Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên thực tế, Hạ Dung Tinh cũng là một cái tên giả.
Thân phận thật của nàng chính là đương kim Ma giới chí tôn Lăng Yên.
Từ sau khi Lăng Yên đánh một trận với Thần tôn Trầm Ngọc xong, liền rời khỏi Ma giới, đi tới An Nhạc trấn.
Đối với Lăng Yên mà nói, An Nhạc trấn là một nơi vô cùng đặc biệt, trước kia nàng có một người bạn ở tại trấn nhỏ này. Lăng Yên thường hay đến trấn trên gặp người bạn ấy, vì tiện che giấu tung tích mà Lăng Yên thay đổi hoàn toàn dung mạo, bịa đặt ra người mang tên Hạ Dung Tinh này. Mà cũng bởi vì thường tới đây nên ở trấn trên có rất nhiều người biết Hạ Dung Tinh, mỗi lần nàng đến đều sẽ chào hỏi họ, có đôi khi trong lúc rảnh rỗi còn có thểtán dóc vài câu, lâu ngày mọi người đều thành người quen.
Sau đó, bạn của Lăng Yên chết.
Hàng năm nàng vẫn dùng thân phận Hạ Dung Tinh xuất hiện ở An Nhạc trấnnhư xưa,ở tại trấn trên một đoạn thời gian, cúng tế cho người bạn ấy.
Mà lần này, Lăng Yên vội vàng chạy đến An Nhạc trấn, lại không ngờ gặp phải yêu quái tập kích.
Lăng Yên đang mang gương mặt của Hạ Dung Tinh, nàng cũng không muốn làm bại lộ thân phận trước mặt mọi người, vì vậy liền dứt khoát giơ tay chịu trói, bị áp giải đến sơn động này, tìm một cơ hội cứu mấy người dân thôn ra, thuận tiện muốn xem thử xem rốt cuộc bầy yêu quái này sao lại đến đây, bắt mọi người là có mục đích gì.
Nhưng sau khi bầy yêu quái này bắt nàng, lại chẳng làm gì mà chỉ nhốt vào tù, nàng đợi một lúc lâu cũng chả thấy xuất hiện kẻ nào quan trọng, không khỏi phát chán.
Ngay lúc đó, nhóm yêu quái lại bắt thêm một đám người về, mà trong đám người đó, Lăng Yên liếc mắt một cái liền chú ý tới Trầm Ngọc.
Thật ra Lăng Yên chú ý tới Trầm Ngọc cũng không vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua là nàng buồn chán lâuquá rồi, nên muốn tìm một người để trò chuyện vài câu thôi. Mà trong căn phòng giam này, ai ai cũng khóc khóc nháo nháo, người thoạt nhìn có thể trò chuyện được cũng chỉ có một mình Trầm Ngọc với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh kia.
“Ngươi cũng là người của trấn An Nhạc à? Hình như ta chưa bao giờ gặp ngươi?” Thật ra Lăng Yên cũng không có lời gì muốn nói, chẳng qua là muốn mượn trò chuyện để việc chờ đợi bớt nhàm chán thôi.
Nhưng mà đối với vấn đề Lăng Yên thuận miệng đưa ra, Trầm Ngọc lại vô cùng nghiêm túc trả lời: “Ta đến từ trấn bên.” Quả thực người tên Đường Lam kia không phải là dân trấn An Nhạc.
“À.” Lăng Yên lại hỏi,“Trấn nào thế?”
Vấn đề này làm cho Trầm Ngọc lâm vào trầm tư.
Nhưng ngay khi Trầm Ngọc còn đang cố gắng suy nghĩxem rốt cuộc nên trả lời thế nào, Lăng Yên đã hỏi ra vấn đề kế tiếp:“Ngươi bị bắt tới đây mà không sợ à?”
Trầm Ngọc lắc đầu nói:“Yêu quái thôi mà, có gì đâu phải sợ?”
Lăng Yên bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cho bật cười, nàng nói:“Ngươi cảm thấy sẽ có người tới cứu ngươi sao?”
Trầm Ngọc không chút do dự nói:“Sẽ không.” Bởi vì hắn căn bản không cần ai cứu, ngược lại hắn tới đây là để cứu người khác ra.
