Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàng mi ướt át khẽ đóng, thân xác nhuốm máu kia ngã ra đất, từ từ tan biến trong không khí, cánh tay vô lực còn vướng víu chấp niệm, vương ra cô nương đang trừng lớn mắt ướt ở kia sau đó rơi xuống nền đất lạnh.
" Tố Như! Đừng... "
Y Ngạn cuống cuồng bò đến, hồ điệp tan biến như một giấc mộng, như trăng dưới nước, nhìn thấy chẳng thể chạm, hai tay nhỏ lạnh buốt cầm nắm trong vô lực, múa may quơ quào vớt vát toàn sương khói mờ nhạt.
" Không, đừng mà...Tố Như...đừng đi... "
Chẳng mấy chốc, làn khói trắng từ thân xác đang tan rã của Tố Như hòa vào cát bụi, không gian tĩnh mịch bao trùm toàn tiếng khóc thê lương.
Tố Như là hồ điệp tinh, bị thần khí như Luân Nguyệt kiếm giết dẫn đến hồn phi phách tán, không còn cơ hội luân hồi chuyển kiếp.
Giọt nước dâng trào khóe mắt lạnh, nhỏ * tí tách * xuống vũng máu còn loang lổ trên đất, Y Ngạn triệt để chết tâm, sụp đổ như bị ai đó đá xuống địa ngục không lối.
Thanh kiếm còn phát sáng bởi máu của Tố Như dính lên va vào tầm mắt của Y Ngạn, nó như một chiếc gương phản chiếu hình ảnh của nàng làm tân nương xinh đẹp tắm trong biển máu. Mơ hồ tưởng tượng hàng tá sợi chỉ đỏ trói lấy thân nàng, kẻ đằng sau vương tay 10 ngón khiển những sợi chỉ ấy, nét mặt hung tàn như ác quỷ địa ngục, máu lạnh vô tình.
9 vạn năm cuộc đời nằm trong tay kẻ giả tạo mặc cho hắn sắp đặt vận mệnh, Y Ngạn đã nếm đủ đắng cay ngọt bùi, cái chết của Tố Như chạm đến giới hạn cuối cùng kích động tâm trí, len lỏi từ trong xương tủy vùng dậy.
Hình ảnh trói buộc qua lưỡi kiếm như một tấm gương vỡ nát thành từng mảnh vụng, ảo ảnh hay thực tế Y Ngạn đều thức tỉnh bản năng đối kháng.
" KHÔNGGG "
Nàng ngửa cổ gào thét, hàng tá sợi chỉ trong tưởng tượng hiện trước thanh kiếm bị cắt đứt, thần lực mạnh mẽ trong người thức tỉnh hoàn toàn, bộc phát hết ra bên ngoài, mọi thứ trong vòng một 100 dặm đều bị thần lực của nàng đánh bật.
Đồng tử giãn nở hết cỡ, màu đỏ tươi như máu luân chuyển qua lại với màu đen thuần túy, từng sự việc trải qua trong cuộc đời nàng hiện rõ lên qua đôi ngươi, chớp nhoáng liên tục.
Y Ngạn gồng toàn thân, xuất ra thần lực kinh hoàng lần nữa, từng thân cây gãy đỗ tạo ra âm thanh chấn động to lớn.
Tinh Vương Minh đứng gần nàng thảm hơn, không ngoại lệ bị trúng chiêu trước quá bất ngờ không kịp trở tay, lãnh trọn nộ khí của nàng giờ lại thêm lần thứ 2.
Hắn nhanh nhẹn dùng thần lực đỡ chiêu, sức mạnh của nàng lúc này quá lớn, vượt xa những gì hắn đoán, bản thân còn đang bị thương trước đó hiển nhiên hắn khó lòng chống đỡ.
Vết thương cũ chưa lành còn lãnh thêm vết thương mới, ảnh hưởng đến nguyên khí của hắn, tổn thương lục phủ ngũ tạng.
Hai chân không trụ vững làm hắn khụy ra đất, máu từ trong lồng ngực bị nộ khí công tâm dâng trào ra cửa miệng.
" Ngạn Nhi... "
Hắn giơ tay quệt vệt máu trên khóe miệng rồi ôm lấy lồng ngực, ngẩng mặt đánh giá cô nương đang quỳ ngửa cổ kia.
Thanh khí hòa trộn với nộ khí của nàng dâng cao ngút ngàn, trong chốc lát có thể đàn áp cả ma khí của hắn. Điều quan trọng hơn nữa, hắn nhận ra cỏ u hồn lúc này hoàn toàn vô hiệu lực với nàng, sức mạnh vốn bị hắn kiềm hãm giờ đây bộc phát đến mức kinh ngạc.
