Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả hai giằng co không thôi, Y Ngạn không ăn cỏ u hồn, một chút sẽ có lại thần lực, trời cũng sắp tối, ma thần kia sẽ quay lại, nếu không đi liền sẽ bị hắn phát giác, không còn cơ hội nào nữa.
Đến lúc đó, Y Ngạn tuyệt nhiên mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng, còn Tố Như cũng chẳng giữ được mạng sống.
Y Ngạn không rõ bằng cách nào mà Tố Như có thể gặp được Hữu Bạch, tính chuyện đưa nàng đi, liều lĩnh như vậy, giá nào Y Ngạn cũng không thuận theo.
" Tố Như, đừng có dại! Em bảo với Hữu Bạch quên ta đi!
Ta không muốn cả hai gặp nguy đâu! "
" Công chúa người yên tâm! Em và thái tử đã tìm được nơi ẩn nấp rồi!
Không sợ bị phát hiện ra đâu! " Tố Như gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán, trời ngã bóng rồi tí nữa tên nam nhân kia sẽ xuất hiện.
Nhân lúc hắn đang bận bịu công việc với các trưởng lão, chỉ có Liễu Linh ở đây, Tố Như sợ bị ả kia phát hiện, tình thế cấp bách đành đánh ngất Y Ngạn, lén đưa nàng ra khỏi ma giới an toàn.
Nhân giới, Hành Các Trang.
Là một ngôi nhà nhỏ nằm trên sườn núi, tách biệt bên ngoài bởi các ngọn núi đá cao trập trùng, còn có mây mù phủ kín, về đêm sương mù càng dày đặc hơn, hồng hạc bay lượn khắp nơi, cất lên thứ âm thanh ưu nhã, non xanh nước biếc như bồng lai tiên cảnh dành cho nhưng người tu đạo.
Tố Như từ lúc chứng kiến Y Ngạn bị ma thần cưỡng đoạt điên cuồng đã lén qua lại với Hữu Bạch, lên kế hoạch đưa Y Ngạn đi, đến một nơi thâm sơn cùng cốc, ít người biết tới trốn kẻ tàn bạo kia.
Phi vụ này, đều do một tay Tố Như sắp xếp, nơi ở cũng do chính y phát hiện vào mấy năm về trước. Biết nơi này rất hiếm có người qua lại, ở đây chắc chắn sẽ không sợ bị lần ra, ngẫm nghĩ có khi Y Ngạn với Hữu Bạch còn có thể trọn đời bên nhau, Tố Như liền dứt khoát chọn nơi này nương nấu.
Không những thế, Tố Như còn tính cả đường lui, nếu bị ma thần truy lùng ra, y sẽ chuyển đến nơi khác, nhân giới rộng lớn biết nhường nào, muốn tìm một người không phải chuyện dễ dàng. Huống chi, đâu đâu trong nhân giới cũng có chỗ hẻo lánh, không phải một sớm một chiều nói là có thể lần được.
Ma thần kia dù có tài giỏi đến mấy, tìm được người phải tính bằng bằng năm tháng, bất quá thì họ sẽ thay đổi chỗ ở liên tục, cho hắn xoay vòng đến điên.
Tố Như đưa Y Ngạn vào trong nhà, bị đánh ngất nên nàng còn chưa tỉnh, nằm gọn trong vòng tay của hồ điệp.
" Thái tử! " Tố Như ở trước cửa chính ngôi nhà nhỏ đơn sơ gọi vào.
Hữu Bạch lập tức phản ứng chạy ra, y cũng trốn khỏi hoàng cung đến nơi này chờ đợi Y Ngạn, vừa thấy người, nam nhân ấy không kiềm chế được cảm xúc, chạy bạt mạng, đón ngay cô nương trong tay Tố Như.
" Ngạn Nhi! " Hữu Bạch the thé giọng.
Công nương bất tỉnh trong tay Tố Như truyền sang cho Hữu Bạch, được y gọi nhưng nàng không nhúc nhích, khiến cho nam nhân kia có phần hoang mang.
" Tố Như, Ngạn Nhi bị làm sao vậy? "
" Ta đã đánh ngất công chúa rồi, một lát mới tỉnh lại!
Ngài đưa công chúa vào trong đi! " Tố Như đạm mạc giải thích, hối thúc Hữu Bạch quay vào trong.
" Được! "
Bước vài bước, Hữu Bạch đột nhiên dừng lại, quay người ra sau, thấy Tố Như đứng khư khư giữa sân, y có lòng hỏi han.
" Tố Như cô nương...vậy còn cô thì sao? "
" Ta cũng phải ở lại đây thôi!
