Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Liễu Minh cau mày, nhìn qua cũng biết con đường trước mặt không dễ đi chút nào. Không tính màn sương màu hồng phấn kia thì những khe rãnh trong màn hào quang huyết sắc xem ra cũng là một cấm chế vô cùng lợi hại nào đó.
Hắn trầm ngâm một lát, cong ngón tay búng ra một tia sáng trắng, chỉ lóe lên một cái đã biến mất trong một khe rãnh dưới màn hào quang huyết sắc kia. Tia sáng trắng này chẳng qua chỉ là một kiện linh khí dạng đoản đao bình thường, chiến lợi phẩm khi xưa của hắn mà thôi. Chỉ thấy thanh đoản đao vừa bắn xuống khe rãnh thì ngay lập tức, những ánh sáng đỏ bên dưới như ruồi thấy máu, chỉ trong chốc lát đã có vô số sợi tơ máu hiện ra, vươn tới quấn quanh, phủ kín thân đao. Sau một khắc, thanh đoản đao đã đứt ra từng khúc, rồi hóa thành một đám sương mù, nhập vào màn hào quang huyết sắc bên dưới.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra một chút kinh hãi.
"Liễu đạo hữu chớ hoảng sợ, hào quang huyết sắc này thực ra là một loại cấm chế thời Thượng Cổ, tuy lợi hại, nhưng cũng không phải không có cách khắc chế." Thanh Linh không thèm để ý chút nào, vẫn bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, nàng phất tay lấy ra một vòng tròn màu xanh nhạt, sau đó bắn ra một chút pháp lực, dung nhập vào trong vòng tròn. Chỉ thấy chiếc vòng khẽ rung lên, tản mát ra hào quang xanh biếc, trong phút chốc đã ngưng tụ thành một màn hào quang hình tròn lớn cỡ vài trượng.
Liễu Minh nhíu mày, hắn nhận ra vòng tròn này chỉ là một pháp bảo thuộc tính mộc bình thường mà thôi, không có điểm gì có vẻ lợi hại cả.
Lúc này, Thanh Linh mỉm cười, chợt cong ngón tay búng mạnh, chiếc vòng xanh lá liền bay vào trong màn hào quang huyết sắc.
Một màn làm cho Liễu Minh giật mình xuất hiện. Không ngờ màn hào quang xanh biếc do chiếc vòng tản mát ra vừa chạm vào màn sáng huyết sắc thì lập tức trượt qua, không chịu chút tổn hại nào.
"Cấm chế này chẳng qua là có lực bài xích mãnh liệt với thuộc tính kim trong ngũ hành mà thôi, còn với pháp lực thuộc tính mộc thì không chút nào ảnh hưởng cả, cho nên chúng ta chỉ cần trốn trong hào quang của Tê Mộc hoàn này là có thể đi qua." Thanh Linh nói.
"Thì ra là thế." Liễu Minh thở dài một hơi.
"Có điều để chắc chắn thì Liễu đạo hữu hãy nhớ thu toàn bộ các vật phẩm và pháp bảo thuộc tính Kim trên người lại, tránh chuyện không may xảy ra." Thanh Linh nhắc nhở.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, quan sát bên người một lát rồi cất kiếm nang bên hông vào trong Tu Di Giới.
Thanh Linh thấy vậy thì phất tay triệu hồi chiếc vòng xanh lá, điều khiển màn hào quang bao phủ thân thể hai người, tiếp đó hóa thành một bóng xanh, chậm rãi bay vào trong màn hào quang huyết sắc. Tuy rằng lúc trước đã thấy tác dụng của vòng tròn với màn hào quang huyết sắc này, thế nhưng khi thực sự bay vào, Liễu Minh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, đồng thời thầm ngưng tụ pháp lực trong cở thể, nhằm một khi có biến, hắn còn có thể đối phó được. Cũng may điều hắn lo lắng đã không xuất hiện. Chỉ thấy màn hào quang huyết sắc vừa chạm vào màn sáng xanh biếc thì lập tức trượt ra bên ngoài. Thanh Linh thấy cảnh này, dường như cũng khẽ thở ra một hơi. Hai người tăng tốc độ, tiếp tục bay về phía trước. Càng bay xa, hạp cốc càng hẹp lại, ánh sáng bên trên cũng yếu đi, khe rãnh hai bên cũng hợp lại với nhau, làm cho hai người chợt cảm thấy như mình đang tiến vào một huyệt động cực lớn sâu hút.
Ánh sáng xung quanh yếu dần đi, chỉ còn màn hào quang huyết sắc vẫn đang tản mát ra quang mang yếu ớt, làm cho khung cảnh xung quanh như bị phủ bởi một màu đỏ máu quỷ dị.
