bước chân chậm rãi của hắn mang theo áp lực nặng nề, làm tâm trí Y Ngạn tưởng tượng ra có ai đó bóp lấy cổ nàng, không thở nổi. Hốc mắt ầng ậng lệ, nàng sợ lắm, càng thấy hắn tiến đến gần nàng càng hoảng, mất kiểm soát, cây trâm trong tay nàng trượt ngang một đường ngay cổ.
* Xoẹt *
" Ngạn Nhi!!! "
Ma thần hoảng hồn, nhanh tay dùng thần lực kịp lúc đánh bay cây trâm trong tay nàng văng ra, cùng với đó là vài giọt máu đỏ văng theo, cơ thể mảnh mai ngã nghiêng, bàn tay to lớn nhanh chóng luồng qua eo nhỏ đỡ lấy nàng.
" Ngạn Nhi, Ngạn Nhi! "
Y Ngạn trong tay hắn ngất rồi, vết thương ở cổ không nghiêm trọng, một đường nhỏ, nhưng máu chảy không ít, có lẽ vì đau và đả kích nên nàng mới ngất đi.
May mắn, Tinh Vương Minh kịp thời dùng thần lực ngăn lại, nên còn giữ được mạng nàng, hắn gấp gáp dùng tay trần bịt lấy miệng vết thương, rồi bằng một tay bế xốc nàng lên giường, sau đó dùng chân khí của mình truyền vào chữa trị vết thương cho nàng.
Thân thể yếu nhược kia vốn không giống với các yêu ma khác, chỉ cần tổn hại nghiêm trọng thì Y Ngạn sẽ trở về chân thân của mình, thành một đóa hoa vô hồn.
Chân khí của hắn đi vào người nàng, chẳng biết vì lý do gì, vết thương lần này lại không liền lại, Tinh Vương Minh sốt ruột vô cùng, nhìn máu đỏ cứ ri rỉ, sắc mặt Y Ngạn dần nhợt nhạt làm hắn có chút lo sợ.
Hắn đành tạm thời băng bó lại vết thương kia, cầm máu, rồi mới dùng thần lực kiểm tra thân thể nàng, khi hắn nhắm mắt, mở ấn ở giữa trán, một luồng ánh sáng đỏ phát ra tức thì liền biến mất, đôi mắt của hắn cũng mở ra theo ngay sau đó.
Hơi thở của hắn có chút trì trệ, sau khi dùng thần lực kiểm tra, mới biết Y Ngạn do kích động, tâm trí hoảng sợ quá mức ảnh hưởng nguyên khí nên vết thương mới không chữa lành được.
Cũng may, vết thương này không nặng, cắt không sâu cũng không quá dài, chảy máu một chút sẽ ngừng lại. Ma thần đành đợi nàng bình ổn lại, mới có thể dùng thần lực trị thương, còn không để lại vết thẹo nào trên người nàng.
Y Ngạn nằm mê mang, hắn ngồi canh chừng nàng tới xế chiều vẫn không thấy nàng tỉnh, cứ như trong tâm trí nàng không muốn tỉnh dậy, khiến cho nam nhân ấy sốt ruột vô cùng.
Tinh Vương Minh đành tìm Lưu Ly đến kiểm tra, y là hộ pháp duy nhất giỏi về y thuật trong ma giới, mỗi khi có người bị thương nặng đều do một tay Lưu Ly cứu chữa.
Một lúc sau.
Lưu Ly thăm khám cho Y Ngạn, nét mặt có chút băn khoăn, nhìn sang Tinh Vương Minh đang lo lắng, y lại đột ngột thở dài càng làm hắn sốt ruột hơn.
" Sao rồi? Ngạn Nhi sao rồi? " hắn hấp tấp tra hỏi.
Trai tinh trước mặt hắn nhìn vào cô công chúa đang nằm bất động, rồi đứng dậy nhún vai báo cáo với hắn.
" Ma hậu không sao ạ?
Người chưa tỉnh vì kiệt sức thôi! "
" Kiệt sức ư... "
Ma thần nghe đến đây, mừng thầm trong bụng, may mà bảo bối của hắn không có mệnh hệ gì, nếu không chắc hắn sẽ phát điên lên mất.
Lưu Ly biết hắn lo cho Y Ngạn, bản thân y cũng lo, Y Ngạn thành ra như bây giờ đều do trải qua đả kích quá mức, còn bị hành xác, y không muốn ma thần lạm dụng chuyện chăn gối để ép bức Y Ngạn, nên đành lên tiếng nhắc nhở hắn.
" Ma thần...cơ thể của ma hậu rất mỏng manh...ngài nên tiết chế lại chuyện ân ái đi ạ...
Cơ thể của ma hậu không chịu được những trận hoan ái quá mức đâu!
Còn làm nhiều thì sức khỏe ma hậu sẽ ảnh hưởng, sau này sẽ ảnh hưởng tới chuyện mang thai đấy ạ! " Lưu Ly dứt câu, thở dài não nề.