Không thể về được nữa...nếu về sẽ bị phát hiện! " Tố Như nặn ra nụ cười gượng, song ánh mắt có phần đau khổ, Hữu Bạch còn nhìn ra y Tố Như đang dâng lệ nóng.
Còn chưa kịp hỏi thì...
* Xoẹt *
" Ưm... "
" Tố Như cô nương!!! " Hữu Bạch hét lên một tiếng.
Cánh bướm rực rỡ sau lưng Tố Như vừa hiện ra, nữ nhân ấy không chút do dự, dùng chính yêu lực của mình chặt đứt đôi cánh, phá hủy tu vi mấy trăm năm.
Cốt, cũng vì muốn thành công trong chuyện lần này, Tố Như tự nguyện bỏ đi thứ quý giá của một yêu nữ, làm yêu khí trên người tan biến, không cho ma thần có cơ hội lần ra yêu khí của y tìm đến đây.
Về phần Y Ngạn, vốn không phải là yêu, trên mình không có yêu khí, nam nhân tàn bạo kia không thể nào dựa vào yếu khí để tìm ra nàng.
Thoáng chốc, cánh bướm đẹp đẽ và lấp lánh tan thành mây khó, Tố Như ngã bệch ra đất, nhịn cơn đau thấu xương tủy, chấp nhận trở thành con người bình thường, như một kẻ học đạo, yếu ớt thua cả Hữu Bạch.
Chứng kiến Tố Như hủy đi đạo hạnh vì bảo vệ Y Ngạn, Hữu Bạch phải khâm phục lòng dũng cảm của y, mang ơn y không hết, nước mắt nam suýt tràn ra ngoài do xúc động.
" Tố Như cô nương...ta... "
Tố Như lắc tay, nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt nhỏ, cuối cùng y cũng có thể làm được điều gì đó để chuộc lại sai lầm trước kia, cố nhịn đau đớn, nén nước mắt, lồm cồm đứng dậy, nói.
" Đừng lo cho ta...chỉ mất cánh thôi...sau này có thể tu luyện lại...
Ngài hãy lo cho công chúa đi... "
Hữu Bạch ôm Y Ngạn trong tay, cúi người lạy Tố Như một lạy tạ ơn, họ được trùng phùng cũng nhờ Tố Như hy sinh không ít.
" Thái tử, xin đừng làm vậy! " Tố Như chóng đỡ Hữu Bạch thẳng người.
" Đây là nợ ta nợ công chúa...đừng tạ ơn ta... "
" Ngài hãy đưa công chúa vào trong nghỉ ngơi đi... "
Tố Như lạnh giọng hối thúc, tỏ ra mình ổn, đẩy đày người nam nhân kia.
Cô nương trong tay được Hữu Bạch bế xốc lên, cánh tay lực lượng bợ đỡ kiều mông xin của nàng rất gọn nhẹ, tay kia thuận thế dìu Tố Như.
" Đi...ta giúp cô nương cùng vào trong... "
" Đa tạ thái tử... " Tố Như không từ chối, bước đi gian nan bên cạnh nam nhân ấy.
Mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, tưởng rằng từ nay họ sẽ trốn được ma thần kia, nhưng cả ba đều không biết rằng, trên tay Y Ngạn luôn đeo chiếc vòng của hắn theo dõi nàng, cho dù họ có chạy đến chân trời góc bể hắn cũng lần ra được.
Y Ngạn ngất đi một lúc cũng tỉnh lại thì trời đã tối, hàng mi cong dài hình cánh bướm tuyệt đẹp kéo theo mí mắt hé mở.
Căn phòng lạ lẫm thu vào đôi ngươi của nàng, trần nhà có chút đơn sơ hiện rõ, màu vàng nhạt và nâu gỗ chủ đạo, Y Ngạn lồm cồm ngồi dậy, đầu óc choáng váng khiến nàng đưa tay lên xoa vào trán, chưa được lâu nàng đột ngột nhớ đến cảnh Tố Như giằng co ép nàng trốn đi.
" Tố Như!!! " Y Ngạn hô lên một tiếng.
" Ngạn Nhi! " Hữu Bạch phản ứng, nghe tiếng nàng gọi, ngồi cạnh đầu giường, cách một bước chân đã đặt mông trên mép giường, vội vàng hỏi.
" Ngạn Nhi, nàng tỉnh rồi? "
" Hữu Bạch? "
Y Ngạn ngớ người, giáo giác nhìn khắp nơi, gian nhà nhỏ xa lạ, từng ngóc ngách hiện rõ, bóng dáng của nam nhân nàng yêu tự dưng lại xuất hiện làm nàng bàng hoàng.