Lúc này, Liễu Minh chợt khẽ cau mày, cảm giác bực bội trong đầu hắn đang tăng lên nhanh chóng, tuy rằng nghị lực của hắn có thể khắc chế được một phần, nhưng vẫn không nhịn được có cảm giác khác thường. Thanh Linh chú ý tới biến hóa của Liễu Minh, ánh mắt chớp lên, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, tay phất lên đánh ra một tia sáng tím, bay thẳng vào trong cơ thể Liễu Minh. Liễu Minh chợt cảm thấy tinh thần chấn động, màn sáng tím trong đầu đậm hơn mấy lần, làm cho cảm giác bực bội trong đầu hắn giảm đi nhiều.
"Đa tạ." Liễu Minh khẽ gật đầu gửi tới lời cảm ơn.
Thanh Linh khoát khoát tay, không nói gì.
...
Ngay khi hai người vừa đi qua màn hào quang huyết sắc thì tại nơi rộng chừng mấy vạn dặm, có một dãy núi cực lớn quanh năm bị khói đen bao phủ, bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật bên trong.
Nơi trung tâm dãy núi, tại một ngọn núi cao ngất như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời, khí thế của ngọn núi này vô cùng mạnh mẽ, làm cho người ta có cảm giác giống như một thanh kiếm sắc bén, muốn đâm thủng bầu trời vậy. Bên trên ngọn núi, có một tòa cung điện chìm trong khói đen, bên trên được treo lơ lửng một tấm biển màu đen ánh vàng, viết ba chữ 'Ma Hoàng Điện' thật to.
Đây chính là hành cung của Ma Chủ tại Luân Hồi cảnh cũng chính là nơi bế quan hằng ngày của y.
Trong một đại điện sâu trong tòa cung điện, một vật hình cầu giữa màn sương đen nồng đậm đang chậm rãi nhúc nhích, lúc lớn lúc nhỏ, giống như một trái tim đang chậm rãi đập.
Lúc này, trong sương mù chợt truyền ra một tiếng kêu khẽ, màn khói đen cuộn lên, co rút lại về bên trong, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích, hiện ra một thân ảnh nam tử cao lớn, chậm rãi hiện ra trên mặt đất.
Nhìn thân hình thì thấy người này chính là Ma Chủ, nhân vật ngày đó đã chém giết Kim sắc Long tộc, có điều giờ này thân hình y đã nhỏ đi nhiều, thoạt nhìn chỉ lớn hơn người thường một chút, hắc khí trên người cũng tản đi nhiều, lộ ra hình dáng thực sự của y. Chỉ thấy nam tử này có mái tóc bạc, mang trên mặt một chiếc mặt nạ màu vàng kim, che nửa khuôn mặt, từ phần lộ ra thì thấy y là một ngườ đàn ông trung niên, thân hình thon dài, phần da thịt lộ ra bên ngoài ẩn hiện màu vàng kim nhạt. Y đứng trong đại điện, không vận chuyển pháp lực chút nào, nhưng không gian xung quanh y vẫn hơi hơi rung động.
Chợt ánh mắt Ma Chủ lộ ra một tia dị sắc, y nhìn ra một nơi bên ngoài đại điện, tiếp đó vung tay, đánh ra một đạo hắc quang. Một lát sau, một bóng xám chợt lóe lên, xuất hiện bên ngoài đại điện, bên trong có thể thấy một bóng người mờ ảo, quỳ xuống lạy Ma Chủ.
"Chủ nhân, người có gì phân phó." Bóng xám truyền ra một giọng nói khàn khàn.
"Dường như đã có người lẻn vào hạp cốc Mê Hồn. Hồn Thiên Kính ở đó không thể để mất được. Ngươi hãy đến giết những kẻ định vào ăn trộm đi." Ma Chủ lạnh nhạt nói.
"Vâng." Giọng nói khàn khàn kia đáp ứng, rồi xoay người, bay về phía xa.
Ma Chủ thu hồi ánh mắt, không để ý tới chuyện vừa rồi. Lúc này, màn sương đen lại xuất hiện, bao phủ thân hình y.
...
Bên trong hạp cốc Mê Hồn, Liễu Minh và Thanh Linh dưới sự bảo vệ của màn hào quang xanh biếc đang bay rất nhanh về phía trước. Ánh mắt Liễu Minh vẫn quan sát xung quanh, trên mặt lộ ra một chút dị sắc. Bởi theo hắn tính thì nãy giờ hai người bọn họ đã bay về phía trước hơn nghìn dặm rồi, vậy mà không ngờ con đường trong màn hào quang huyết sắc này lại dài như vậy, dường như không có điểm kết thúc. Cũng may mà dọc theo con đường không có bất cứ vật sống nào xuất hiện cả. Do dãy núi trên đầu đã khép lại, nên nơi này đã biến thành một thông đạo dưới mặt đất, hơn nữa còn càng ngày càng rộng lớn hơn.
Đúng lúc này, thông đạo chợt uốn lượn sang phải.