Y Ngạn lồm cồm đứng dậy, khí thế xâm lược cả khu rừng, chậm rãi quay người đối mặt với hắn, thời khắc này nàng không còn là Tinh Y Ngạn ngây thơ đơn thuần, nhút nhát yếu đuối.
Đôi mắt hồ ly đỏ sắc sảo của nàng trong bộ hỷ phục làm người khác lạnh tóc gáy, phấn môi nhiễm đầy nước mắt không làm nàng đáng thương, ngược lại càng làm tăng nét ngoài nghiêm túc lạnh lẽo như một tảng băng.
Trước mặt nam nhân đang khụy gối, nàng tự nhiên trút bỏ mão phượng, từng món nữ trang bị nàng ném chẳng tiếc tay, hỷ phục lộng lẫy bị nàng xé nát, trơ trọi còn mỗi một lớp áo đỏ bên trong che thân.
Hắn nhìn từng món đồ mà bản thân vất vả chọn lựa cho nàng bị vứt không chút luyến tiếc, chọc cho hắn nổi cơn thịnh nộ, đứng bật dậy, quát.
" Ngạn Nhi, ai cho phép nàng làm vậy? "
Biểu tình trên khuôn mặt của Y Ngạn không biến sắc, tự ý giẫm đạp lên những món đồ ấy, nghiền ngẫm chúng như dằn mặt hắn, mặc cho hắn có trừng mắt giận dữ như thế nào nàng cũng không có một chút sợ hãi.
" Tinh Vương Minh...ngươi giết những người ta yêu thương nhất...
Cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi...ngươi đừng hòng ta gả cho ngươi... "
Thanh âm trầm lặng, nửa nặng nửa nhẹ nghe chẳng lọt tai, toàn thân Y Ngạn tỏa ra nộ khí nặng nề.
" Ngạn Nhi...nàng nghĩ nàng được quyền quyết định sao? "
Hắn ôm lồng ngực, đè nén cơn đau, dùng bá khí kiêu hãnh của mọi khi xâm lấn lại cái khí tuất kia.
Là ma thần của một cõi, Y Ngạn dù có mạnh đến mấy vẫn thua cho hắn, rất nhanh ma khí trướng cao của hắn hoàn toàn lấn át nộ khí của nàng phải nhượng bộ.
" Ngạn Nhi...ngoan ngoãn theo ta...
Đừng thách thức ta! "
" Không tới phiên ngươi ra lệnh cho ta đâu! "
Y Ngạn không khuất phục, quyết không để sự sợ hãi dâng lên vào lúc này, giữa trán trắng tinh dần hiện lên vết chu sa, phát ra thứ ánh sáng trắng thuần khiết, là ấn thần lực của nàng đã khai phá hoàn toàn, còn có một hình xăm của hoa bỉ ngạn đỏ to lớn ướm lên xương quai phải của nàng.
Hai luồng khí tuất không ngừng đối kháng, tạo ra cỗ khói từ thân cả hai, một trắng một đỏ lan tỏa cả cánh rừng âm u.
Ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn nàng dò xét, môi hắn cong lên âm lãnh, khinh bạc nàng.
" Ngạn Nhi...theo ta về...nàng không đủ sức chống đối ta đâu... "
" Ngươi nghĩ ta còn muốn theo ngươi về không? " Y Ngạn nghẹn ngào quật cường nói.
Máu đỏ từ tay nàng chưa ngừng chảy, đau đớn còn bị nàng gắt gao nắm chặt ra mỗi một lúc nhiều hơn, bứt thiết cảm xúc nhiễu loạn trong nàng dâng trào.
Ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn đăm đăm không đổi, hận bản thân không đủ khả năng giết hắn, bị hắn bức ép nàng thà chết cũng không quay về, hai chân đứng yên vị một chỗ chống đối hắn quyết liệt.
Khuôn mặt sắc nét tuấn dật của hắn xám xịt như kẻ bất lương, hơi thở nóng rực thô nặng hòa vào trong không khí, tay hắn vo thành nắm đấm gắt gao hướng mắt không hài lòng nhìn nàng, nói.
" Ngạn Nhi, ta không muốn nhiều lời với nàng...ngoan ngoãn theo ta về! "
Thanh âm ngày thường vốn trầm khàn nay lại càng khàn đặc khó nghe cứng nhắc như băng đá, hắn vương bàn tay lạnh lẽo ra trước, kiên nhẫn gọi nàng.
