Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Chết rồi... " hắn mắng thầm trong miệng ngay, nói như thế thì sau này hắn làm sao lấy nàng đây.
Từ khi nàng còn là đóa hoa, rễ tình của hắn đột nhiên hình thành, kết nối với đóa hoa kia, hắn có hảo cảm càng thêm thích, ngày ngày đều chăm bẵm đóa hoa như bảo vật, mỹ nữ khắp nơi đến tận cửa dâng lên hắn đều không ngó ngàng.
Mới đầu, hắn chỉ nghĩ vì đóa hoa này giúp hắn đè nén tâm ma nên hắn mới sinh hảo cảm tạm thời, không tin hắn sẽ rơi vào yêu, càng không tin vào duyên số, không tin vào cái gọi là rễ tình mà hắn đã tận mắt chứng kiến, thế nhưng về sau hắn càng chìm đắm bởi đóa hoa kia, tình cảm bộc phát theo thời gian.
Vừa mới nãy thôi, khi nhìn thấy đóa hoa thành hình người, hắn đã xác định đời này của hắn chỉ có mình nàng. Ấy thế mà, đến lúc nàng vừa mở miệng hỏi, hắn lại như tên ngốc trả lời không đúng với ý định, đáng nhẽ phải là " Ta là phu quân của nàng " chứ?
Muội muội ca ca! Hắn là tên đại ngốc, tự mình mua dây buộc mình, sợi dây đầy nút thắt này không biết hắn phải gỡ đến khi nào.
Cùng với lời hắn vừa thốt, tiểu cô nương nằm trong tay hắn, ngây thơ tin là thật, hai tay choàng cổ hắn, ôm ôm thân trần làm hắn đỏ mặt.
Đây là lần đầu hắn động chạm thân thiết với người khác giới, nàng càng ôm đầu óc hắn càng trống rỗng, bên tai không ngừng truyền tới tiếng cười tươi và tiếng gọi ngọt lịm của nàng.
" Ca... "
" Ca... "
Cả cơ thể to lớn bỗng chốc cứng đờ, đã lỡ làm ca ca của nàng, không sửa được vào lúc này, xúi quẩy hắn phải nương theo tình thế, từ từ đổi lại vị phu quân.
Tiểu cô nương được hắn đặt cho cái tên Y Ngạn theo họ của hắn trở thành công chúa của ma giới. Do lúc mở mắt nàng tiếp nhận hắn, nên lúc nào cũng quấn quýt lấy hắn, thực sự coi hắn là ca ca ruột của nàng.
Mỗi lần hắn đi đâu khỏi ma giới nàng luôn ra Thần Điện đợi hắn, khi thấy bóng hắn từ xa, ở trên trời hay dưới đất, Y Ngạn luôn bay tới với bàn tay yêu kiều của mình ra đón hắn trở về.
Và hắn, khi nhìn thấy bàn tay ấy, đáp lại nàng rất nồng nhiệt bàn của hắn cũng vương ra, đón lấy nàng ngay.
Ngay lập tức, nàng tự động luồng tay kia ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào trước ngực hắn, cử chỉ thân mật hơn mức bình thường.
" Ca, huynh về rồi, muội nhớ huynh lắm! "
" Ta cũng nhớ muội... " hắn cũng ôm nàng thắm thiết, khẽ vuốt mái tóc mềm, còn hôn lên má nàng hệt như người yêu.
Từ nhỏ Y Ngạn thân thiết với hắn như vậy đã quen rồi, hắn chưa từng nhắc nhở khoảng cách, cũng chẳng ai dám nói điều đó. Trong mắt nàng đây là cách thể hiện yêu thương giữa huynh muội, còn trong mắt hắn là tình yêu nam nữ hắn dành cho nàng.
Hai tư tưởng khác nhau, dẫn đến hắn và nàng dần có khoảng cách, tình cảm lệch lạc.
Trong tam giới, ai cũng biết ma thần trước giờ không có muội muội, nay lại bất ngờ từ đâu xuất hiện một công chúa, tất cả đều hiểu Y Ngạn không phải muội muội ruột của hắn.
Bởi, ma tộc của hắn từ trước giờ đều chỉ sinh nam nhân, không có nữ nhân, những người trong ma tộc phối hôn cũng là toàn lấy nữ nhân ở tộc khác, sinh ra con cháu đời sau.
Tiểu công chúa chỉ được cái danh này được hắn yêu chiều, từ lâu đã nhắm đến nàng, chọn nàng làm ma hậu.