Đại khái là do rất vất vả mới tìm được một người có thể trò chuyện cùng, nên ấn tượng của Lăng Yên đối với Trầm Ngọc cũng không tệ. Nghe Trầm Ngọc nói như vậy, Lăng Yên cười đáp:“Cái đó chưa chắc à nha, ta thấy ngươi nhìn cũng không giống như người bạc phúc, khi nào thật sự đến thời điểm mấu chốt, chắc chắn sẽ có người cứu ngươi ra.” Lăng Yên đã quyết định, đợi nàng biết rõ yêu quái bắt người là kẻ nào, sẽ thả toàn bộ mọi người ở đây.
Hai người chẳng ai biết tâm tư đối phương, chỉ ngồi hàn huyên vài chuyện chẳng mấy quan trọng.
Không lâu sau, vài tên yêu quái lại tiến vào sơn động.
Thấy yêu quái xuất hiện, mấy người còn lại đều vô cùng sợ hãi, nép mình trong góc tường sợ bị bọn chúng bắt đi. Ngược lại, trong đám người ấy, hai người Lăng Yên Trầm Ngọc nhìn nổi bật hơn hẳn.
Mấy tên yêu quái nhìn một lát, đi đến trước ngục giam hai người bọn họ, mở cửa tha người ra ngoài, nói là muốn đem hai người đi trước.
“Xem ra chúng ta không được may mắn cho lắm.” Lăng Yên nhỏ giọng nói với Trầm Ngọc.
Về phía Trầm Ngọc, trước nay hắn nói chuyện với những người ở Thần giới đều vì bàn chuyện chính sự,chưa có ai nói mấy chuyện không hề có tác dụng gì như thế.
Nghe Lăng Yên mở miệng, Trầm Ngọc nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
Lăng Yên cũng không đợi Trầm Ngọc trả lời, nàng cười cười, thúc giục: “Đi thôi, không phải ta đã nói rồi à, nếu thực sự xảy ra chuyện, sẽ có người tới cứu ngươi thôi.”
Hai người ôm lấy suy nghĩ của riêng mình, đi theo sau lưng đám yêu quái kia, vào sâu trong doanh trại.
Cả đoàn bọn họ đi cực chậm, đám yêu quái đằng trước châu đầu ghé tai nhỏ giọng thì thầm. Ra ngoài sơn động, đi thêm một lúc lâu, bọn họ mới dừng lại trước một cái lều. Lều trại này rất lớn, bên ngoài có vẻ cũ nát, vết máuđã khô loang lổ trên mảnh vải vốn dĩ màu trắng, khiến nơi này càng thêm âm trầm đáng sợ.
Trầm Ngọc cùng Lăng Yên không muốn bị bầy yêu quái này áp giải đi, vì thế chủ động đi vào lều trại.
Trong lều trống rỗng, không bài trí gì cả, nhưng trên khoảng đất giữa lều có một trận pháp thật lớn vẫn còn dính máu người, truyền đến một luồng yêu khí quỷ dị, khiến cả Lăng Yên lẫn Trầm Ngọc đều đồng thời nhíu mày.
Hai người bị đẩy tới giữa trận pháp.
Bốn phía xung quanh trận pháp có không ít vết máu cùng đống quần áo rách nát, trong đó thậm chí còn có một đoạn kiếm tiên giới bị gãy. Đứng trước trận pháp là một lão già toàn thân mặc hắc bào, tóc dài che kín mặt, làn da như cây khô, chỉ thấp thoáng lộ ra một đôi mắt xám trắng.
Vừa thấy người này, Lăng Yên lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Nàng biết kẻ này, nói một cách chính xác, lão từng là một chiến tướng Ma giới.
Hơn mười năm trước, lão phản bội Ma giới, sau đó biệt tăm biệt tích. Bây giờ lão xuất hiện tại nơi yêu quái tụ tập như thế này, cấu kết với Yêu giới, mở pháp trận, e đã có âm mưu từ sớm.
Như vậy, Đông Thiên các của Thần giới gặp chuyện không may, vài tên tiểu tiên bị bắt, người ra tay lại sử dụng thuật pháp Ma giới, những chuyện này đều có thể giải thích rõ ràng.
