Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vụt!”, một trận gió nổi lên, Dương Hạo bước từng bước từ trên không trung xuống, trước sự sợ hãi của tất cả mọi người, đi tới trước mặt ông lão đứng đầu nhà họ Lương.
“Ta muốn toàn bộ các ngươi đều cút khỏi đây, lẽ nào các ngươi nghe không hiểu sao?”, giọng điệu lạnh lùng của Dương Hạo khiến cho ông lão run lên bần bật.
“Tiền bối! Không, Dương Hạo, chuyện này, ta không dám tự mình quyết định”, một câu nói, ông lão đó lắp bắp phun ra, khắp người đều là mồ hôi, cơ thể run như cầy sấy.
“Ngươi biết ta?”, hai mắt Dương Hạo ngưng tụ, phất tay thiết lập cấm chế không gian, thân hình của hai người biến mất trong tầm mắt người nhà họ Lương.
Thấy hành động kinh thiên động địa của y, ông lão càng sợ hãi, vội vàng đáp: “Là ông Hoắc bảo ta làm như vậy, ông Hoắc của học viện Linh Không”.
“Ông Hoắc?”, hơi sững sờ, lửa giận của Dương Hạo lập tức biến mất. Nếu đã là do học viện Linh Không sắp xếp thì chắc chắn có liên quan rất lớn đến vị Chủ Nhân phía sau ba người ông Hoắc.
“Trông giữ nhà tổ tiên của nhà họ Dương tốt vào cho ta”, để lại một câu, Dương Hạo hóa giải cấm chế không gian, sau đó cơ thể lập tức biến mất.
“Phù! Đáng sợ quá! Dương Hạo này, tu hành trong thời gian ngắn vậy nhưng thực lực đã đạt tới mức thông thiên rồi!”, trong lòng khẽ nói thềm một câu, ông lão nhà họ Lương thở phào một hơi…
Học viện Linh Không có hàng nghìn đệ tử, mặc dù hầu hết các đệ tử đều có tố chất bình thường nhưng cũng có một hai người có thiên phú khá tốt.
Dương Hạo sau khi rời khỏi nhà tổ tiên trực tiếp đi tới học viện Linh Không. Bóng dáng y thấp thoáng, không ai có thể nhìn rõ được. Mục tiêu của y chỉ có một, đó chính là điện Công Huân.
“Ông Hoắc, đã lâu không gặp”, trong đại sảnh điện Công Huân, Dương Hạo đi tới trước mặt ông Hoắc, cười nói với ông lão đang ngủ.
“Ai!”, ông Hoắc lập tức nhảy dựng lên, sắc mặt đầy kinh ngạc và căng thẳng, tuy nhiên sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Dương Hạo, vẻ mặt lập tức buông lỏng ra.
“Dương Hạo, cậu suýt chút nữa dọa chết tôi rồi”, ông Hoắc nói xong lại ngồi xuống ghế.
Ông ta nhìn chằm chằm Dương Hạo, đánh giá một lượt, vui mừng nói: “Thằng nhóc, xem ra cấp độ của cậu hiện giờ đã vượt xa lão già bọn ta rồi. Nói xem, bây giờ rốt cuộc cậu đang ở cảnh giới nào rồi?”
Dương Hạo mỉm cười, khi vừa vào thành Thanh Viễn thì đã tìm kiếm khí tức của ông Hoắc. Cảnh giới của ông ta đã vượt qua cảnh giới Tử Phủ rồi. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể do thám tu vi của y được.
Y nói: “Bây giờ là cảnh giới Linh Kiếp bước ba, cách Thiên Quân cũng không còn xa nữa”.