Tinh Vương Minh đã nhiều lần muốn nói cho Y Ngạn biết nàng không phải muội muội ruột của hắn, cũng không phải là người của ma giới.
Vốn dĩ, nàng là hoa linh từ thạch thượng cổ sinh nên, linh khí của nàng là tiên khí, không phải linh khí của tà ma, dù nàng có nhiễm thần khí của hắn thì tiên cốt của nàng vẫn trong sạch, nói trắng ra nàng thuộc về thiên giới, là tiên tử.
Là hắn, tham lam nàng từ khi nàng còn là đóa hoa, giữ nàng ở ma giới, biến nàng thành công chúa ma giới, lắm lúc hắn muốn nói sự thật này. Nhưng, hễ hắn vừa mở miệng, Y Ngạn một tiếng " ca ca " hai tiếng cũng " ca ca ", nàng ngây thơ như thế làm hắn khó xử, không nỡ đập đi giấc mộng đẹp, tạm thời cứ để nàng như vậy, nuôi hy vọng từ từ sẽ có lúc hắn nói cho nàng biết tất cả.
Suốt 9 vạn năm qua đi, bí mật đó hắn vẫn giữ, Y Ngạn cũng chưa từng muốn biết, ngây thơ làm công chúa của ma giới, ngày đêm triền miên được hắn yêu thương, tình cảm chỉ có tăng không giảm. Cho đến khi, nàng trốn lên nhân giới gặp được Hữu Bạch, rõ ràng trong người nàng có rễ tình với hắn, nhưng sinh tình với Hữu Bạch.
Công sức hắn yêu thương, phòng hờ nàng đều đổ sông để biển, hắn ra sức lén cản trở tình cảm giữa nàng và Hữu Bạch, không được gì còn khiến nàng say đắm phàm nhân kia, còn nguyện ý gả cho Hữu Bạch mà không phải là hắn.
" Rễ tình rốt cuộc ngươi có lợi ích gì?
Gắn kết ta và Y Ngạn, để ta sinh tình, rồi lại bắt ta ôm mối tương tư...?
Ta phải làm gì Y Ngạn mới yêu ta? "
Ngày đêm hắn luôn tự hỏi câu ấy tới tận bây giờ, chính vì sai cách nuôi dạy nàng, đã vô tình để nàng yêu kẻ khác. Mặc dù, giờ hắn có được nàng, thân phận huynh muội cũng đã lộ, hắn vẫn không thể có được trái tim nàng, bao nhiêu tình cảm của hắn dành cho nàng đều hoàn bằng 0.
Y Ngạn ngày càng hận hắn càng làm tà niệm của hắn dâng lên, trầm luân trong suy nghĩ, độc chiếm, giam giữ nàng ở căn phòng hoa lệ này vĩnh viễn.
Còn nàng, nằm trong tay hắn, dù mơ hay thực tại cũng chỉ có một mong ước, rời khỏi hắn cả đời cả kiếp không gặp lại hắn.
Sáng hôm sau, gió lạnh luồn lách qua khe hở, than hồng trong phòng tàn hết, cô nương cuộn tròn cơ thể trong chăn ấm, đôi chân co rúm tránh rét.
Cái lạnh ở ma giới thật đáng sợ, không có than hồng Y Ngạn miễn cưỡng thức giấc, nam nhân cạnh nàng biến mất tăm, trước khi đi hắn còn tiện tay thay xiêm y cho nàng đàng hoàng, lần này còn cho nàng mặc nội y đầy đủ.
Hắn lại thay đổi cách thức đối đãi với nàng, tàu sáng đến chiều nàng vẫn bị nhốt trong phòng, trừ những lúc luyện tập thần lực được bước ra ngoài, còn lại mỗi khi nàng muốn đi đâu phải có người kè kè theo nàng. t
Tối đến nam nhân kia lại trở về, nay hắn không đòi hỏi thân xác nàng nữa, đêm nào cũng dịu dàng ôm nàng ngủ, tình trạng lạ thường ấy kéo dài được hơn 9 ngày, lập đi lập lại giống một thó quen.
Ngày thứ 10, Y Ngạn đang ở trong phòng lủi thủi với mấy cuộn chỉ thêu thùa, vì rảnh rỗi chẳng có gì làm nên nàng thường đánh cờ một mình, vẽ tranh, không thì đánh đàn, thêu thùa giết thời gian cũng coi như cuộc sống khá bình yên. Trừ, những lúc nam nhân kia xuất hiện.