Chẳng qua, thực lực của lão cũng không tính là mạnh, mặc dù Lăng Yên không nhìn ra được tác dụng của pháp trận trên đất rốt cuộc là để làm gì, nhưng nàng biết một ma tướng nho nhỏ như lão không đủ năng lực vẽ ra, vì vậy hẳn là còn có kẻ đứng sau lưng lão.
Lăng Yên nghĩ vậy liền cười lạnh, lập tức muốn hiện ra chân thânép hỏi lão khai ra người sau lưng.
Còn ở bên kia, mắt thấy ở đây vẫn còn lưu lại đoạn kiếm gãy của tiểu tiên Đông Thiên các, Trầm Ngọc cũng hiểu được đại khái. Hắn ngưng mắt trầm mâu, định chuẩn bị ra tay.
Trong không khí đầy áp lực ấy, đôi mắt lộ ra ngoài của ma tướng kia chợt trừng lớn, lão giơ cây mộc trượng to cầm trong tay lên, áo choàng màu đen trên người tung bay theo gió. Trận pháp trên mặt đất đột nhiên tỏa ánh hào quang, ánh sáng màu đỏ hừng hực như muốn cắn nuốt hai người Lăng Yên Trầm Ngọc đến khi không còn sót lại gì!
Ngay tại thời điểm mấu chốt ấy, Trầm Ngọc cùng Lăng Yên gần như đồng thời hành động!
Lăng Yên xoay ngược tay lại, bắt lấy Trầm Ngọc bên cạnh, muốn ném người này ra khỏi trận pháp, như vậy bản thân nàng có thể ra tay mà không cần phải cố kỵ gì. Nhưng ở phía đối diện, Trầm Ngọc cũng có chung ý tưởng như Lăng Yên. Hai cánh tay nhanh chóng khóa chặt, trong phút chốc không ai nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi ấy, hai người nâng mắt nhìn nhau, đang định hành động lần nữa, lại chợt nghe thấy một giọng nói lạ lẫm phát ra từ ngoài lều, “Cuối cùng cũng để ta tìm ra rồi, sao bây giờ không chạy nữa đi?!”
Cùng với giọng nói ấy, đập vào tầm mắt mọi người là một nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào, trên người mang theo vài bầu rượu, thời điểm xông vào lều, bầu rượu va vào nhau kêu loảng xoảng. Sau khi tiến vào lều trại, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ma tướng kia, động tác như nước chảy mây trôi, xoay tay ném ra vài tấm phù chú lên trên đất, mặt đất thoáng chốc tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bất ngờ phá vỡ trận pháp chưa kịp hoàn thành kia.
Động tác của người nọ cực nhanh, không đợi kẻ khác phản ứng, lại lập tức ném ra thêm một tấm phù chú màu vàng khác, nhắm thẳng vào người ma tướng kia mà đánh tới!
Lăng Yên cùng Trầm Ngọc đang định ngăn cản, nhưng còn đang bị đối phương ràng buộc, chỉ đành trơ mắt ếch nhìnlá bùa vàng kia mang theo khí thế như chẻ tre nhắm về phía ma tướng, đánh lão hóa thành bột phấn!
Lăng Yên, Trầm Ngọc:“......” Bọn họ cải trang lâu như vậy chỉ vì muốn tìm manh mối trên người ma tướng, lại không ngờ bị người ta quẳng một lá bùa ra phá tan hoàn toàn.
Nam nhân trẻ tuồi mặc đạo bào kia lấy ra phất trần từ sau lưng vung lên, dễ dàng đuổisạch mấy con tiểu yêu trong lều, sau đó mới đi đến trước mặt Lăng Yên cùng Trầm Ngọc.Hai người còn chưa kịp phát sầu vì làm mất manh mốima tướng, đang định bụng bắt mấy tên tiểu yêu kia hỏi một chút. Người trẻ tuổi chỉ xem bọn họ như hai người phàm bị tình hình trước mắt dọa cho choáng váng, vì thế vỗ vỗ lên vai hai người, cười nói: “Yêu quái đều bị ta đánh chết hết rồi, các ngươi cònkhông mau chạy đi, đứng đó thất thần làm gì?”
