Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xung quanh, đám Thiên Quân cũng nghiêm mặt, sau đó nhẹ nhàng bước ra, bắt đầu di chuyển.
“Tiểu nhân chính là tiểu nhân, à không, phải là súc sinh mới đúng”, trong đại đạo chi pháp, giọng nói lạnh lùng của Dương Hạo lại vang lên, sát khí phóng thẳng lên trời.
“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, đoạt đạo kiếm uy!”, tiếng gầm vang lên, ngay sau đó, kiếm đạo chi lực đáng sợ đột nhiên xé nát hư không, tia sáng sắc bén xuyên qua cơ thể Phong Hành Tử.
“Giết ngươi, ta không cần đến chiêu thứ hai. Ta vốn dĩ muốn chơi với ngươi, nhưng đáng tiếc là ngươi quá ngu ngốc”, giọng nói của Dương Hạo vang lên, đại đạo chi lực khắp người tỏa ra.
“Vù!”, Phong Hành Tử lơ lửng trên không trung, sau đó một luồng khí tức tụ lại, Tâm Thần chi lực của ông ta cũng dần trở nên mạnh mẽ.
Ở cảnh giới Thiên Quân, Tâm Thần chưa chết sẽ có thể ngưng tụ chân thân. Một khi đạt đến trình độ này, chỉ khi diệt sạch Tâm Thần, mới có thể giết được Thiên Quân.
“Ha ha! Ngươi không giết chết được ta đâu, Tâm Thần của ta vẫn còn, ngươi sẽ chẳng thể giết chết được ta”, giọng nói của Phong Hành Tử vang lên, ngữ điệu ngập tràn sự điên cuồng.
“Cái gì? Tâm Thần chưa chết?”, Dương Hạo bật cười, sau đó trong lòng khẽ động.
“Vút! Vút!”,… ánh kiếm lấp lánh bộc phát bên trong khoảng không gian mà sức mạnh Tâm Thần của Phong Hành Tử quy tụ lại, vô số vết nứt lần lượt xuất hiện, không gian bị xé toang ra, kiếm ý, kiếm thế, kiếm tâm, nhập hư chi kiếm, kiếm đạo chi lực khủng bố tức thì xé toang mọi thứ bên trong khoảng không gian kia.
“A!”, Phong Hành Tử chỉ kịp kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, thậm chí ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có đã trực tiếp bị diệt trừ rồi. Tâm Thần của ông ta cũng hoàn toàn bị ánh kiếm chiếm đoạt.
“A!”, vào khoảnh khắc mà Phong Hành Tử bỏ mạng, Thái Uy cũng đang hoá thành tro bụi dưới sự thiêu đốt của Phù Hoả, linh hồn và Tâm Thần bị huỷ diệt cùng một lúc, chỉ còn lại một bảo vật không gian trôi nổi giữa không trung.
“Vút!”, Dương Hạo tuỳ ý bắt lấy cái nhẫn không gian mà Phong Hành Tử để lại, sau đó lại thu luôn cả nhẫn không gian của Thái Uy.
Y đứng ở trung tâm, tuỳ ý liếc nhìn những Thiên Quân đang đứng xung quanh kia, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt lạnh lẽo như nước giếng.
Đối diện với ánh mắt của y, cả đám Thiên Quân đều thấy hơi kinh ngạc. Khí tức và cả áp lực loé lên bên trong đôi mắt đó khiến cho bọn họ cảm nhận được đây tuyệt đối là một đối thủ có cùng đẳng cấp, thậm chí còn có tính uy hiếp cực lớn đối với bọn họ.
Dương Hạo liếc nhìn hoà thượng Tự Tại đang đứng cách mình không xa, nở một nụ cười, nói: “Sơn Lam để lại cho ngươi đấy, hy vọng ngươi thật sự có thể xử lý được hắn. Những người khác, ta bảo đảm không có bất cứ ai có thể ra tay với ngươi, dù bọn họ có liên thủ cũng không được”.
Chất giọng lúc nói ra mấy câu này không hề lớn, thế nhưng lại có một loại bá khí khiến cho người khác phải kinh hãi.