" Qua đây! "
Trong mắt Y Ngạn bàn tay kia thật dơ bẩn, nhuốm toàn máu tươi của người vô tội, còn có những sợi dây trói buộc nàng tự mường tượng ra, ngay lập tức nhận một cái liếc mắt bủn xỉn của nàng dành cho hắn.
Đôi mắt đẹp nhiễm đầy nước lại đảo về chính đôi bàn tay nhuốm máu của mình, chúng không chút run rẩy đưa ra trước mặt, từ từ lên cao, ánh sáng mờ nhạt bởi đất trời bị ma khí che bớt rọi vào chiếu vòng ngọc tinh xảo trên cổ tay nàng, gây chú ý.
Hai phiếm môi đỏ mọng tức thì cong lên cười khổ, thanh âm ngọt ngào thay bằng ngữ khí lạnh buốt, thều thào.
" Từ trước đến giờ ta chưa từng thắc mắc...tại sao ta đi đến đâu cũng bị ngươi phát hiện...
Ta luôn tin rằng vì ngươi là ma thần tài giỏi...nên không có việc gì ta làm có thể qua mặt được ngươi...
9 vạn năm rồi...những lần ta gặp Hữu Bạch đều bị người bắt về trừng phạt...
Hóa ra là như vậy... "
" Ngạn Nhi... "
Nội tâm của Tinh Vương Minh có chút nhiễu loạn, mắt nàng nhìn chòng chọc vào chiếc vòng ngọc trên tay không rời, hắn vờ như hiểu được ánh mắt lãnh lệ hàn ý ấy.
Nàng dần buông đôi tay xuống, bình tĩnh tự bước đến gần hắn, ngẩng mặt dùng thái độ vân đạm phong kinh nhìn hắn, nói.
" Tinh Vương Minh...bây giờ thì ta đã bắt đầu nhận ra rồi...
Ngươi không tài giỏi như những gì ta nghĩ...là do ta ngu ngốc để ngươi khống chế ngay từ lúc làm người... "
" Ngạn Nhi...nàng đang nói gì vậy? "
Hắn giả ngây giả ngô không muốn thừa nhận, mày rậm nhíu chặt không khỏi khó hiểu.
Y Ngạn cười khinh bỉ tài diễn xuất đỉnh cao kia, hắn làm sao mà ngờ được lúc này nàng hoàn toàn đủ tỉnh táo, thông minh để suy luận mọi chuyện.
Cánh tay trái đeo vòng ngọc giơ cao trước mắt nàng vào hắn, chỉ tay vào nó vạch trần.
" Nhờ vào nó có phải không?
Ngươi đã đeo nó cho ta từ khi ta còn tấm bé...rất tiện cho ngươi kiểm soát ta nhỉ? "
Sắc mặt của nam nhân kia một màu không thay đổi, tối đen như mực, nụ cười nhạt thay cho sự khen ngợi.
Công chúa nhỏ thông minh hơn rồi, nhận ra chiếc vòng đó là thứ để hắn theo dõi nhất cử nhất động của nàng khiến hắn không còn lời biện bạch.
" Ngạn Nhi...cho dù không có nó thì nàng cũng không thoát được đâu...
Về với ta...ta sẽ bỏ ra 1 vạn năm đạo hạnh hồi sinh lại Tố Như cho nàng... "
" Hồi sinh? "
Cô nương cười trào phúng, nét ngoài nghiêm túc tàn sát đáng sợ, tự tin bước chân dám dồn ép kẻ kia vào một thân cây đổ gãy, nhả giọng ngân cao.
" Tinh Vương Minh - ngươi - hào - phóng thật đấy!
"
Thái độ trịch thượng rõ rệt, nàng lướt tay khẳng khiu rướm máu lên mặt hắn, khẽ dùng những ngón tay vân vê làn môi bạc, dở khóc dở cười.
" Tố Như hồn phi phách tán còn có thể hồi sinh sao?
1 vạn năm nói ra thật nhẹ nhàng...
Ngươi nghĩ ta ngu dốt để ngươi dắt mũi sao?
Tinh Vương Minh cho dù ngươi có làm được điều đó thì ta cũng không bao giờ đồng ý ở bên cạnh ngươi! "
" Bởi vì......
Ta hận ngươi...kiếp này mãi mãi vẫn hận ngươi... "
Giọng nói cứng rắn rít qua kẽ răng, không chút chần chừ rời tay khỏi mặt hắn, mất mát luyến tiếc.
Y Ngạn hành động nhanh gọn đập thẳng tay đeo vòng vào ngay thân cây bên cạnh khiến nam nhân ấy trừng mắt kinh ngạc.