" Hữu Bạch, sao chàng lại ở đây? Nơi này là đâu?
Tố Như, Tố Như đâu? " Y Ngạn nắm tay Hữu Bạch, cuống cuồng lên.
Người đang ngồi bên cạnh nàng, tự nhiên đem nàng ôm vào trong lòng, thuần thục xoa xoa lưng trấn an, kiên nhẫn ôn nhu giống như dỗ trẻ nhỏ.
" Ngạn Nhi nàng bình tĩnh đi...Tố Như vẫn an toàn...đây là Hành Các Trang
Là Tố Như tìm ra nơi này cho chúng ta nương náu đấy! Ma thần không tìm ra được nàng đâu... "
" Hành Các Trang? Là ở đâu chứ? " Y Ngạn buộc miệng hỏi.
Hơi ấm của nam nhân kia truyền qua, lời nói của Hữu Bạch như có mê lực làm cho Y Ngạn ngoan ngoãn tựa người vào lòng y.
Hữu Bạch xoa lưng nàng rất dịu dàng, kiên nhẫn nói tiếp.
" Là thâm sơn cùng cốc...Tố Như tìm ra nơi này, gọi nó như vậy cho dễ nghe...sau này chúng ta sẽ sống ở đây...nàng đừng lo nữa... "
Y Ngạn càng thêm không rõ chuyện gì, đẩy người Hữu Bạch ra, lần nữa giáo giác nhìn khắp nơi, tâm trí nàng truyền tới thứ hình ảnh hung tàn, đôi mắt đỏ sáng hoắt như đèn lồng luôn dọa nàng rét run.
Mặc dù ma thần kia không có ở đây, những ám ảnh vẫn thay thế hắn khiến Y Ngạn sợ tái xanh mặt mày. Tựa như bị ai đó điều khiển, nàng là con rối, tùy ý sợi dây vô hình kéo đi, vội bước loạng choạng ra khỏi giường.
" Không được! Ta không thể...hắn sẽ giết tất cả...
Ta phải về... "
Trong cơn hoảng loạn, Y Ngạn thao thao bất tuyệt với suy nghĩ, một hai đòi trở về với ma thần tàn bạo kia.
Hữu Bạch rất nhanh khống chế nàng lại, ôm chặt nàng, ôn nhu khuyên nhủ nàng, muốn đoạt tâm trí.
" Ngạn Nhi bình tĩnh đi, chúng ta đã ở rất xa ma giới rồi, nơi này không có người, không sợ bị tìm ra đâu! "
" Không được, Tố Như...Tố Như... " Y Ngạn sợ hãi lên đỉnh điểm, vào lúc này không thấy Tố Như đâu nàng lại càng bấn loạn hơn.
Thứ tiếng nói trầm lạnh liên tục ong ong trong đầu nàng.
" Ngạn Nhi, nàng mà bỏ trốn ta giết cả hai! "
" Không! " Y Ngạn mất kiểm soát, cào cấu lên vòng tay của Hữu Bạch.
Nhớ đến câu, " em không cần mạng sống nữa " mà lòng nàng nóng như lửa đốt, vùng vẫy bằng cả sức lực.
" Buông ta ra, Hữu Bạch! Ta phải về! "
" Ngạn Nhi bình tĩnh đi! " Hữu Bạch dùng sức nam nhi ôm thật chặt.
Cô nương trong tay y bỗng dưng mạnh mẽ chưa từng có, bẻ hai tay của Hữu Bạch, suýt nữa thành công thoát khỏi vòng tay của Hữu Bạch thì tiếng nói quen thuộc vọng tới.
" Công chúa! "
Giọng nói của Tố Như vang lên đúng lúc, trận giằng co ngừng hẳn, Hữu Bạch từ từ buông thõng vòng tay, đôi chân mảnh khảnh không điều khiển chạy thẳng tới ôm ngay hồ điệp ở kia.
" Tố Như! " Y Ngạn nghẹn ngào.
" Công chúa, ổn rồi...em ở đây...không sao cả... " Tố Như đón lấy công chúa nhỏ, vỗ về lên lưng nàng, trấn an.
Vừa nãy, cô nương này lo cho hồ điệp kia đến loạn cả óc, bây giờ thấy người bình yên, lòng nàng cũng thản ra, hốc mắt sinh lệ mừng rỡ.
Tố Như biết nàng vì lo cho an nguy của y mới có biểu hiện kích động kia, cho nên đã từ tốn giải thích rõ mọi chuyện cho Y Ngạn hiểu.