Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Hạo trợn mắt nhìn hắn, nói: “Bớt phí lời. Bên trong vạn cổ mộ huyệt của thế giới Thịnh Thiên, ngươi đã giúp ta một lần, lần này coi như ta trả lại cho ngươi một ân tình”.
“A Di Đà Phật, tiểu hoà thượng không bảo ngươi trả luôn bây giờ, chuyện này đương nhiên không tính”, hoà thượng Tự Tại niệm a di đà phật, mỉm cười đầy gian trá.
Dương Hạo không buồn bận tâm tới lời hắn nói mà lên tiếng: “Ta chỉ hy vọng ngươi đừng chết ở nơi này, nếu như vậy thì ta ra tay sẽ không còn ý nghĩa gì nữa”.
Tiểu hoà thượng bật cười, nói: “Ngươi có được thu hoạch ở vạn cổ mộ huyệt, ta cũng có. Dương Hạo, nhìn mà xem! Hôm nay tiểu hoà thượng ta sẽ bùng nổ”.
Nói xong câu này, tiểu hoà thượng sải bước ra đi về phía Sơn Lam Thiên Quân kia.
Dương Hạo liếc nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng không kiềm chế được mà hơi chấn động. Vừa mới ban nãy, y đã nhìn thấy sự tự tin vô biên từ trên người hoà thượng Tự Tại. Trên mặt là vẻ trang nghiêm giống như hắn đã trở thành một thần phật thực thụ vậy.
“Đúng thế! Mình có được bảo vật, hắn chắc chắn cũng không trắng tay. Bàn về thực lực, có lẽ hắn cũng không thua kém gì mình”, trong lòng thầm nói một câu, y liền quay người nhìn về phía đám Thiên Quân kia.
“Dương Hạo, ngươi chết chắc rồi. Người của liên minh Bách Phong sẽ tới đây ngay thôi, còn có bạn thân của ta Kinh Ninh cũng sắp tới. Cho dù ngươi có sức mạnh địch lại được Thiên Quân thì hôm nay cũng phải chết ở nơi này”, đúng vào lúc này, trong số chín Thiên Quân còn lại, Nhiếp Dung Thiên Quân cũng coi như đứng cuối cùng lạnh lùng lên tiếng.
“Liên minh Bách Phong?”, Dương Hạo nhíu mày, nhếch mép cười.
Y vung tay nói: “Cũng được thôi! Hôm nay cứ để ta chém giết cho thoả thuê, xem xem Thiên Quân nào lấy được mạng của ta. Nếu như mấy người không giết chết được ta thì ta sẽ thông qua trận chiến này để gây dựng nên uy nghiêm của Dương Hạo ta”.
“Cái gì?”, trên mặt Nhiếp Dung Thiên Quân không khỏi lộ ra vẻ phẫn nộ, suýt thì muốn ra tay với Dương Hạo luôn, có điều vẫn nhẫn nhịn.
“Đáng chết, tên này quá ngông cuồng rồi”, Ma Lạc cũng nhủ thầm một câu, đôi mắt lạnh lùng của hắn chỉ muốn lập tức dùng năng lượng ma đạo của bản thân để nuốt chửng tên này, báo thù cho Hô Diên Kính.
“Ngươi muốn giết bọn ta để lập uy ư?”, Nhiếp Dung lạnh lùng nói một câu.
Dương Hạo cười đáp: “Có gì là không thể? Nói thật nếu như ta muốn giết mấy người thì bất cứ lúc nào cũng có thể. Có điều ta vẫn phải đợi, đợi cái gọi là liên minh Bách Phong kia của ngươi tới”.
Nói xong, y chẳng buồn để ý tới Nhiếp Dung nữa. Hai mắt nhìn về phía hai người hoà thượng Tự Tại và Sơn Lam Thiên Quân sắp sửa đại chiến.
“Sơn Lam, có lẽ ngươi cũng không còn nhớ nữa. Năm mươi năm trước, để có được năng lượng linh hồn dồi dào, ngươi đã chiếm đoạt linh hồn của tất cả mọi người trong một gia tộc tán tu. Mấy trăm người phải chết vì sự độc ác của ngươi. Hôm nay tiểu hoà thượng ta tu thành Phật đạo chính là để giết chết ngươi”, hoà thượng Tự Tại lên tiếng nói.
“Hừ!”, Sơn Lam nhíu mày hừ một tiếng, nói: “Đừng cho rằng chụp cái mũ lên trên người khác thì ngươi sẽ là nhân sĩ chính đạo. Con đường tu luyện, kẻ mạnh đứng đầu. Dù dưới chân là hàng tỷ xác chết thì cũng là điều quá đỗi bình thường”.
“Vậy thì ngươi chịu chết đi!”, hoà thượng Tự Tại đột nhiên bộc phát ra hung khí mạnh mẽ, trên người hắn xuất hiện tầng tầng ánh sáng màu vàng, một Cổ Phật khổng lồ xuất hiện giữa hư không.