Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Láo xược! Ở Thanh Châu chưa từng nghe nói có ai có thể giết được Thiên Quân khi còn đang ở cảnh giới Linh Kiếp. Chỉ là một Linh Kiếp bước ba không thể khiến Tâm Thần của ta bị thương tổn mà lại dám ngông nghênh nói giết bọn ta, đúng là không biết sống chết”, Khởi Tân Thiên Quân giỏi về trận pháp khinh thường nói.
Trong số những người này cũng chỉ có duy nhất Nhiếp Dung Thiên Quân biết được thực lực thật sự của Dương Hạo, một kiếm chém chết Phong Hành Tử, với kiếm thuật đáng sợ như thế thì dù là Thiên Quân cũng không dám xem thường.
“Các vị đạo huynh vẫn nên cẩn thận thì hơn, mặc dù cảnh giới của tên này khá thấp nhưng kiếm đạo lại rất đáng sợ”, Nhiếp Dung nói.
“Hừ!”, Đại Hàng Thiên Quân hừ một tiếng nói: “Nhiếp Dung, chẳng lẽ ngươi bị tên nhóc này dọa sợ rồi à? Hay là ngươi đã trở thành tên nhát chết? Một cảnh giới Linh Kiếp có thể mạnh đến mức nào, giết hắn chỉ như giết chó giết lợn thôi”.
“Hừ! Đã thế thì ngươi bước ra thử với hắn đi”, Nhiếp Dung đáp. Trong liên minh Bách Phong, Đại Hàng là người có sát nghiệp nặng nhất, có thù hận với rất nhiều tông môn.
“Đánh thì đánh! Đã nhiều năm không giết ai, ta cũng hơi ngứa ngáy rồi đây”, Đại Hàng Thiên Quân tiến ra một bước, vung tay lên, sức mạnh đại đạo cuồn cuộn phóng ra.
“Soạt!”, ngay lúc này, hòa thượng Tự Tại đã cất hết mấy bảo vậy mà Sơn Lam Thiên Quân để lại, đi đến cạnh Dương Hạo.
Hắn nhếch môi nói: “Sao thế? Có cần giúp không?”
Dương Hạo quay đầu sang nói: “Ngươi nói xem? Ngươi nghĩ ta có thể đánh một trận với hơn hai mươi Thiên Quân mà không nghỉ chút nào được sao? Bớt phí lời lại, ngươi có thể giết được bao nhiêu thì giết”.
“Hê hê!”, ánh mắt hòa thượng Tự Tại lóe lên ánh sáng hung hiểm nhìn những Thiên Quân xung quanh đó nói: “Ở đây cũng chỉ có Thiên Quân cấp ba như Ma Lạc khó đối phó hơn một chút, còn lại đều không thành vấn đề”.
Ma Lạc là Thiên Quân tam trọng nên vẫn có chút uy hiếp đến tiểu hòa thượng, ngoài ông ta ra, còn hơn mười Thiên Quân nhị trọng, hơn mươi Thiên Quân nhất trọng, hai cảnh giới còn lại vẫn không đủ sức đe dọa đến hắn hiện giờ.
“Ma Lạc”, Dương Hạo cũng nhìn về phía Ma Lạc, sau đó lạnh lùng cười nói: “Nếu ông ta ra tay thì hôm nay ông ta cũng phải chết ở đây”.
Ánh mắt lạnh như băng khiến Ma Lạc đang cân nhắc xem có nên hợp sức với các Thiên Quân không cũng hơi run rẩy, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Dương Hạo, đối diện với đôi mắt đó.
Sát khí toát ra từ trong ánh mắt khiến Ma Lạc cảm thấy lòng mình căng chặt, trong đôi mắt đó chứa đầy sát khí đáng sợ, ông ta có cảm giác nếu mình ra tay thì chắc chắn sẽ rơi vào kết cục chẳng mấy tốt đẹp.
Còn ngây người đó làm gì? Các ngươi không ra tay thì ta lên trước vậy”, Đại Hàng Thiên Quân hét lên một tiếng, sau đó tiến ra một bước, bóng thú cực lớn xuất hiện trong không trung.
“Sức mạnh đại đạo giết hắn”, vừa gào lên, khí thế yêu thú hung hãn lập tức đánh về phía Dương Hạo.
“Một kiếm Nhân Gian”, vung tay lên là đánh ra một kiếm, kiếm quang đáng sợ đó xuyên qua không gian biến thành sức mạnh kiếm đạo, kiếm khí vô lượng.
“Ầm!”, sức mạnh đại đạo mà Đại Hàng Thiên Quân ngưng tụ ra nổ tung, không thể kiên trì nổi trong một thoáng dưới kiếm quang đáng sợ đó.