Vừa qua lối rẽ này, màn hào quang huyết sắc lập tức biến mất, thay vào đó là một màn sáng đen chắn phía trước.
"Đến đây Xích Hà đạo coi như đã kết thúc, có điều hiện giờ là một ải khó khăn cần Liễu đạo hữu hỗ trợ." Thanh Linh phất tay thu lại vòng tròn màu xanh lá, bình tĩnh nói.
Liễu Minh nghe vậy thì thần sắc khẽ động, đương nhiên hắn vẫn nhớ điều lúc trước Thanh Linh từng nói muốn hắn hỗ trợ phá giải một cấm chế, xem ra chính là màn sáng đen phía trước. Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về màn sáng đen, lông mày không khỏi nhíu lại. Bên trên màn sáng, có vô số phù văn đang chậm rãi chuyển động, tản mát ra một màn hào quang đen kịt. Liễu Minh nhìn kỹ màn sáng một lát, chợt đưa tay, bắn ra một tia sét ngũ sắc về phía màn sáng.
Thanh Linh thấy vậy ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không nói gì cả.
Ngay khi tia sét ngũ sắc oanh kích lên màn sáng thì những phù văn trên màn sáng đen chợt chuyển động nhanh chóng, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một đồ án mặt quỷ cực lớn. Mặt quỷ khẽ hé miệng, phun ra một tia sáng đen, mau chóng quấn lấy tia sét năm màu, lập tức thôn phệ nó. Ngay sau đó, mặt quỷ lại từ từ biến mất, hóa thành vô số phù văn như ban đầu.
Liễu Minh thấy cảnh này, khẽ cau mày.
"Trước kia ta tới đây, đã từng thi triển đủ mọi thủ đoạn, nhưng cũng không thể tổn thương màn sáng này chút nào. Sau đó ta quan sát thì thấy cấm chế này có một lực lượng pháp tắc hắc ám cực kỳ cao thâm." Thanh Linh mở miệng nói.
"Không lẽ cấm chế này là tự tay Ma Chủ bố trí ư? Nếu như vậy, chúng ta xúc động cấm chế này Ma Chủ có biết không?" Liễu Minh biến sắc nói.
"Yên tâm, lần trước ta đã tới một lần, tốn nhiều công sức thử phá giải màn sáng này mà Ma Chủ cũng không xuất hiện, lần này có lẽ cũng vậy." Thanh Linh nghe vậy thì gương mặt trầm xuống, một lát sau mới nói.
Nghe vậy, trên mặt Liễu Minh chợt hiện ra một tia dị sắc, hắn do dự một lát mới hỏi:
"Nhìn dáng vẻ của ngươi, xem ra cũng không nắm chắc?"
Thanh Linh nghe vậy, không nói gì.
"Thanh Linh tiền bối, ta một mực không hỏi ngươi, ngươi chấp nhận mạo hiểm lớn như vậy để lấy được Hồn Thiên Kính, rốt cuộc có mục đích gì?" Liễu Minh mở miệng hỏi.
"Việc đã đến nước này, ta cũng không giấu giếm ngươi nữa. Thực ra Hồn Thiên Kính này là một kiện Huyền Linh chi bảo hệ Kim, chỉ cần phá vỡ Hồn Thiên Kính này, tìm hiểu thấu triệt pháp tắc bên trong, vậy có thể lập tức mượn điều này tiến giai Vĩnh Sinh Cảnh." Thanh Linh suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Chuyện này cũng là lần đầu tiên hắn nghe được. Không ngờ Huyền Linh chi bảo lại có công hiệu như vậy.
"Tác dụng của Hồn Thiên Kính có lẽ không chỉ như vậy. Ở Luân Hồi cảnh này, một khi tiến giai Vĩnh Sinh Cảnh, sợ rằng Ma Chủ sẽ lập tức hàng lâm, mặc dù Thanh đạo hữu có mạnh hơn nữa thì chắc cũng không hơn được đầu Long tộc cấp Vĩnh Sinh kia phải không?" Liễu Minh mau chóng thu lại biến hóa trên mặt, như tùy ý nói.
Nghe vậy, chân mày Thanh Linh cau lại, nửa ngày sau cũng không nói gì.
"Thanh Linh tiền bối, nếu như ta và ngươi liên thủ hành động, vậy thì có một số việc, chúng ta cũng không nên giấu diếm nhau làm gì. Nếu ngươi không muốn nói ra sự thực, vậy Liễu mỗ cũng không muốn mạo hiểm bị Ma Chủ truy đuổi để tiếp tục ở lại nơi này." Thần sắc Liễu Minh trở nên có chút lãnh đạm, mở miệng nói.
"Được rồi." Thanh Linh nghe Liễu Minh nói, sắc mặt trầm xuống, nàng trầm ngâm một lát, như thỏa hiệp, từ từ nói.
Liễu Minh thấy vậy, xoay người lắng nghe.