Tinh Vương Minh bị nhắc nhở chuyện tế nhị, có chút ngượng, liền quay mặt sang nơi khác, điều chỉnh giọng nói lạnh như băng ngày thường, đáp lại.
" Được rồi, ta biết rồi! "
" Ngươi lui đi! " hắn đuổi Lưu Ly đi ngay.
Lưu Ly cũng không náng lại, cúi người chào hắn rồi rời đi.
Bấy giờ, để ý trong căn phòng yên tĩnh này có chút bừa bộn do khi nãy hắn nổi giận, liền bòng Y Ngạn về lại phòng hắn. Vừa đặt nàng lên giường, cái miệng nhỏ lại vô thức gọi hai chữ " Hữu Bạch ".
Vừa nghe tới cái tên đó thôi, Tinh Vương Minh liền nổi cơn ghen, kéo người Y Ngạn dậy, lay người nàng không ngừng.
" Ngạn Nhi, nàng tỉnh dậy cho ta!
Ai cho phép nàng gọi tên kẻ khác hả? " hắn gắt gỏng vào tai nàng, quên luôn cả việc nàng bị thương còn đang hôn mê.
Cơn ghen trong người khiến hắn tức điên, cộng thêm, vụ việc lần này nàng gây ra, chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn, làm tâm ma ở trong người lại thức tỉnh, công kích hắn.
" Ma thần! Ngươi quá nuông chiều nàng ta quá rồi đấy!
Để nàng ta tự sát, còn để nàng ta thương nhớ kẻ khác! Đúng là thất bại!
Ngươi còn không nghiêm khắc thì sau này nhất định nàng ta sẽ còn chống đối ngươi! "
Nó dùng lời lẽ sắc bén, đánh động vào lòng ghen ghét trong tâm Tinh Vương Minh, khiến hắn giờ đây nghe nó nói gì cũng có lí, liền hạ quyết tâm trừng trị nàng.
" Chuyện này ta tự biết xử sự!
Ngươi cút!!! " hắn gắt gỏng, dùng ý niệm trấn áp tâm ma xuống.
Đôi mắt nhỏ đổi sang màu đỏ máu, rực lên sự tức giận, hắn rời khỏi căn phòng ấy, chính tay tra tấn Tố Như đế trút giận, còn bắt Tố Như tới, đợi Y Ngạn tỉnh dậy xử mạnh tay dậy dỗ nàng.
....
Bên ngoài tắt nắng, bóng tối kéo đến, trời cũng đổ tuyết được một lúc, phủ trắng cả một vùng, mới hôm qua vẫn còn nắng ấm, hôm nay chỉ thấy mây mù che cả một phương, kèm vào đó là gió lạnh thấu xương.
Công chúa nhỏ nằm trên giường, trôi qua rất lâu, đôi mắt hồ ly run run vài cái, dần dần hé mở, Y Ngạn tỉnh dậy sau khi mất kiểm soát tự cắt cổ mình. Cảm giác đau đớn ập tới tức thì làm khuôn mặt phờ phạc nhăn nhó, tay nhỏ của nàng trong vô thức đưa lên cổ.
" A... " nàng xuýt xoa đôi môi khô khốc, mới chạm nhẹ đã thấy đau đớn vô cùng.
Phần cổ của nàng được quấn một mảnh vải, băng lại vết thương, Y Ngạn cố ngồi dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng, tay chân có chút bủn rủn. Nhìn căn phòng được thắp nến rực rỡ, Y Ngạn tự biết bản thân đã ngủ một giấc khá dài.
Tuyến nước bọt tiết ra làm nàng nuốt xuống, phần cổ đau lên gấp đôi, đau đến mức làm nàng nheo mắt, nàng còn chưa kịp thích nghi, vừa xoay người đảo mắt thăm dò liền giật mình.
Trước mặt Y Ngạn, ma thần ngồi trên ghế dài, bành hai chân, tay này chống gối, tay kia dùng ngón tay trỏ đầy gân guốc, gõ gõ từng nhịp vào huyệt thái dương, hai mắt hắn đang khép hờ.
Hắn không mặt xiêm y đen tuyền từ đầu tới chân nữa mà thay vào đó là một bộ xiêm y có màu đỏ thẫm, xen kẽ với những họa tiết đen được điểm lên vải đỏ. Áo choàng lông khổng tước hay lông phượng hoàng chẳng thấy đâu, chúng được đổi bằng một thứ gì đó vừa giống xương vừa giống với gỗ đính lên hai vai, kèm theo đó là hai sợi tua rua đính trước hai bên ngực.
Đầu tóc của hắn luôn được bới gọn gàng, định vị bằng kim quan cài tóc điểm cẩm thạch, môi và quần mắt của hắn hơi ửng đỏ, cứ như được trang điểm.