Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói một cách không biết xấu hổ thì hòa thượng này quả thật có thể xem là cao thủ, nhưng lúc này Dương Hạo đang hồi phục hồn phách của Liên Thiên lại cảm thấy biết ơn tên này.
Dù sao hắn cũng xem như đã cứu Liên Thiên một mạng, trong tình huống như thế hai người Từ Quỷ Mị có thể đánh lén mình, mình cũng hoàn toàn có thể tránh được.
Nhưng Liên Thiên lại gặp nguy hiểm, linh hồn vừa khôi phục được một chút, nếu bây giờ bị tấn công thì hồn phách chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, dù có muốn luân hồi cũng không thể nào.
“Đi!”, Từ Quỷ Mị thấy đòn tấn công của mình bị hòa thượng Tự Tại đỡ được bèn lớn tiếng hô lùi về sau, không quay đầu lại mà tháo chạy.
“Được!”, Trì Võng Lưỡng cũng không hề do dự nhanh chóng chạy trốn.
Hòa thượng Tự Tại không đuổi theo mà cười nhạo nhìn hai người chạy đi. Với thực lực hiện tại của hắn có thể giết hai tên này, nhưng hắn không muốn gây rắc rối cho ông già kia, dù sao tên nham hiểm như Sơn Lam cũng không dễ chọc vào.
Thời gian thấm thoát trôi, thoáng chốc đã ba ngày, trong ba ngày này, Dương Hạo vẫn luôn thận trọng giúp Liên Thiên khôi phục linh hồn, đến khi linh hồn của Liên Thiên hoàn toàn ổn định mới dần thu năng lượng linh hồn của mình lại.
“Phù!”, y khẽ thở phào một hơi, sau đó lùi về sau mấy bước.
“Cảm ơn”, lúc này Liên Thiên nhắm mắt suốt bỗng mở mắt ra, nói câu cảm ơn với y.
“Vẫn chưa đến lúc nên cảm ơn, trong người huynh vẫn còn một phong ấn, ta không thể giải được thứ đó”, Dương Hạo hơi bất lực, nhìn chân tay Liên Thiên bị đứt ra thì lắc đầu thở dài.
Trong người bị phong ấn không giải được, Liên Thiên cũng không thể hồi phục được xác thịt của mình.
“Cái này thì không phiền đến đệ nữa”, Liên Thiên nói, gương mặt hiện lên vẻ thù hận nói: “Trong mấy mươi năm qua, ta không lúc nào là không muốn giải phong ấn này, tiêu tốn mấy mươi năm cuối cùng cũng thấu hiểu điều này, tiếc là linh hồn của ta quá yếu, không thể mở nó được. Bây giờ đệ giúp ta khôi phục năm mươi phần trăm linh hồn đã đủ rồi”.
Ánh mắt Liên Thiên lóe sáng, sau đó nhắm mắt lại, thời gian lặng lẽ trôi, một lúc sau cơ thể Liên Thiên bỗng toát ra một luồng sức mạnh đạo pháp dồi dào.
“Ầm!”, phong ấn bị phá vỡ hoàn toàn, năng lượng trở lại, sức mạnh đạo pháp cũng lập tức đạt đến tầng đỉnh cao.
“Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn đỉnh cao”, Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên hét lên, sau đó sắc mặt lại thay đổi thất thanh nói: “Trong sức mạnh đạo pháp thoáng hiện ra khí tức đại đạo, đây là dấu hiệu sắp thăng cấp Thiên Quân”.
Dương Hạo hoàn toàn không nghĩ đến Liên Thiên bị phong ấn nhiều năm như vậy thế mà lại lĩnh hội được sức mạnh đại đạo, bất lúc nào cũng có thể thăng cấp lên Thiên Quân.
Chân tay nhanh chóng hồi phục, một lúc sau cả cơ thể trở nên nguyên vẹn như lúc đầu.
Liên Thiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo đang trong trạng thái kinh ngạc nói: “Ha ha, ở đây nhiều năm nay, mặc dù không thể sử dụng đạo pháp nhưng nơi này thường sẽ có khí tức đạo pháp lưu chuyển, dần dần ta hấp thụ được một ít, cứ thế lĩnh hội được tinh túy của sức mạnh đại đạo”.
“Ta cứ nghĩ đợi đến ngày ta lĩnh hội được sức mạnh đại đạo thì có thể giải trừ phong ấn, nhưng không ngờ thời gian gần đây linh hồn của ta lại không kiên trì được nữa, bị tử khí ăn mòn. Lúc ta sắp tuyệt vọng thì gặp được Tịch Quân, cô nhóc này, đúng là...!”