“......” Lăng Yên không muốn chạy, này chỉ muốn đá tên thanh niên lỗ mãng chuyên gây chuyện trước mắt này văng ra thật xa.
Hiển nhiên là người trẻ tuổi không nhìn ra tâm tư của Lăng Yên, hắn nói tiếp:“Vận may của đôi tiểu tình nhân các ngươi cũng không tệ, hôm nay được ta cứu. Thôi được rồi, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường!”
Hắn nói xong, định dẫn hai người ra ngoài lều trại, Trầm Ngọc yên lặng nãy giờ rốt cuộc mở miệng, nhẹ giọng hỏi:“Tiểu tình nhân?”
“Ừ? Chẳng lẽ không đúng à?” Người trẻ tuổi hơi hơi nhướng mày, đưa mắt nhìn đôi bàn tay còn đang nắm chặt của hai người.
Lúc này bọn họ mới phát giác ra, quả thật vừa rồi ở trong trận pháp hai ngườicùng “nắm” lấy tay nhau, đến giờ còn chưa buông.
Trầm Ngọc nhanh chóng buông lỏng tay, trên mặt không có biến hóa gì nhiều, chẳng qua chỉ hơi quay lưng đi một chút. Lăng Yên thì ngược lại, không cảm thấy ngượng ngùng gì, sau khi buông tay còn liếc mắt nhìn Trầm Ngọc một cái, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhếch lên.
Người trẻ tuổi mặc kệ hai người bọn họ là thế nào, chỉ kéo bọn họ ra ngoài. Động tác của hắn cực nhanh, không bao lâu đã dẫn bọn họ đến một sơn đạo an toàn bên ngoài doanh trại, chợt nói:“Ở đây không có yêu quái. Trên núi nguy hiểm lắm, các ngươi mau đi về đi, ta quay lại cứu những người khác.”
Hắn nói xong cũng không xen vào hai người này nữa, quay ngoắt người lại, vòng ngược về doanh trại.
Bỏ lại hai người Lăng Yên Trầm Ngọc ngơ ngác nhìn nhau.
Hai người bọn họ vốn mang tâm tư của riêng mình đến đây điều tra cùng cứu người, nhưng nay manh mối bị người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện kia phá hủy hơn phân nửa, việc cứu người cũng bị đoạt đi luôn rồi, thành ra lần này hai người ngụy trang trà trộn vào doanh trại đi dạo một vòng, lại chả làm được gì, không những vậy còn bị người ta tiễn ra ngoài nữa chứ.
Lăng Yên cau chặt hai hàng lông mày. Vừa nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy chuyện hôm nay thật là hoang đường.
Nhưng tốt xấu gì nàng cũng đã tra được, chuyện Đông Thiên các không hề đơn giản, kẻ chủ mưu chuyện này có quan hệ với đám yêu quái, có lẽ phải đến Yêu giới điều tra. Nàng yên lặng suy nghĩ một lát, định rời đi trước, trở về báo cho mọi người ở Ma giới chuyện về ma tướng kia để mọi người điều tra kỹ càng một phen, đợi sau khi tên thanh niên gây sự kia đi rồi, nàng lại quay về đây bắt vài tên tiểu yêu hỏi rõ tình hình.
Nghĩ vậy, Lăng Yên lập tức xoay người đi xuống núi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng liền không thể không ngừng chân.
Quay đầu, Lăng Yên thấy Trầm Ngọc đang nhắm mắt theo đuôi lẽo đẽo đi theo nàng.
“Đường công tử, có chuyện gì sao?” Lăng Yên hỏi.
Lúc này quả thật Trầm Ngọc có chuyện, bởi vì mãi cho đến khi rời khỏi doanh trại, hắn mới phát hiện một chuyện đã bị mình xem nhẹ rất lâu -- hắn vứt Xích Diễn mất rồi.
Chuyện này vốn cũng không có gì đáng nói.
Nhưng làm Thần giới chí tôn, Trầm Ngọc bận trăm công nghìn việc, chuyện gì không liên quan đến an nguy của tam giới, hắn sẽ không phí thời gian tìm tòi nghiên cứu. Ví dụ như, tìm đường.
Loại chuyện này xưa nay đều do Xích Diễn phụ trách.