Thanh âm của cửa ngân lên tiếng * kẹt *, Y Ngạn ngó đầu ra xem, là bóng dáng của Tố Như đi vào, mang thức ăn theo giờ đến, Y Ngạn nhìn ra ngoài, chẳng biết bây giờ là canh mấy mà bên ngoài đã dần buông màn đêm.
" Ma hậu! " Tố Như vào trong, nhún người cung kinh, ánh mắt có chút lấm lét.
Y Ngạn không để ý, bận tay và mắt với chỉ thêu, hời hợt nói.
" Em để xuống bàn đi, ta còn vài mũi nữa là xong rồi sẽ ăn! "
" Ma hậu... " Tố Như ấp úng.
Giọng nói rụt rè khiến Y Ngạn đang bận đến mấy cũng phải lập tức chú ý, ngẩn mặt lên dò xét, hôm nay Tố Như rất lạ, sắc mặt có chút phức tạp, lời nói thì ngập ngừng như có chuyện gì đó xảy ra với y.
" Tố Như em làm sao vậy? " Y Ngạn đâm kim vào vải, dẹp sang một bên thắc mắc.
Tố Như ngó qua ngó lại vài cái, chóng bước tới gần Y Ngạn, đặt khay điểm tâm xuống, ghé sát vào tai có chút phiếm hồng vì lạnh, thì thầm to nhỏ.
" Ma hậu...không!
Công chúa, em đưa người rời khỏi ma giới... "
" Gì chứ? Tố Như em bị điên sao? "
Hồ điệp còn chưa hết lời, Y Ngạn chấn động, nhanh tay bịt miệng Tố Như ngay, đôi mắt hồ ly tinh ranh quan sát, ngộ nhỡ có kẻ khác nghe được những lời vừa rồi hồ điệp nhỏ sẽ này mất đầu như chơi.
" Tố Như em ăn nói bậy bạ gì vậy? "
Hàng chân mày không khỏi nhíu chặt thấp thỏm, Y Ngạn sợ đến mặt mày xanh rờn, vừa lo vừa sợ hơn cả cô nương kia.
Tố Như bình tĩnh kéo tay nàng ra, nét mặt phức tạp chưa thản bớt, ánh mắt tự dưng lại kiên định chưa từng có, giữ lấy tay mềm của Y Ngạn không cho nàng ngăn cản, tiếp tục thì thào.
" Em không điên đâu...cũng không nói bậy...
Công chúa...em không muốn thấy người chịu đọa đày nữa...
Đi! Em đưa người đến gặp thái tử nhân giới! "
Dứt lời, Tố Như không cho Y Ngạn kịp hiểu, kéo tay mềm của nàng, vội bước hối hả.
" Không được! "
Y Ngạn rút tay không thành công, ghìm hai chân níu lại, cực tuyệt lòng tốt.
" Tố Như em ăn phải gan hùm sao?
Em dám đưa ta gặp Hữu Bạch...định tìm cái chết à? " nàng dùng hết sức bình sinh, thô bạo hất tay Tố Như.
Nàng ở lại đây vì điều gì? Chẳng lẽ Tố Như còn không rõ? Nàng là vì Tố Như và Hữu Bạch, còn vì hòa bình giữa nhân giới và ma giới, làm sao nàng có thể bỏ trốn, liên lụy đến người khác.
" Tố Như, ta biết em tội cho ta...nhưng ta không đi đâu...
Tố Như em đừng dại, hắn biết được sẽ giết em đấy! " thanh âm nói ra đậm nét lo sợ, có như thế nào Y Ngạn cũng nhất quyết không đi.
Hồ điệp kia không ngu đến nổi không biết được mức độ nguy hiểm của việc y làm, song vẫn liều mạng muốn đưa công chúa nhỏ thoát khỏi lòng giam, âu cũng vì lương tâm y không cho phép, trơ mắt xem Y Ngạn chịu khổ thêm nữa.
" Công chúa, em không cần mạng nữa...không muốn thấy công chúa như này nữa...
Công chúa người hãy theo thái tử đi...em đã có hẹn với ngài ấy sẽ đưa người đến, cùng nhau bỏ trốn
Ma thần sẽ không tìm được chúng ta đâu! "
Tiếng nói có phần lệch lạc, Tố Như dùng thần lực phá xích cho Y Ngạn, lại kéo tay nàng.